Xuyên Qua Mạt Thế: Bảo Bối Cười Cái Nào

Chương 8



-Thôi được rồi,lão đại đồng ý thì em nghe theo.-Thiên Dã hai tay đầu hàng nói.

Thế là 5 bảo bối đều đồng lòng nhìn sang lão đại nhà mình,đôi mắt lóng lánh như cún con,cầu xin lão đại.

Tuấn Nhạc nhìn mấy đứa em nhà mình thì bất đắc dĩ gật đầu còn không quên kèm theo một câu:

-Tất cả hành động theo lời anh.

-Vâng,thưa lão đại-đồng thanh nói.

Vậy là 7 đứa nhóc men theo dãy tường,di chuyển đến phía dưới đài cao.Nhìn đài cao phía bên,Ngọc Thiến nói:

-Lão đại,bây giờ chúng ta làm gì?

-Bây giờ ẩn sức mạnh hết sức có thể,đi theo dãy hành lang này lên trên.

Tuấn Nhạc bình tĩnh đưa ra chỉ thị.

-Đã rõ-Đồng thanh lần 2.

7 bảo bối men theo đi lên cầu thang,nhẹ nhàng không tạo ra tiếng động,đi lên đến tầng 2 thì thấy có một căn phòng lớn,trong căn phòng tỏa ra một nguồn năng lực thật lớn làm cho cả 7 nhóc giật mình.

Tuấn Nhạc chỉ chỉ tay vào căn phòng ra hiệu tiến vào.

6 đứa nhóc còn lại hiểu ý,khẽ gật đầu,rón rén đi vào.

Nhật Minh đi đến gần căn phòng,tay nhỏ bé khẽ nâng tấm màn màu đỏ ngăn cách căn phòng lớn.

7 đứa nhỏ chen chúc nhìn qua tấm màn.

Bên trong phòng lớn có 8 người,6 nam và 2 nữ.6 nam này đều mặc quân phục màu đen và có áo choàng màu đỏ.

Nữ thì xinh đẹp,mặc quân phục màu xanh nghiêm túc đứng bên cạnh.

Tất cả những người trong phòng đều là tuấn nam mỹ nữ thưởng đẳng,nhưng mà....

-Lão tam,nhìn một chút,mấy cái nam nhân trong phòng này tại sao lại nhìn giống mấy anh vậy?

Ngọc Thiến tay kéo Bách Dạ ngay bên cạnh,miệng nói mà mắt không rời mấy người trong phòng.

Bách Dạ cũng không trả lời,mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào mấy người bên trong.

Mấy nhóc còn lại cũng đang trong tình trạng hóa đá,không động đậy cứ nhìn vào bên trong.

Bảo bối nhỏ chăm chú nhìn mà không biết đằng sau,tự dưng xuất hiện một người lạ.

-Mấy đứa nhóc này,các cháu ở đây làm gì?

7 bảo bối nghe thấy tiếng nói thì giật mình quay lại,trước mắt chính là thánh hành sư ban nãy bọn nó bình luận,chính là con mụ trong lời của Ngọc Thiến.

Hồ Ngọc Mai thấy có 7 đứa nhóc kì lạ,lén lút nhìn vào trong phòng lớn thì gọi lại.Thấy bọn chúng quay mặt lại thì giật mình,ngoài đứa con gái thì 6 đứa còn lại tất cả đều là phiên bản thu nhỏ của các vương tử nhà cô.

Không chỉ vậy mấy đứa bé còn có màu mắt giống hệt các vương tử.Chẳng lẽ họ có con riêng,nhìn hình dáng này chắc cũng phải 4,5 tuổi rồi.

Hồ Ngọc Mai trong lòng khó chịu,cô không muốn các vương tử nhìn thấy mấy đứa nhóc này,chắc hẳn lại có con tiện nhân nào đó lợi dụng bọn nhỏ để lại gần các vương tử đây mà.

Hồ Ngọc Mai đang định đưa mấy đứa nhóc rời khỏi đây để mấy vương tử không biết nhưng quá muộn rồi.

-Có chuyện gì vậy?

Hách Liên Tiêu Dật đi ra ngoài đầu tiên,khuôn mặt khi nhìn thấy Hồ Ngọc Mai thì hiện lên một tia chán ghét cùng khó chịu.

