"Truyền xuống, chuyện tối nay nhìn thấy Thiên tiểu thư ngàn vạn lần không thể để cho Tín vương gia biết được nửa câu, làm sai lệnh, chém!" Hoàng đế nặng nề thở ra một hơi, hắn có thể tưởng tượng ra được phản ứng của Tín sau khi biết chuyện này, hắn không muốn bởi vì một nữ nhân mà làm cho thiên hạ đại loạn, quốc gia là của hắn nha!
"Dạ!" Thị vệ đang quỳ dưới đất lĩnh mệnh lui xuống.
"Tại sao? Nhửng người ta quan tâm yêu mến đều muốn bỏ ta đi..." Trước mắt là Nhất Thuần đang ở trong mộng khóc lóc kể lể nỗi sợ hãi của nội tâm, có lẽ chỉ có ở trong mộng nàng mới có thể dối diện với tình cảm của mình.
Hudson nhìn người trên giường, mặt nặng nề, hắn khẽ vuốt đi nước mắt đang chảy xuống hai bên má nàng, lẳng lặng nhìn nàng.
"Tiêu, ta hận ngươi, hận ngươi... " nàng khóc rống toàn thân run rẩy, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay của Hudson dùng sức lắc mạnh.
Có lẽ Nhất Hàng rời đi làm cho phần tình cảm chôn ở đáy lòng kia của nàng cũng chết theo. Ban ngày nàng sẽ không nhắc tới, chỉ có ở ban đêm nàng mới có thể đối diện với trái tim chung thuỷ này.
"Rốt cuộc là hận hay là yêu? Cũng chỉ có mình nàng mới biết được!" Hudson tự lẩm bẩm, hắn không nghĩ đến sẽ nghe được cái tên này lại ở trong miệng của nàng nói ra.
Hắn phải làm gì? Lâm vào giao chiến của thiên nhân...Hudson nhíu mày, nếu hắn đi sớm một bước, như vậy trong sinh mệnh của Nhất Thuần cũng sẽ không xuất hiện cái tên Long Tiêu này rồi, nàng sẽ vui vẻ với cuộc sống ở thế kỷ hai mươi mốt.
Còn nhớ rõ khi Nhất Thuần mất tích ngày đó, Hudson còn đang tràn đầy lòng mong đợi muốn cho nàng kinh hỉ, hi vọng thông qua chuyện xem mắt cổ hủ này mà có thể ở bên cạnh nàng mãi mãi, thực hiện cam kết của hắn đối với nàng.
Trong phòng khách Thiên Gia, Hudson đúng hẹn mà đến đang cùng Thiên lão gia nhiệt tình trò chuyện với nhau, đề tài chính là Nhất Thuần ở trên lầu đang tắm rửa thay quần áo, ai ngờ một tiếng động vang thật lớn làm kinh động mọi người trong phòng khách, khi mọi người chạy đến trên lầu thì bên trong phòng hoàn toàn trống trải, không có nửa bóng dáng của bất kì ai. Tất cả mọi người cho.là Nhất Thuần đã cố ý chạy trốn, tránh né trận xem mắt này. Thiên lão gia xấu hổ hướng Hudson nói xin lỗi, ông vì nàng mà an bài xem mắt, không ngờ nữ chính vô cớ biến mất trong phút cuối.
Sau đó Hudson rốt cuộc biết tại sao Nhất Thuần vô duyên vô cớ mất tích, hắn dùng triệt để tát cả các loại biện pháp, rốt cuộc đã có thể đi đến bên cạnh nàng, nhưng trong lòng của nàng không còn là nha đầu chỉ sống dựa vào hắn nữa, trái tim nàng ở đây đã trao cho một người khác, hung hăng đem hắn ở trong lòng của nàng vứt ra ngoài.
Hắn có bản lĩnh thông thiên mạnh mẽ, nhưng đối với tình yêu như có như không này mà nói, chỉ là phí công, đoạn ký ức này sẽ vĩnh viễn đi theo nàng đến hết cả đời này. Có lẽ hắn nên buông tay, buông tay để cho nàng tự nhìn thấu được lòng mình, như vậy nàng mới có thể vui vẻ, mới có thể lộ ra nụ cười chân thật, có thể trở lại là chính mình..
Hudson lẳng lặng bồi ở bên cạnh Nhất Thuần, nghĩ lại trong thời gian ngắn ngủi này được nhìn thấy nàng là đã đủ, có lẽ trong sinh mệnh của hắn nhất định phải cô độc, hắn sẽ dùng khoảng thời gian ngắn ngủi chung sống với nàng để bù đắp cho những năm tháng dài đằng đẵng mà cô tịch về sau.
"Hãy ngủ ngủ một giấc thât ngon đi, sau khi tỉnh lại coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra qua! Bé con của ta." Hudson tự lẩm bẩm, khẽ vuốt đuôi tóc mềm mạicủa nàng: "Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng cho đến khi sinh mạng này kết thúc."
Một đêm im lăng, có lẽ trong khoảng thời gian sắp tới, đây là lần cuối cùng nàng có thể ngủ thoải mái trên một giường rộng rãi...