"Mama, chúng ta không nói cho ba biết ha!". Màn Thầu nhìn lên nương bé đầy hy vọng.
Hà Ý Nhiên lãnh diễm "hừ" một tiếng.
Trước kia hai người đã sớm cho con út nhà mình đi kiểm tra toàn diện một lần, kết luận cuối cùng cho ra là chỉ số thông minh của bé con rất cao, không thích hợp sinh hoạt với những đứa bé đồng tuổi trang lứa khác, dù có thể liên tục nhảy lớp nhưng tới lúc đó tuổi tác của bé chênh lệch rất nhiều với bạn bè trong lớp thì cũng sẽ dễ bị cô lập, không tìm được bạn cùng chơi, ảnh hưởng tới phát triển tính cách sau này, chi bằng để gia sư ở nhà dạy riêng, tương lai đến tuổi thì trực tiếp thi vào đại học yêu thích là được.
Đúng vậy!
Không biết con y có bị bạn bè cả lớp cô lập không nhưng y và Phó Thần sắp bị đám phụ huynh học sinh trong lớp cô lập đến nơi rồi!
Y chính là muốn con mình được phát triển theo đúng độ tuổi, cho nên mới đau lòng đưa con rời khỏi mình mà đến trường học nhưng không ngờ —— con nhà y học được thứ gì rồi?
Chiếc siêu xe màu đen dừng lại trước cổng trường, sau đó là giày da bóng loáng không một hạt bụi từ trên xe bước xuống.
Hà Ý Nhiên: "....".
Sao nam nhân nhà mình biết mà tới vậy?
Màn Thầu: "....".
Mama —— cứu con!!!
Phó Thần cười như có như không nhìn một lớn một nhỏ, rồi dừng lại trên người con trai út nhà hắn. "Sao rồi? Thầy giáo tiếng Anh đã nhận làm tiểu đệ của con và gọi con là lão Đại chưa?".
Màn Thầu: "....".
Bé con chui tọt về sau lưng Hà Ý Nhiên, cất giọng non nớt lên tiếng. "Ba ơi, Bạch Nguyệt Quang dữ như vậy mà còn không ăn thịt Tam Hoàng, ba cũng vậy mà phải không ba? Ba sẽ không đối xử với con như vậy đâu ha?".
Hà Ý Nhiên: "....".
Cái miệng nhỏ này tuyệt đối không phải giống y!
Phó Thần mỉm cười tao nhã. "Tất nhiên rồi! Sao ba có thể làm mấy việc máu me bạo lực như vậy được!".
"Thật sao?". Màn Thầu ló đầu nhỏ ra, hai mắt tỏa sáng hỏi lại.
"Ừ". Phó Thần gật đầu. "Ba cho con biết một cách không cần máu me bạo lực cũng đủ để con phải nhớ thật lâu!".
Hà Ý Nhiên và Màn Thầu: "....".
Không có thời gian để hai người Hà Ý Nhiên phải rối rắm lâu hơn nữa.
"Tức phụ, mau vào bên trong xe!". Thính lực Phó Thần cực tốt, hắn gầm nhẹ lên tiếng.
"Sàn, sạt". Từng tiếng động mạnh được tạo bởi âm thanh ma sát vào nhau từ phía dưới vọng lên, ngày càng gần mặt đất gần nơi ba người đứng nơi này.
Từ bên sâu trong lòng đất.
Phó Thần nhíu chặt mi, tùy thời ra tay, diệt hết mấy kẻ tự tìm đến này.
Hai dị năng giả cấp Bảy bảo vệ Hà Ý Nhiên và hai dị năng giả cấp Tám bảo vệ Màn Thầu nhanh chóng hiện thân, vây quanh bốn phía bao vây lấy hai người.
"Boss, là dị năng giả hệ thổ cấp Bảy!". Dị năng giả cấp Tám họ Tần lên tiếng.
"Lập khiên bảo vệ dưới mặt đất đi!".
"Cẩn thận ——!!!".
Dứt lời, một chuỗi cầu lửa đỏ rực tỏa hơi nóng, lấp loáng xuất hiện từ tòa nhà đối diện phía bên kia đường, chỉ cần vài chục giây đã tập trung tại một phương hướng chính là nơi Hà Ý Nhiên đang đứng.