Cho dù anh đã khéo léo che dấu nhưng vẫn không qua được mắt của Ngọc Thiến.Bé khẽ nháy mắt với mấy anh trai nhà mình,sau đó tiến đến gần Hách Liên Tiêu Dật,không cho Hồ Ngọc Mai có cơ hội nói,bé ngước đôi mắt màu xanh dương trong lay láy,trong mắt chứa một tầng nước,giọng nghẹn ngào,đưa tay giật giật áo choàng của Hách Liên Tiêu Dật nói:

-Chú đẹp trai ơi,cái cô này bắt nạt cháu.

Hách Liên Tiêu Dật nhìn xuống đứa bé đang kéo áo anh.Anh đang định hất tay đứa bé ra nhưng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc cùng với đôi mắt xanh thì ngồi xổm xuống,tay khẽ vuốt mái tóc màu vàng của Ngọc Thiến,giọng nói ấm áp nói:

-Cô ta bắt nạt cháu sao?

Ngọc Thiến nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng to ngay trước mặt thì giật mình,ngơ ngác được vài giây thì nhớ đến vai diễn của mình,mắt lóng lánh,giọng điệu như đang làm nũng,gật đầu một cái:

-Vâng ạ,chú gì ơi cái cô kia dữ lắm,quát bọn cháu nãy giờ,chú ơi chú ơi,chú mau đuổi cô này đi.

Ở bên cạnh,mấy lão huynh nhìn thấy vậy thì giơ một ngón tay cái vơi Ngọc Thiến,Thiến Thiến trình độ văn học của em ngày càng cao rồi,sử dụng kĩ năng nói quá lên đến level max,cái mụ già kia mới chỉ có nói một câu mà đã bị biến thành một mụ già chuyên bắt nạt trẻ em dưới lời nói của em.

Hách Liên Tiêu Dật nghe vậy thì sự khó chịu trong lòng ngày càng tăng,anh thừa biết đứa trẻ này đang diễn trò nhưng nhìn ánh mắt ủy khuất này lại làm anh nhớ tới Tiểu Nghi nhà anh.Hách Liên Tiêu Dật nhìn Hồ Ngọc Mai ánh mắt mang theo sắc bén,cũng là người đàn bà này mà tiểu Nghi mới bỏ đi.

Hồ Ngọc Mai nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh thì hoảng sợ sau đó bắn một ánh mắt thù hận với Ngọc Thiến,tất cả là tại con nhóc thối này,nếu không đang yên đang lành tại sao Hách Liên vương tử của cô lại nhìn cô như vậy chứ?

Ngọc Thiến nhận được ánh mắt thù hận của Hồ Ngọc Mai thì làm ra vẻ hoảng sợ,nép người sau áo choàng của Hách Liên Tiêu Dật,công phu diễn trò lại xuất ra.

Chỉ thấy một bé gái xinh xắn,đôi mắt màu xanh tựa nước biển,mang theo sợ sệt núp sau cái áo choàng của chàng trai,cả người hơn run biểu hiện sự sợ hãi.

Nhìn vào đứa bé,không ai có lòng sắt đá mà bỏ qua,Hách Liên Tiêu Dật cũng vậy,nhìn đứa bé giống hệt người anh yêu sợ hãi,dù là diễn trò cũng làm cho anh đau lòng,khẽ xoa đầu bé để chấn an,đôi mắt sắc lạnh nhìn Hồ Ngọc Mai,trong giọng nói mang theo lạnh lẽo:

-Cô còn không xin lỗi bé.

Hồ Ngọc Mai thấy vương tử tức giận như vậy thì bực mình đến muốn dậm chân,nhưng lại chẳng có thể cãi lại.Dưới ánh mắt của anh,cô đành phải hạ mình nói lời xin lỗi:

-Thật xin lỗi,là lỗi của cô.

Nghe thấy lời xin lối,Hách Liên Tiêu Dật có hơi nhíu mày nhưng sau đó lạnh giọng ra lệnh:

-Còn không mau cút.

-Nhưng mà...em...

-Không nhưng nhị gì cả,cô mau rời khỏi đây.

Hồ Ngọc Mai thấy anh tuyệt tình như vậy,dậm chân một cái tỏ vẻ bực mình sau đó không cam lòng rời khỏi.

Bây giờ Hách Liên Tiêu Dật mới để ý tới,ngoài bé gái đang núp sau anh thì tại nơi này còn có 6 đứa trẻ khác.

