Ta vẫn luôn nghĩ mình sẽ cưới một nữ nhân giống như mẫu thân, kiên cường bất khuất, thà làm ngọc vỡ chứ nhất định không làm ngói lành. Năm đó phụ thân ta say rượu loạn tính, hoảng loạn vô cùng.
Phụ thân ta giải thích: "A Ngô, ta đã đưa nữ tử kia đi thật xa rồi, chúng ta về sau vẫn như trước có được không?"
Mẫu thân ta chỉ cười lạnh: "Ngươi là nam nhân sao? Vậy mà không có đảm đương. Cô nương kia tuy rằng cố ý câu dẫn ngươi, nhưng nàng ấy mất đi trong sạch, cô thân một mình ở ngoài biết sống như thế nào. Rõ ràng là ngươi phạm sai lầm, cuối cùng lại là nàng ấy chịu trừng phạt, thật sự ghê tởm."
Bà ấy muốn hòa ly. Phụ thân ta không chịu, dây dưa không rõ. Mẫu thân ta đ.â.m hắn một đao, suýt nữa lấy đi nửa cái mạng của hắn. Mẫu thân ta nói:
"Nếu không hòa ly, bắt được cơ hội ta sẽ lại đ.â.m ngươi một đao, chán sống rồi thì chúng ta cứ tiếp tục sống."
Phụ thân ta sợ hãi, gào lên: "Ta chỉ phạm phải một sai lầm mà nam nhân thiên hạ đều phạm phải, nàng chẳng lẽ không thể cho ta một cơ hội nữa?"
Mẫu thân ta trợn trắng mắt, xoay người bỏ đi.
Về sau phụ thân ta luôn mang theo đủ loại nữ nhân phô trương khắp nơi, muốn khiến mẫu thân ta ghen tị. Nhưng mẫu thân ta chỉ đóng cửa sống cuộc sống của mình, căn bản không để ý tới hắn. Có lần phụ thân ta nửa đêm say rượu, tới cửa gây sự, bị mẫu thân ta đánh một trận. Nhiều năm như vậy rồi, hắn luôn tới cửa tìm đánh. Ta nhìn ra được, hắn hối hận lắm.
Ta liền nghĩ, về sau ta nhất định giữ mình trong sạch. Nếu không lại giống như phụ thân ta, làm một kẻ đáng thương, vậy thì thật sự quá tệ hại.
Nhưng ta vạn vạn không ngờ tới, ta sẽ thích Bán Hạ - một nữ tử nhát gan sợ phiền phức, nhu nhược như vậy. Dùng lời của nàng ấy mà nói, chính là: "Ngươi chọc giận ta! Coi như là đá phải cục bông gòn rồi!"
Nàng ấy vừa đến Cẩm Châu, bị người ta lừa mất hai mươi lượng bạc. Thế là nàng ấy ngày ngày đến cửa nhà kẻ lừa đảo thổi kèn, kéo đàn, hát hò, khóc lóc kể lể.
"Cha ơi, người c.h.ế.t thật thảm a, cần hai mươi lượng bạc an táng a. Nương, người chờ con mua thuốc trị bệnh đây, chỉ thiếu hai mươi lượng a."
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả gia phả nhà nàng ấy đều c.h.ế.t sạch. Kẻ lừa đảo chịu không nổi, đành phải đem bạc trả lại cho nàng ấy.
Ta im lặng nói: "Nàng thật sự nhu nhược, để ta ra mặt, một câu là xong việc."
Nàng ấy vui vẻ đếm bạc:
"Ngươi hiểu gì chứ, cường long không áp địa đầu xà. Đắc tội với loại tiểu nhân này, ngày tháng chẳng dễ chịu đâu. Ngươi có thể giúp ta một lần, chẳng lẽ còn có thể giúp ta vô số lần? Ngay từ đầu đã nghĩ dựa dẫm vào ngươi, ta còn làm sao tự lập."