Trên đường về phòng, Tam gia dùng bàn tay lạnh lẽo của hắn, vuốt ve bàn chân ta. Trước khi đến đây múa, ta đã chuẩn bị kỹ càng cho đôi chân này. Ngâm trong sữa bò tươi, thoa thêm cao thơm, rồi rửa sạch bằng nước tinh khiết, cuối cùng chậm rãi nhuộm nước hoa móng cọp. Ta chân trần đứng trên tấm thảm len mềm mại, uyển chuyển nhảy múa. Dáng người lay động theo tiếng chuông ở chân. Tất cả mọi người đều nhìn ta, duy chỉ có Tam gia nhìn chằm chằm vào chân ta.
Hai năm rồi, hắn vẫn vậy, cứ nhìn thấy chân ta là không thể kiềm chế được bản thân. Hắn ôm ta, trong ánh mắt chứa đầy dục vọng. Ta nhìn màn giường lay động, lạnh lùng nghĩ, nếu đã không ai chịu buông tha cho ta, vậy thì đừng mong bất kì ai được yên ổn! Ta nhất định phải khiến Quốc công phủ gà chó không yên mới hả được cơn giận này!
Trong mắt người ngoài, Lục Tam gia là một nhân vật cao quý tao nhã, nhưng với ta, hắn chính là một tên khốn nạn!
Ta cũng không phải vừa sinh ra đã là nô tỳ. Ta là xuyên không từ trong bụng mẹ, gia cảnh cũng không tồi. Cha mẹ ta mở một tiệm thuốc, trên ta còn có một ca ca. Bọn họ đối xử với ta rất tốt, chưa từng để ta phải chịu khổ. Vậy mà ta lại bị Tam gia để mắt tới. Chỉ vì một hôm trời mưa, hắn đứng trú mưa dưới mái hiên nhà ta. Thấy hắn sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt u ám, ta liền mời hắn ăn một xiên kẹo hồ lô, còn an ủi hắn:
"Nếu trong lòng buồn phiền, ăn chút đồ ngọt là sẽ ổn thôi."
Lúc đó, hắn nhìn ta một lúc, rồi bất ngờ tát vào tay ta khiến xiên kẹo hồ lô rơi xuống đất, sau đó hắn dầm mưa bỏ đi. Ta thấy người này thật khó hiểu, đúng là kẻ thần kinh!
Ngày hôm sau liền có người tìm đến cha mẹ ta, nói muốn đón ta vào phủ Quốc công hưởng phúc. Ta lúc này mới biết, hắn chính là Tam gia được sủng ái nhất phủ Quốc công.
Ngày đầu tiên bước vào phủ, Tam gia đã nói với ta: "Về sau, ngươi không cần tự xưng là nô tỳ, cũng không cần quỳ lạy, cứ tự do tự tại ở bên cạnh ta là được."
Hắn xem ta như tiểu thư khuê các mà yêu thương, chiều chuộng. Tam gia muốn ta làm nô tỳ, nhưng lại không muốn ta chỉ là một nô tỳ. Hắn luôn nói: "Miêu Miêu, ngươi không giống người khác. Nếu trở nên giống rồi, ta sẽ không thích nữa, hiểu chưa?"
Hiểu chứ, nếu hắn không thích ta nữa, cả nhà ta sẽ chẳng có ngày nào yên ổn.
Thân phận của ta là nô tỳ, nhưng hành vi lại không được quá giống nô tỳ. Sáu năm ở trong phủ Quốc công rộng lớn, ta cô đơn vô cùng. Các nha hoàn không dám đến gần, các thiếu gia tiểu thư thì khinh thường ta.
Ta chỉ có một mình Tam gia. Hắn bầu bạn với ta, ta bầu bạn với hắn. Khi Tam gia không có ở đây, ta chỉ biết ngồi ngẩn ngơ chờ đợi. Chỉ khi hắn trở về, ta mới có người để trò chuyện. Có lần, một người làm vườn mới đến không hiểu chuyện, đỏ mặt đưa cho ta một chậu cúc nhỏ, nói: "Trước đây thấy Miêu cô nương có khen hoa cúc này được chăm sóc tốt, chậu này để trong phòng cho cô nương thưởng thức nhé."
Ta không nhận chậu hoa, chỉ nói lời cảm tạ. Tam gia biết chuyện, liền gọi người làm vườn kia đến. Hắn ôn hòa cười nói: "Nếu ngươi đã để ý Miêu Miêu, ta có thể làm chủ gả nàng cho ngươi."
Người làm vườn mừng rỡ khôn xiết, dập đầu tạ ơn. Ta lúc đó không hiểu sao lại ngớ ngẩn làm theo, cũng quỳ xuống nói: "Tạ ơn Tam gia."