Long Tiêu tỉnh dậy, nheo mắt, liếc nhìn nữ nhân bên cạnh mình, hồi ức tối hôm qua lại hiện về, không nhịn được lại nghĩ đến nữ nhân lạnh nhạt, tính tình cố chấp, lời nói như có gai kia. Hắn đứng dậy, tìm bóng dáng của nàng.
“Hoàng thượng! Người đã thức dậy! Tối qua nô tì hầu hạ hoàng thượng có tốt không?” - Nàng ta dùng cánh tay ngọc quấn lên cổ hắn, đôi môi hướng về phía môi hắn, nhẹ thở, hơi thở nàng ta thơm ngọt, cử chỉ lại mềm mại phong tình.
Long Tiêu lạnh lùng đẩy nàng ta ra, quát lớn: “Thay quần áo”
Tỳ nữ phía trước nhanh chóng chuẩn bị tốt mọi thứ, nhìn sắc mặt hắn tối tăm, ai cũng không dám chậm trễ.
Linh Phi tươi cười giả tạo, khoé môi có chút vặn vẹo, trước mặt đám tỳ nữ xuống đài không được, sắc mặt liền khó coi đến cực điểm.
“Đứng lên.” - Long Tiêu mặc quần áo đầy đủ, liền quay về phía sau nhìn, thấy Nhất Thuần vẫn như cũ ngủ say trên mặt đất.Chân của hắn liền hướng xuống thân thể của nàng mà đạp.
“A” - Thiên Nhất Thuần bị đau, theo bản năng sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Còn chưa chết sao?” - Long Tiêu khinh thường nói, trong lòng cũng không có nghĩ vậy.
“Hừ” - Nhất Thuần ngồi dậy, ngẩng cao đầu, căn bản cũng không liếc nhìn hắn một cái.
“Nói cho ngươi biết, mau quét dọn nơi này sạch sẽ, trước khi ta về mọi thứ đều phải ngăn nắp sạch sẽ.” - Long Tiêu cắn chặt răng nói với Nhất Thuần, sau đó vung tay áo rồi đi ra cửa.
“Quét dọn thì quét dọn, có gì khó sao, haa……….” - Nhất Thuần lẩm bẩm nói xong, liền nằm xuống đất, chuẩn bị ngủ tiếp.
“Ngươi đứng lên cho ta” - Linh Phi chạy xuống giường, hung hăng đạp Nhất Thuần một cái.
“Ngươi làm gì?” - Nhất Thuần kiên trì đứng lên, ánh mắt lạnh lùng chứa tràn đầy sát khí. Trong lòng tức giận, thầm mắng Linh Phi là một ác nữ mất hết tính người, vì để giành nam nhân cho mình mà khiến cho tỷ tỷ bị nhốt vào thiên lao.
“Ngươi, ngươi dám cũng bản nương nương nói chuyện như vậy?” - Linh phi bị ánh mắt của nàng dọa đến ngẩn ra, sau đó liền trấn định lại, nghĩ muốn lấy thân phận để doạ nàng.
“Ha ha! Nương nương đúng không? Vậy có cái gì cần phân phó sao?” - Nhất Thuần khinh thường hỏi, ánh mắt lại càng hung ác hơn.
“Mau nhanh chóng làm việc đi.” - Linh phi lùi về phía sau từng bước một, mặc dù hai tay vẫn chống nạnh, nhìn giống như một người phụ nữ chanh chua.
“Việc ta sẽ làm xong, bản tiểu thư hiện tại đang buồn ngủ, nếu như quấy nhiễu, đừng trách ta không khách khí.” - Nhất Thuần hiện tại đã nhượng bộ rồi, phải chiụ nam nhân kia làm mình cho tức giận, còn phải chịu thêm lão bà của hắn sao?
Nhất Thuần cùng nàng ta tranh cãi, xung quanh tỳ nữ nén cười mà đi ra ngoài, cũng không nhìn tới Nhất Thuần đang chọc tức Linh phi.
“Ngươi! Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy” - Linh Phi nhìn thấy bọn tỳ nữ giống như đang xem kịch vui, liền tức giận, toàn thân run rẩy trách cứ, quên cả cách xưng hô “bản nương nương”.
“Lập tức cút xa một chút cho ta” - Nhất Thuần không muốn cùng nàng ta dài dòng.
“Nhất Thuần cô nương, người mau uống thuốc” - Lúc này một tỳ nữ đi vào, trong tay đang cầm chén thuốc, đưa đến trước mặt Nhất Thuần.
“Mang đi, ta không uống.” - Nhất Thuần đang nổi giận, kể cả thuốc mà tỳ nữ đưa cũng không muốn uống.
“Cô nương, thương thế trên người người còn chưa khỏe hẳn, không thể không uống thúôc.” - Tỳ nữ kia cũng không giống như sợ hãi nàng, tư thế vẫn vậy, không muốn thu hồi ý tứ.
“Còn được uống thuốc…….ngươi quả thật rất tốt số nha! Cầm tới” - Linh phi coi thường nhìn hai người trước mặt, tức giận đem chén thuốc trong tay tỳ nữ đoạt đến.
“Nương nương” – Tỳ nữ kia đột nhiên bị Linh phi đột kích, trong mắt tràn đầy khó hiểu.
“Đi, mang nó đi đổ.” - Linh phi đưa chén thuốc cho tỳ nữ sau lưng nói.
“Nương nương, không được, đây là hòang thượng đích thân phân phó! Nếu như Nhất Thuần cô nương không uống thuốc, cũng sẽ không có cơm trưa để ăn.” - Tỳ nữ kia tiến lên ngăn cản, đồng thời lên tiếng giải thích.
“Ha ha! Không ăn cơm trưa, không phải là càng tốt sao? Đổ đi” - Linh phi tiếp tục phân phó lại bị tỳ nữ kia ngăn cản, khóe miệng nàng ta run rẩy cười lớn, ra lệnh lần nữa, có thể lấy lại một chút thể diện.