Trong lòng anh thầm giật mình,tại sao anh lại không phát hiện ra bọn chúng,nếu như không phải hồi nãy nghe thấy tiếng Hồ Ngọc Mai thì có lẽ ngay cả mấy người bọn anh cũng không thể phát hiện ra bọn chúng.

Hách Liên Tiêu Dật khẽ nhíu mày,trong lòng suy tư nghĩ đến mọi khả năng có thể đạt được.

Tử Kỳ nhìn thấy người đàn ông giống hệt mình,trong lòng không biết làm sao lại có ý muốn thân thiết,cậu bỏ áo choàng đang chùm đầu mình ra,đi đến gần kéo áo HáchLiên Tiêu Dật:

-Chú ơi,bọn cháu bị lạc,chú có thể đưa bọn cháu ra ngoài được không ạ?

NGọc Thiến nghe thấy thì khinh bỉ,lão lục lúc nào cũng bày ra khuôn mặt ấm áp ôn nhu,lúc nào thì đã học làm nũng rồi hả?

Hách Liên Tiêu Dật đang suy nghĩ thì bị giọng nói non nớt làm tỉnh lại,cúi đầu nhìn bé trai trước mặt thì giật mình,đứa bé này chính là anh hồi còn nhỏ,khác là đứa bé có màu tóc xanh lá,đôi mắt thì 2 màu,một cái là xanh như bầu trời một cái thì giống hệt anh là màu bạc.

Hách Liên Tiêu Dật giật mình,nhìn đứa bé trước mặt,sau đó quét mắt nhìn mấy đứa còn lại,tuy rằng chúng đều đang đội mũ của áo choàng nhưng anh cũng có thể thấy được khuôn mặt.Tất cả đều giống anh và mấy thằng bạn hồi còn nhỏ.

Nhận thấy được đây là một điều rất quan trọng,Hách Liên Tiêu Dật nhìn mấy bảo bối nhẹgiọng:

-Các con theo chú vào đây được không?

7 bảo bối nhìn nhau,sau đó thì cùng nhau gật đầu.Hách Liên Tiêu Dật xoay người vén màn lên đi vào trong phòng,mấy bảo bối lẽo đẽo theo sau.

-Có chuyện gì vậy,Dật,nghe tiếng hình như là Hồ Ngọc Mai,cậu đuổi cô ta đi rồi à?

Khi mấy bảo bối đi vào,nghe thấy tiếng này thì nhìn thử xem đó là ai,nhìn về phía trước ghế màu lục bảo,một người đàn ông dáng vẻ yêu mị,đôi mắt màu xanh lục hé ra một tia quyến rũ,nhìn rất giống Thiên Dã.

-Ừ cô ta đi rồi-Hách Liên Tiêu Dật trả lời.

-Dật bọn nhỏ đi sau là ai vậy?

Tôn Thiên Kỳ nhanh mắt nhìn thấy ở đằng sau bạn thân có 7 đứa nhỏ đang đứng.

-Các cháu có thể bỏ áo choàng được không?

Hách Liên Tiêu Dật không trả lời Tôn Thiên Kỳ mà nhẹ nhàng ôn nhu nói với mấy đứa trẻ.

Bọn nhóc quay sang nhìn lão đại im lặng từ nãy đến giờ,tất cả đều đang xin chỉ thị.

Hách Liên Tiêu Dật thấy thế nhìn sang Tuấn Nhạc,đứa nhóc này giống hệt Triệt,hình như là thủ lĩnh của bọn nhỏ thì phải.

Tuấn Nhạc khẽ thở dài,gật đầu một cái.Cậu biết thân phận về mấy người trước mặt,cậu cứ nghĩ rằng sẽ không gặp họ ai ngờ lại gặp họ ở đây.Trước đây câu có nghe lén được cuộc nói chuyện của mẹ cùng bà trẻ.Mẹ nói 6 người trước mặt này chính là người đã giúp mẹ sinh ra các cậu,bà trẻnghe thì mừng nói,mấy người này dù gì cũng là thanh mai với mẹ,hồi nhỏ cũng là bọn họ bảo hộ,nay có con với mấy người này thì không đáng lo.Nhìn dáng vẻ mờ mịt của mẹ thì cậu đoán mẹ có lẽ cũng chẳng nhớ được gì về mấy người này nên im lặng không nói vơi mấy đứa em.Bây giờ gặp mặt rồi thì nhận nhau cũng được,cậu biết bọn cậu ai cũng muốn có baba,mẹ chắc chắn cũng sẽ tán thành việc này,bởi vì mẹ rất yêu các cậu mà.

