Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 88: Hành trình một ngày trên xe ngựa



Đúng vậy a, nếu không phải tự mình trải qua, ai sẽ nghĩ tới đằng sau một nơi tốt dẹp như vậy, cái xấu vẫn tồn tại song song! Một mặt thì náo nhiệt như lửa, một mặt thì lại thê lương như máu.

Ở trong xe ngựa lắc lư cả một buổi sáng, hai người đều có tâm sự riêng  trầm mặc không nói.Sau đó xe ngựa dừng lạ, người hầu liền chạy lại hỏi Hudson có muốn hay không ở chỗ này nghỉ ngơi.

Ngồi trong xe ngựa từ sáng tới trưa, xương cốt của nàng gần như rã rời, không dễ dàng có một nơi để nghỉ ngơi, tại sao có thể bỏ qua cơ hội này. Hudson nhìn dáng vẻ nàng vội vã muốn xuống xe, nhìn người làm gật đầu đồng ý. Sau khi xuống xe, chỉ thấy hai bên đường phố mái hiên thấp đụng vào nhau, mặt đường cát bụi tung bay, đập vào mắt có thể thấy được, chỉ có hai chữ "đơn sơ" để hình dung ; xem ra nơi này cũng chỉ là một trấn nhỏ thưa thớt, đột nhiên nàng rất hối hận vì đã chọn chỗ này để nghỉ chân!

Giống như nhìn ra tâm tư của nàng, Hudson an ủi: "Chúng ta trước nghỉ ngơi một chút đi, sẽ không ở chỗ này nán lại quá lâu." Liền kéo nàng hướng tới một căn nhà nhín có vẻ là một tửu quán danh tiếng.

Tuy chỉ là nghỉ ngơi ngắn ngủi, cũng đủ đem Nhất Thuần từ một đóa hoa mệt mỏi ỉu xìu thành một đóa hoa được rót đầy sương sớm rồi!

Tiếng thúc ngựa vang lên thật lớn, chiếc xe bị con ngựa điên cuồng phóng về phía trước, lưu lại một Trần Phi Dương đầy bụi đất.

Hoàng hôn buông xuống, thải hà (1) làm cho cả vùng đất được phủ thêm một vẻ đẹp đẽ nghê thường.

((1) áng mây ngũ sắc, thường xuất hiện vào lúc trời chiều)

Xa xa trên những cánh đồng, nhũng người nông dân đang lom khom, không biết là đag trồng rau hay là đang nhổ cỏ, bọn họ chờ cho màn đêm gần buông xuống, đó là thời khắc kết thúc một ngày làm lụng tay chân vất vả.

Nhất Thuần chẳng biết ngủ lúc nào, sau khi bị ôm xuống xe ngựa, vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Đợi nàng mở mắt, đã là phong hắc dạ nguyệt.(2)

((2) gió khuya, trăng đêm, có nghĩa là đêm đã khuya, gió đã lạnh)

Hudson từ phòng trúc bên ngoài đi vào, nhìn thấy Nhất Thuần ngồi ở trên giường vẻ mặt  hoang mang, nhẹ lắc đầu không tự chủ được mà cười.

Ánh mắt của nàng lướt qua hắn, xem kỹ nơi xa lạ này, một cái bàn, một giường nhỏ, ngoài ra không còn gì khác, mấy cánh cửa sổ đều đang rộng mở,  rèm cửa bằng vải thô sổ tung bay đón gió. Mượn ánh trăng nhìn bên ngoài phòng là rừng sâu u tối, trừ dưới mái hiên tiếng chuông leng keng, nơi này thật sự vô cùng u tĩnh.

"Đây là chỗ nào?" Nàng xuống giường xoa xoa cặp mắt, chỉ vào dưới chân hỏi. Chẳng lẽ hắn để cho nàng ngồi một ngày xe ngựa  lắc lư, chỉ là vì tới cái nơi tồi tàn này ngắm trăng?

"Nơi này là  vùng lân cận của Minh Nguyệt sơn trang!" Nhìn nàng vẻ mặt khoa trương, hắn thật là muốn trêu chọc nàng.

"?" Trên mặt nàng trực tiếp xuất hiện một cái dấu chấm hỏi thật to, hiển nhiên câu trả lời này tương đương với không có đáp.

"Khụ! Theo ta được biết, tòa sơn trang này vào buổi tối thì luôn phát ra những  tiếng gào nữ nhân thê thảm, ta cảm thấy nàng sẽ cảm thấy hứng thú, cho nên liền đem nàng mang đến, như vậy có muốn cùng đi xem một chút hay không?" Hudson làm bộ ho nhẹ, rồi sau đó chậm rãi nói ra  mục đích mang nàng tới nơi này.

Nhất Thuần đứng ở bên cạnh hắn hứng thú, ý vị gật đầu thật mạnh.

"Như vậy, tiểu thư của ta, mời lên đường!" Nhìn dáng vẻ nàng kích động, hắn cười cười hài lòng, ôm lấy nàng hướng Minh Nguyệt sơn trang bay đi.

Trên không trung cấp tốc di chuyển, so với ngồi trên cáp treo gió còn mạnh hơn, nàng cơ hồ không nhịn được thét chói tai.

Bọn họ dừng lại ở bên ngoài Minh nguyệt Sơn Trang, nàng ngẩng đầu nhìn quanh, hai lầu cao cổ xưa, tấm bảng hiệu nước sơn sáng bóng loáng, viết theo lối chính khải "Minh Nguyệt sơn trang" bốn chữ to thật dầy, ở dưới ánh trăng phản xạ lại tia sáng chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.