“Thiên Huy, ta có một câu nói muốn nói cho ngươi.” Loại nét mặt tươi cười ôn hòa này hoàn toàn không giống bình thường, Nhất Thăng lúc này mặt đầy nghiêm túc. Mà hắn cũng không gọi tên nhân vật của ta, nhưng là hô tên thực của ta, tóm lại là chuyện gì?
“Cái gì?” Ta nghi hoặc nhìn hắn, cần gì nghiêm túc như vậy chứ.
“Ta thích ngươi.”
“Cái gì?!” Ta giật mình nhìn hắn, ta nghe lầm rồi, ta nhất định là nghe lầm rồi.
“Ta nói ta Cảnh Ngộ thích ngươi Nghiệp Thiên Huy.” Nói xong lại lần thứ hai khôi phục dáng tươi cười ôn hòa kia, hôn lên đôi môi đỏ mọng của ta đang ở trong tình trạng hóa đá. (thần: nụ hôn đầu tiên mất rồi, hoan hô. Thế nào, cuối cùng 1 câu thấy thế nào, đừng có không được tự nhiên chứ, sớm muộn gì có ngày, ta phải đổi ngươi thành ngôi thứ ba.)
Ta do việc đó mà phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt thoáng cái đỏ lên, xèo xèo ngô ngô không biết nên nói cái gì cho tốt đây, gần nhất lẽ nào thịnh hành thông báo??? Là thế giới biến hóa quá nhanh, hay là ta quá thụt lùi rồi???
Thấy ta một mực mặt cứ hồng, mà không trả lời hắn, Nhất Thăng có chút lo lắng, rất sợ ta sẽ cự tuyệt hắn, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm ta.
“Sao lại…??? Nhất Thăng ngươi sao lại thích ta???” Ta vẫn là không thể tin tưởng a! Tốt xấu ta theo trí nhớ biết được, cùng hắn cùng học nhiều năm, chưa từng nghe qua hắn nói thích ta, xa cách mấy năm, thì nói cho ta biết hắn thích ta. Hôn mê ~~~~.
“Ta ngay từ lúc đầu đã thích ngươi rồi, rất sợ dọa tới ngươi, cho nên mới lại vẫn chưa nói, Thiên Huy ngươi biết không? Ta yêu ngươi đã yêu tới trăm năm rồi a!”
“Trăm năm?” Ta giật mình nhìn hắn, hắn sẽ không muốn nói kiếp trước kiếp này đi??? Hay là nói hắn đã trăm tuổi rồi???
“Ngươi đừng nghĩ loạn, ta năm nay mới 20, không nghĩ ngươi khoa trương vậy.” Nhất Thăng giống như biết ta đem hắn tưởng tượng thành lão đầu trăm tuổi, nói rõ ràng tuổi tác cho ta. “Bất quá, xác thực là kiếp trước thì mê luyến ngươi rồi a! Vẫn yêu tới kiếp này, xuyên qua thời không, chuyển thế sống lại, vẫn thủy chung yêu ngươi không đổi. Ta chỉ biết là, ta sở dĩ còn sống ở trên đời này, chính là muốn không ngừng yêu ngươi.”
“Kiếp trước? Ta đây kiếp trước cũng rất yêu ngươi?” Ta tức thời thì hứng thú, Nhất Thăng nói những chuyện này không phải cho ta cảm động, từ kiếp trước đã yêu ta rồi, hoho. Mị lực của ta xem ra là từ kiếp trước đã rất lớn. (thần: mọi người mau đập hắn, da hắn dày hơn cả nương hắn.)
“Đúng vậy, đáng tiếc, xin lỗi Thiên Huy, đều là chúng ta ba người làm hại, nếu không phải chúng ta ba người vì tranh đoạt ngươi, ngươi cũng sẽ không vì ngăn cản chúng ta mà tự sát. Một kiếm xuyên tim a, theo cái chết của ngươi, chúng ta mấy người tâm cũng tùy theo chết đi. Xin lỗi, ngươi có thể tha thứ chúng ta không?” Nhất Thăng cấp bách nhìn ta, rất sợ ta sẽ nói chữ không.
Trách không được ta có bệnh tim a! Thì ra là thế. Không đúng a! Hắn hiện tại là đối ta chủ nhân của thân thể này nói đi? Chính là, cái loại cảm giác quen thuộc trong lòng này là chuyện gì xảy ra?????? Đây cũng không phải ký ức thân thể này sở hữu a!!!!!!! Lẽ nào người hắn muốn tìm thật là ta???
Nhìn vẻ mặt lo lắng kia của Nhất Thăng, ta hơi nở nụ cười, quản nhiều như vậy để làm chi, thì là hắn yêu chính là chủ nhân của thân thể này, vậy từ giờ trở đi, ta có lòng tin khiến hắn chân chân chính chính mê luyến ta. “Tất cả về kiếp trước, sớm cũng đã trôi qua, ngươi cần gì phải chú ý như vậy? Ta không trách các ngươi nữa!”
Đây không phải lời nói an ủi, bởi vì trong lòng ta xác thực là nghĩ như vậy, một vài hình ảnh không rõ, chiến trường tàn khốc, thi thể lạnh lẽo, là chân thực như vậy. Nhưng là cảm giác thương tâm kia của bọn hắn, kích thích tới ta. Bộ dáng của Tiểu D cùng Nhất Thăng còn có thể mơ hồ nghĩ tới, thế nhưng còn có một nam tử, thật là thế nào cũng nghĩ không ra, có thể là còn nguyên do chưa gặp mặt đi ~~! Biết đâu đây là nguyên nhân vì sao lúc đó chuyển thế không cùng bọn họ ở cùng một thời không đi!? Không muốn cùng bọn họ đối mặt, không muốn lại có người vì bọn họ làm mình tử vong.
