"Đây là..." Hoàng đế lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc không thôi.
"Bệ hạ, không tệ. Nhưng đây cũng không phải là ngôn ngữ của Trung Nguyên." Nam tử cúi đầu nói nhỏ. Cũng đem mỗi một câu trong ca khúc của Nhất Thuần dịch lại.
"Nàng rốt cuộc là ai?" Hoàng đế trong lòng không khỏi có một loại khủng hoảng, đi từ từ lên lầu các.
"Ngươi cố ý phải hay không?" Tin bất mãn nhìn Nhất Thuần. Hắn hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của bài hát, nhưng hắn biết nó không phải là ngôn ngữ ở đây, nhưng nàng tại sao phải làm như vậy?
Nhất Thuần ngược lại khẽ mỉm cười, đôi môi nhẹ mở: "Không có."
"Bộp! Bộp! Bộp!" Nghe được thanh âm vỗ tay, hai người quay đầu, thấy hoàng đế đang mỉm cười nhìn bọn họ.
"Tin nhi tham kiến bệ hạ." Tin đứng dậy quỳ xuống, hoàng đế tiến lên một bước đỡ hắn lên.
Hoàng đế xoay người đi về phía trước mặt Nhất Thuần: "Nói như vậy đây chính là ca khúc đến từ cố hương của ngươi sao?"
"Dĩ nhiên."Nhất Thuần rất tự nhiên trả lời, Tín một lòng lo lắng nhìn Nhất Thuần, hắn đương nhiên biết ý tứ của hoàng đế.
"Như vậy loại ngôn ngữ này cũng là tiếng mẹ đẻ của cô nương sao?" Hoàng đế tiếp tục chơi trò hỏi đáp.
"Không phải."Nhất Thuần cười cười, nàng giờ mới hiểu được hoàng đế là ám chỉ cái gì, xem ra ở chỗ này ngây ngô là không bình yên rồi.
"Không phải?" Hoàng đế hỏi ngược lại, giọng điệu rõ ràng không tin tưởng.
"Tại sao không?" Thông minh như nàng, như thế nào để cho người khác tùy ý làm khó đây?
"Đem một bài hát không phải tiếng quốc ngữ có thể quen thuộc như vậy hát ra, hơn nữa từng chữ phát âm cũng thật chính xác, rõ ràng không có nhầm lẫn, không phải là tiếng mẹ đẻ của mình, vậy thì sẽ là cái gì?" Hoàng đế gọn gàng đặt câu hỏi, hắn cũng không tin rằng hắn đường đường là nhất quốc chi quân uy nghiêm, tên nữ tử này sẽ không lộ ra sơ hở?
"Ta có thể chính xác không nhầm lẫn hát được 20 ca khúc ngôn ngữ khác nhau, như vậy xin hỏi bệ hạ, cái nào mới là tiếng mẹ đẻ của ta đây?" Nhất Thuần không sợ hãi chút nào mở miệng nói. Công ty của baba mở rộng khắp nơi trên thế giới, các loại ngôn ngữ có thể vận dụng được tất nhiên từ nhỏ phải đi học rồi, đây cũng là kiến thức căn bản mà con cháu của Thiên gia phải biết.
Ánh mắt của hoàng đế nhìn thẳng đôi mắt kiêu ngạo kia, kinh ngạc kêu lên thành tiếng: "20 loại?" Đối với một nữ tử mà nói thì thật sự là quá nhiều đi.
Thấy biểu tình của hoàng đế, Tin an ủi cười lên.
"Hừ!" Nhất Thuần hừ nhẹ một tiếng, nam nhân cổ đại thật quá xem thường nữ nhân, nhưng nàng không thèm chấp nhất nam nhân nơi này, cho nên ngay cả giải thích, cho dù nói rõ cuộc sống của nàng là ở trong một xã hội nam nữ bình đẳng, người ta cũng nhất định không tin.
"Khụ!" Vì che giấu luống cuống của mình lần nữa, hoàng đế giả vờ ho nhẹ một tiếng, trước mặt một nữ nhân liên tục luống cuống hai lần, hắn thật là muốn phát điên rồi
"Nhất Thuần xin cáo lui, hai vị từ từ tán gẫu." Nói xong, học dáng vẻ thiếu nữ khom người, xoay người rời đi.
Tin đưa mắt nhìn nàng xuống lầu, hoàng đế đối thái độ vô lễ của tất nhiên sẽ không tính toán.
Nhất Thuần đi xuống lầu, nhìn thấy một nam tử đang ngồi nghiêng nửa mặt, nhanh chóng xoay người ——"Nhất Hàng?"
"Thuần nhi?" Nhất Hàng tiến lên cầm lấy hai tay của nàng, bất giác hốc mắt của Nhất Thuần trở nên hồng hồng.