“Tức chết ta thôi, tức chết ta thôi, cư nhiên dám dùng cái loại ánh mắt này dừng trên người ta, đáng ghét ~~~~.” Ta càng nghĩ càng giận, không khỏi dần dần lớn tiếng lên, cuối cùng thằng rống to ra, ưm, giờ thì thoải mái rồi.
“Mau tránh ra, mau tránh ra, nam đeo mặt nạ này điên rồi.” Người chơi giáp hô to lên.
Một sợi hắc tuyến hiện lên trên trán ta.
“Đúng vậy, đúng vậy, khẳng định là đồ xấu xí, không thì sẽ không mang mặt nạ đâu.” Người chơi ất cũng hùa theo.
Sợi hắc tuyến thứ 2 đã sinh ra.
“Ừ, nghe nói, cái mặt nạ này rất hiếm lộ ra, hắn vậy mà lại mang, sẽ không là BT sát nhân cuồng, giết người chơi nào đó cướp đi chứ?” Người chơi bính hiếu kỳ lên.
“Ờ, cái này ta biết, ta biết, cái mặt nạ này đã từng xuất hiện ở hội đấu giá ngầm, ta lúc đó thấy là một đứa nhỏ mang ở trên mặt, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện ở trên mặt hắn, ừm, khẳng định là hắn giết tiểu bảo bảo siêu dễ thương kia cướp lấy.” Người chơi đinh nói xong còn khẳng định gật đầu một cái.
Sợi hắc tuyến thứ 3 thành công xuất hiện.
“Các ─ ngươi ─ nói ─ xong ─ chưa ─ ?” Ta học giọng điệu âm trầm của Ngạo Thiên, thành công khiến đám người chơi kia im miệng. Tức chết ta thôi, hôm nay xui xẻo thật sự đúng là liên tiếp a! Ta trừng mắt nhìn căn nguyên ngọn nguồn của toàn bộ xui xẻo kia, người con trai tóc đỏ kia lúc này vẻ mặt vô tội, không thể không nói, hắn xác thực là rất anh tuấn, khả ta đối với hắn không có ấn tượng a!
“Nói xong rồi, nói xong rồi.” Chúng các người chơi đều đều gật đầu, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
“Cái kia là Ánh Nguyệt tự mua, mới không phải giết ai ai ai, cướp tới đâu!” Tên con trai tóc đỏ kia vội vàng thay ta biện giải.
“Ánh Nguyệt? Ô ô ô, cư nhiên cùng tên với vương tử của chúng ta, trời ạ ~~~~~.” Đồng nghiệp nữ giáp khóc rống lên.
“Thế nhưng, thế nhưng, nếu như ta nhớ không lầm mà nói, Ánh Nguyệt chính là Ánh Nguyệt trong miệng các ngươi ấy!” Tên con trai tóc đỏ cười hì hì đả kích mọi người.
“Cái gì ~~~~, không có khả năng a ~~~~~~~.” Mọi người cùng rống ra, khí thế ấy, thực khiến ta sợ a!
“Sao không có khả năng? Tin rằng tất cả mọi người đều nghe được thế giới thông cáo rồi đi!”
“Nghe được a, sủng vật của Nguyệt vương tử của chúng ta là người chơi đầu tiên có sủng vật nâng cấp thành thần thú ôi chao, không hổ là Nguyệt vương tử a ~~~~~~.” Đồng nghiệp nữ ất nói rồi vẻ mặt say sưa.
“Vậy các ngươi biết ta là ai không?”
“Ai a?” Mọi người lại một lần trăm miệng một lời, chuyện này ta cũng nổi lên hiếu kỳ, người này rốt cục là ai a, từ đâu nhảy ra vậy?
“Hắc hắc.” Người con trai tóc đỏ kia nở nụ cười một chút, toàn thân liền bị ngọn lửa màu đỏ bao vây, một tiếng thét dài, một con chim toàn thân bị hừng hực đại hỏa vây quanh bay ra, bay về phía không trung. “Giờ thì mọi người biết ta là ai rồi chứ?” Con chim bốc lửa kia, đứng
ở không trung, nhìn mọi người phía dưới, đắc ý hỏi.
“Hỏa ─ Vũ ──. Ngươi tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta.” Ta nghiến răng nghiến lợi nói, Hỏa Vũ nghe được mà ngọn lửa quanh thân ấy, thoáng cái bị dọa liền dập tắt, lập tức từ không trung rớt xuống, lại biến về hình người, làm nũng tựa ở bên cạnh ta. “Đây không phải muốn cho ngươi kinh hỉ sao. Ánh Nguyệt đừng tức giận mà, cái loại đàn ông không biết nguyên do câu chuyện, cứ loạn phát giận, không cần cũng được.” Hỏa Vũ vừa nghĩ tới cái người kia, không biết huyên thuyên nói hắn các loại bậy bạ gì đó.
“Kinh hỉ??? Cám ơn, có kinh(ngạc nhiên) không có hỉ (vui mừng), hại ta tâm tình không tốt, à, những cái này cho ngươi.” Ta đem những trang bị sáo trang hệ thống thưởng cho ta cho Hỏa Vũ, vui vẻ khiến nó cười ha hả lên, đem chúng nó trang bị lên.
“Ánh Nguyệt, ta yêu ngươi chết mất thôi ~~~~.” Hỏa Vũ nói xong lại đánh về phía ta, mọi người đã biết thân phận của Hỏa Vũ xong, tự nhiên cũng biết ta là ai rồi, thoáng cái đều xấu hổ cả.