“Thực sự. Ngươi thực sự không hề trách cứ chúng ta nữa?” Nhất Thăng kinh hỉ nhìn ta, vẻ mặt vui sướng kia không thể nghi ngờ. “Vậy ngươi có thể tiếp thu ta rồi chứ!”
“Chính là…”. Nhất Thăng lại vội đứng lên, nguyên bản vẻ ôn hòa kia, lúc này toàn bộ không còn bóng dáng, hắn hiện tại chỉ là một nam tử vì yêu mà lo lắng.
“Chính là ta có Tiểu D rồi a! Nếu như kiếp trước là vì tranh đấu của ba người các ngươi mà chết, ta đây không muốn kiếp này cũng như vậy. Cho nên…”
Đáng tiếc ta nói còn chưa nói xong, đã bị Nhất Thăng cấp tốc cắt đứt. “Không phải nói tiếp nữa, ta chỉ nghĩ nói cho ngươi, năm đó sau khi ngươi chết, chúng ta ba người liền làm ra ước định, nếu như kiếp sau, ngươi còn có thể yêu ba người chúng ta, chúng ta đây nguyện ý cùng ngươi một chỗ. Cho nên, không nên cự tuyệt ta được không?”
“Tiểu D hiện tại không có ký ức kiếp trước, liền ngay cả ta cũng mơ mơ hồ hồ như vậy. Hắn sẽ…”
Lời ta nói vẫn là chưa nói xong, lại lần thứ hai bị Nhất Thăng cắt đứt, tức giận đến ta hận không thể vọt tới trước người hắn hung hăng cắn lên một miếng, xem ngươi sau đó còn có dám ngang xương chen vào hay không.
“Viên Đãi Đãng hắn biết, hắn nhớ lại tất cả kiếp trước rồi.”
“Viên Đãi Đãng? Tiểu D?” Ta nhìn nam nhân trước mắt cười giống như hồ ly, trước đây sao lại nghĩ hắn ngốc chứ???
“Không sai, chính là hắn.”
“Đã như vậy, ta đây liền đại phát thiện tâm, thu ngươi.” Ta đắc ý cười nhìn Nhất Thăng, hoho, lại là một mỹ nam nè.
Nhất Thăng sủng nịch ôm lấy ta, lại thừa cơ hôn lên khuôn mặt ta vài cái, ta không nói gì trắng mắt liếc hắn. Mà Nhất Thăng thì cười không hề gì giống như một con mèo trộm thịt, ta thừa nhận mắt nhìn người của ta có vấn đề.
“Nga ha hả ha hả, thông báo nè, thông báo nè, không nghĩ tới cư nhiên bị ta Hỏa Vũ đại nhân thấy được nè.” Hỏa Vũ đáp xuống trên mặt đất, hai cánh hợp trước người, hai mắt toát ra tinh quang lập lòe.
Thanh Long trắng mắt nhìn Hỏa Vũ đang phát ngốc, “Ngu ngốc.”
“Thối Thanh Long, ngươi nói cái gì, đừng cho là ta Hỏa Vũ đại nhân không có nghe thấy ngươi nói cái gì.” Hỏa Vũ hung hãn bay lên, đối về Thanh Quỳnh bắt đầu mãnh mổ, ta nói Hỏa Vũ, ngươi không phải chim gõ kiến, Thanh Long cũng không phải gỗ a!
Về câu kia, người nào dưỡng sủng vật nấy, ta tuyệt đối, ta tuyệt đối phản đối tới cùng. Hừ hừ, Nhất Thăng thông báo với ta, các ngươi cư nhiên dám nghe trộm, ta âm hiểm cười làm một tảng đá, ném tới hai sủng vật đang đùa giỡn.
Nhìn thấy tảng đá bay tới, hai thần thú lập tức bay ra, “Hô hô, nguy hiểm thiệt, nguy hiểm thiệt. Có người muốn giết sủng vật diệt khẩu.” Hỏa Vũ bên bay tránh ra, bên ồn ào.
“Các ngươi không phải đi giết quái sao, trở về làm gì a!” Nhất Thăng nghiêm khắc chờ Thanh Long còn đang đắc ý, hừ, làm hỏng bầu không khí tốt như vậy, không muốn sống hả? Quay rồng và quay phượng hoàng vị như thế nào ta?
Thanh Long cùng Hỏa Vũ mạnh rùng mình một cái, Hỏa Vũ thương cảm hề hề bay đến trước mặt ta. “Ánh Nguyệt đừng tức giận mà, Hỏa Vũ biết sai rồi, Hỏa Vũ ngoan ngoãn mà.”
Thanh Long thì bay tới trước mặt Nhất Thăng. “Boss, xin lỗi làm hỏng chuyện của ngươi, ta cùng Hỏa Vũ đánh quái lâu không thấy các ngươi theo, cho nên trở lại coi, thực sự là không cố ý. (thần: đó là Thanh Long xưng hô với Nhất Thăng nga, không phải boss cấp quái.)
“Được rồi, được rồi, cứ như là ta lòng dạ keo kiệt í, đi giết quái, đi giết quái.” Ta trước đỏ mặt xông ra ngoài, thực sự là mất mặt a.
Nhất Thăng trừng mắt nhìn Thanh Long lộ ra vẻ mặt vô tội, đuổi theo ta. “Ánh Nguyệt, đừng chạy nhanh như vậy.”
=======
chap này ngắn quá ha, mà lại ngọt nữa ha, mặc dù ngọt ngắn thế = =