Các bảo bối còn lại không biết suy nghĩ của anh trai,nhận được cái gật đầu tất cả đều đồng loạt bỏ áo choàng ra,lộ ra 7 đứa trẻ xinh đẹp,đáng yêu mặc tây trang.

Hai cô gái nhìn thấy thì A lên một tiếng,thành công làm cho 5 người kia nhìn mấy đứa nhóc.

5 người kia nhìn mấy đứa nhóc trước mặt thì hóa đá,chỉ có Hách Liên Tiêu Dật vì đã nhìn thấy nên ổn hơn một chút.

Sau khi lấy lại tinh thần sau vài giây hóa đá,Lam Thế Thần vứt bỏ bộ dáng yêu nghiệt,nghiêm túc hỏi Hách Liên Tiêu Dật:

-Dật,đây là sao?

Hách Liên Tiêu Dạt kể lại một màn lúc nãy ở ngoài phòng.Nghe xong mấy vị myc nam đồng loạt nhíu mày.Hiên Viên Triệt đứng dậy,tiêu soái đi đến trước mặt cậu bé giống hệt anh hỏi:

-Cháu tên là gì?

Tuấn Nhạc nhìn người trước mặt,có lẽ là cha mình đi,khóe miệng vẽ lên một nụ cười,khuôn mặt lười biếng thay bằng ấm áp:

-Dương Tuấn Nhạc.

Mấy bảo bối nhìn thấy sự thay đổi của lão đại nhà mình thì há hốc mồm,Tử Kỳ kéo tay Ngọc Thiến đang trong tình trạng hóa đá ở bên cạnh nói:

-Ngọc Thiến,em mau ra xem lão đại một chút.

Ngọc Thiến thoát khỏi trạng thái,gật đầu một cái chạy ra coi anh cả nhà mình.Cô bé chạy tới,không thèm nhìn nam nhân trước mặt,đưa tay sờ trán của Tuấn NHạc.

Mấy đứa nhóc còn lại cũng chạy tới,mắt mang theo lo lắng cùng mong chờ nhìn Ngọc Thiến.

Ngọc Thiến lắc đầu,giọng khó hiểu nói:

-Quái lạ,lão đại không có sốt.

Hiên Viên Triệt nhìn Ngọc Thiến trước mặt thì giật mình,cùng với biểu cảm trên mặt bé thì không tự chủ thốt lên:

-Uyển Nghi.

Ngọc Thiến nghe thấy tên mẹ của mình được phát ra từ người đàn ông giống hệt lão đại,ngẩng đầu lên nhìn,cảm giác đầu tiên của bé chính là:TMD sao lại cao như vậy,làm bé ngẩng đầu mỏi hết cả cổ rồi.

Hiên Viên Triệt ngồi xổm xuống,nhìn bé gái trước mặt trong lòng xao động ngày càng mãnh liệt nói:

-Mẹ....mẹ của cháu hiện giờ đang ở đâu?

Mấy nam nhân còn lại nghe thấy vậy thì đều chuyển tầm mắt sang nhìn Ngọc Thiến,thấy khuôn mặt giống hệt người trong lòng mình thì không tự chủ mà khẩn trương.

Tuần Nhạc nhìn biểu tình của mấy người này thì cười một tiếng,đi đến trước mặt 2 cô gái vẫn đang ngơ ngác kia nói:

-Phiền hai cô ra ngoài một lát,cháu có chuyện muốn nói với họ.

2 cô gái khó xử nhìn các vương tử,nhận được cái gật đầu của Hiên Viên Triệt,thì cung kính lui ra ngoài.

-Trước hết có thể cho chúng cháu ngồi xuống được không ạ?

Tuấn Nhạc ung dung nói.

-Được.

HIên Viên Triệt gật đầu,từ trong không gian tùy thân lấy ra 7 trước ghế được làm bằng ngọc lưu ly.5 người kia đứng dậy đi đến trước mặt bọn nhỏ,tất cả đều đang đợi lời giải thích của Tuấn Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.