“Ánh Nguyệt vương tử, xin xin xin lỗi, chúng ta sai rồi.” Tất cả mọi người nổi lên xấu hổ, dù sao bọn họ đem ta làm thần rồi ấy!
“Quên đi, không có gì, là ta đang lúc tâm tình không tốt, mới có thể khiến mọi người hiểu lầm.” Ta không hề gì khoát khoát tay.
“Ô ô ô, không hổ là Ánh Nguyệt vương tử, Ánh Nguyệt vương tử ───, Ánh Nguyệt vương tử ───, chúng ta yêu ngươi ───.”
“Ha hả ha hả.” Ta cười khổ, cùng mọi người cáo biệt, một phen kéo Hỏa Vũ đi, cùng hắn từ không trung bay về phía núi nam, ta cũng không quên, lúc đó ta làm ra loại dược này, chính là bán một giá tiền cao, đương nhiên phải tiếp tục nghiên cứu chế tạo rồi!
Cứ như vậy, ta kéo Hỏa Vũ vốn định tiếp tục trở lại không gian sủng vật ngủ ngon, bay về phía núi Nam. Hắc hắc hắc hắc, ta cũng không quên núi Nam chính là nhiều dược liệu, quái vật cũng nhiều hơn, tuy rằng chúng nó số cấp với ta mà nói thì là thấp, nhưng đùa giỡn qua lại cũng không tồi!
“Trời ơi, ác ma thành lớn rồi, đoàn người chạy mau a, ác ma lại tới rồi.” Sau nhiều lần bị ta ức hiếp, Tử Huyễn thấy chúng nó đáng thương, cho chúng nó một chút trí tuệ, lại để chúng nó biết nói chuyện làm bồi thường. Nhưng đối với ta mà nói, lại có một đống đồ chơi vui đùa rồi.
“Mọi người gấp gáp vậy làm gì, hoảng cái gì? Chạy cái gì? Sao không chào đón ta tới! Thật là, bắt nạt ta phải không?” Ta ra vẻ ủy khuất, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn một đám muốn chạy trốn kia, đáng tiếc bọn quái vật không thoát được. Hừ hừ hừ, dám chạy! “Quên đi, ta liền đại phóng chút, không tính toán với các ngươi nữa, các ngươi ngược lại đem tên những thảo dược ở gần đây tới bao đi, thuận tiện mang qua cho ta thì tốt rồi.” Xem ta bao nhiêu thiện lương, bao nhiêu rộng lượng, một con người có bao nhiêu tốt a! Nhìn cái coi, chúng nó đều cảm động lệ nóng doanh tròng rồi đó!
“Biết, biết, biết rồi.” Ô ô ô ô, lại bị ác ma theo dõi, chúng ta sao mệnh khổ vầy???? Một đám quái đều thay mình bi ai.
“Được rồi, được rồi, đều đừng gấp vội cảm động thế, chúng ta khởi công đi!” Ta trước hết nghe mấy con quái báo tên thảo dược xong, thoải thoải mái mái nằm ở trên lưng Phong Lang, mà nó sợ đem ta chạy nhanh thì sẽ rơi, chỉ có chậm rì rì đem ta cõng qua, dọc theo đường đi, Hỏa Vũ che miệng len lén cười, ta thoải mái rên một khúc, chỉ có con Phong Lang kia, một bộ dáng khóc không ra nước mắt. Cũng may núi nam này đủ lớn, thảo dược phong phú, bởi vì cũng không dùng qua những thảo dược bị ta để ý một ngày. Đây là chỗ không giống trò chơi và hiện thực! Giống như là quái đánh xong, còn có thể bị đánh tiếp. Thảo dược này cũng vậy, bất quá phải đợi vài ngày nữa đã!
Cứ như vậy, ta vui vẻ hái thảo dược vài ngày, đem ba lô vô địch của ta bị cứng rắn nhồi vào xong, ở dưới nước mắt từ biệt của đàn quái vật núi Nam, thỏa mãn mà offline.
Lại không biết rằng, trong vài ngày ta không cùng bên ngoài liên hệ, Ngạo Thiên bọn họ tìm ta điên mất thôi, khiến cho toàn bộ Vĩnh Sinh đều biết rằng, ta, Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt, là một thành viên của bang phái Ngạo Thiên Thiên Hạ của bọn hắn. Đại ca bọn họ thì cũng cùng Ngạo Thiên ầm ĩ vài lần, động thủ vài lần, đều bị ngăn lại cả.
Đương nhiên, bây giờ ta cái gì cũng không biết, rời khỏi trò chơi, thảnh thơi tắm rửa một cái, nhìn Cảnh Ngộ và Tào Lỗi còn đang trong trò chơi, mỉm cười. Hoàn hảo còn có bọn họ ở đó, bọn họ sẽ không hung dữ với ta. Không biết Ngạo Thiên có tỉnh lại chưa! Bất quá, ngày Hỏa Vũ nói, cũng thật sự là mờ ám, buồn quá hắn sẽ tức giận thôi! Ta thỏa mãn tiến vào trong mộng đẹp, mặc kệ mọi việc, ngày mai khai giảng rồi, ta nên hảo hảo ngủ một giấc, dù sao dùng hộ kính và dùng trò chơi chiếm giữ chơi, vẫn là có khác nhau lớn, chính là dùng hộ kính chơi, liên tục chơi vài ngày trở lại phải ngủ, hơn nữa thời gian không thể quá dài, mà dùng trò chơi chiếm giữ thì không cần.