Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám

Chương 4



Tim ta thót lên một tiếng, sợ hắn đưa ta đi cùng. Tam gia lại nói:

"Ngày mai ta phải đến Giang Nam nhận chức, ít nhất cũng phải hai ba năm."

Ta vờ như lo lắng, nói: "Tam gia phải đi xa chịu khổ rồi."

"Vẫn là nàng hiểu lòng ta." Tam gia dịu dàng vuốt tóc ta.

Một lúc sau, hắn hỏi: "Nàng có bằng lòng làm quý thiếp của ta không?"

Chuông cảnh báo trong lòng ta vang lên. Đây là một câu hỏi quyết định sống còn. Ta suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng đáp: "Thiếp thân không muốn làm thiếp."

Trong mắt Tam gia, thoáng qua một tia không vui, rồi lại ánh lên vẻ hài lòng.

Ta biết mình đã đánh cược đúng. Nếu ta mừng rỡ đồng ý làm quý thiếp của hắn, hắn nhất định sẽ ruồng bỏ ta như một món đồ chơi chán chường. Tam gia không thích ta tỏ ra hèn mọn.

Vốn dĩ sau khi hắn lặng lẽ ra đi, chẳng ai bận tâm đến ta. Hết hạn khế ước, ta có thể rời khỏi phủ. Nhưng hắn lại cố tình muốn ta làm thiếp. Thân phận của ta, trong mắt lão phu nhân bỗng chốc khác hẳn.

Lão phu nhân đích thân mở lời, muốn ta đến hầu hạ bên cạnh bà.

Tam gia đến từ biệt, lão phu nhân cho ta đứng sau bức bình phong nghe trộm. Bà cố ý nói: "Nếu con đã ưng ý con bé Thẩm Diệu, ta sẽ đứng ra lo liệu sính lễ với nhà nó, cưới về làm thiếp cho con."

Tam gia lại cười khẩy: "Trong cái phủ họ Lục ảm đạm này, Thẩm Diệu là một người hoạt bát hiếm có, mỗi lần nhìn thấy nàng, con thấy trong lòng cũng vui vẻ. Cho nên mấy năm nay, con mới cưng chiều nàng, không để nàng mang thân phận nô tỳ. Nàng chỉ là một món đồ chơi mua vui mà thôi, mẫu thân đừng bận lòng vì nàng."

Lão phu nhân nói: "Vậy thì để nó theo con đi Giang Nam hầu hạ con."

Tam gia lắc đầu, cười có chút thâm ý: "Lòng nàng không thuộc về con, ép buộc cũng chẳng ích gì. Sớm muộn cũng có một ngày, nàng sẽ thật sự khuất phục trước con. Con đi rồi, mẫu thân cứ sai một ma ma đến dạy dỗ nàng cách làm nô tỳ cho tốt. Để nàng chịu chút khổ sở, đợi con trở về, nàng mới biết điều hơn."

Ta đứng sau bình phong, nghe mà lòng chẳng hề gợn sóng. Lục Tam gia hắn, vốn dĩ chính là kẻ thích đùa bỡn lòng người, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hắn thật sự cho rằng, năm năm nay, hắn tỏ vẻ thương ta, cưng chiều ta, là có thể khiến ta một lòng một dạ với hắn sao?

Không thể nào.

Hắn căn bản không biết, linh hồn của ta tự do biết nhường nào.

Đợi Tam gia đi rồi, lão phu nhân thở dài: "Ra đây đi."

Ta khóc lóc quỳ sụp trước mặt lão phu nhân: "Không ngờ Tam gia đối với con, vậy mà toàn là giả dối, từ nay về sau, Diệu Diệu chỉ biết nương tựa vào người."

Lão phu nhân âu yếm nói: "Đợi Tam gia nhà con trở về, nếu con thật sự có thể chiếm được lòng nó, cũng là chuyện tốt."

Lời này của bà là ám chỉ với ta, cho dù ta có trở thành người của Tam gia, cũng phải là tai mắt của bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.