Đồng thời lưỡi dao gió và đất hai bên trái phải liên tiếp lao đến như tia chớp, bỏ qua Phó Thần và bốn vệ sĩ chỉ tập trung tấn công về phía hai người phía sau.
Hà Ý Nhiên đồng tử co rụt lại, chớp mắt đã ôm lấy con trai út nằm sấp xuống, che chắn bảo vệ bé con đến kín kẽ.
Bốn vệ sĩ là dị năng giả nhanh chóng ngưng tụ dị năng, sức mạnh đan xen, liên kết với nhau dệt thành một tấm lưới vài lớp trong ngoài, tỏa ra bao trùm lên bảo hộ Hà Ý Nhiên và Màn Thầu bên trong.
"Két, két". Tiếng lưỡi dao gió và đất va vào khiên kim loại vang lên làm màng nhĩ người đau nhức.
Tiếng xe trên đường va chạm, tiếng la hét nổi lên cùng tiếng còi xe cảnh sát cơ động vang lên chói tai ở tòa nhà phía trước.
Phó Thần đã đưa tay ra phá vỡ hàng loạt cầu lửa cấp Bảy, rồi nhanh chóng tạo kết giới che chắn hết thảy không gian xung quanh vợ con mình nhưng hắn lại phán đoán sai lầm, không có tiếp theo, việc gì cũng không diễn ra.
Dường như chỉ là một lời cảnh cáo.
Ba dị năng giả cấp Bảy hệ: Hỏa, Thổ, Phong.
Lao đến tấn công và chạy trốn nhanh như vũ bão.
Hai dị năng giả Tần, Vương nhận được chỉ thị từ Phó Thần nhanh chóng lập tức biến mất tại chỗ.
Hà Ý Nhiên ôm con trai lên kiểm tra tỉ mỉ khắp người, vừa nãy bất ngờ va chạm, bé con tránh không khỏi có chút xây xát ở cánh tay đang mặc áo ngắn, y đau lòng muốn chết hỏi con trai bảo bối. "Màn Thầu, con còn đau ở đâu?".
Màn Thầu lắc lắc đầu, đưa đôi mắt đen bóng nhìn về phía đối diện.
Bé con đưa hai cánh tay mũm mĩm lên ôm lấy nương bé. "Con không đau!".
Phó Thần sắc mặt âm u, hắn ôm cả tức phụ và con trai lên, đi về phía xe đang đậu.
Thế giới này linh khí quá loãng, đủ để vướng tay vướng chân hắn.
Lên xe, hắn thoáng an tâm phần nào, vội vàng kiểm tra toàn bộ thương tích trên người tức phụ và con trai út nhà mình.
Thấy vệt xước đỏ chói mắt do ma sát với mặt đất tạo thành trên mu bàn tay của tức phụ, sắc mặt hắn càng âm trầm.
Đưa bàn tay trắng nõn lên miệng khẽ thổi nhẹ. "Tức phụ có đau không?".
Hà Ý Nhiên khẽ bật cười. "Một chút cũng không đau!".
Y suýt thành thần rồi!
Vết thương ngoài da này sao thấy đau được nha?
Đồng tử đen nhánh của Phó Thần co rút lại, tâm cũng đau đớn không thôi, vợ hắn đã bao năm chưa bị thương qua.
Màn Thầu bị thương chân chính: "....".
Bé con biết điều nhích nhích mông ngồi sang bên cạnh, co rụt lại vào góc xe.
Lão ba bé hiện tại rất giống quái thú sắp biến hình!
Hà Ý Nhiên cười khúc khích, lấy nước linh tuyền thấm ướt khăn tay lau sạch vết thương cho con trai bảo bối. "Tiểu bảo bối, có sợ không?".
"Con là con trai nhỏ của Phó Mặc Thần, ba con là Boss của khu Một, con không sợ!". Màn Thầu tranh thủ nịnh nọt lão ba nhà mình một chút.
Hà Ý Nhiên dở khóc dở cười.
Phó Thần sắc mặt hơi dịu đi, đưa tay xoa cái đầu chó bông xù của con út nhà mình.
"Nhưng dù sao con cũng đang bị thương, vậy nên —— con không thể bị kinh hách thêm nữa!". Ý là ba tha cho con vụ thầy giáo tiếng Anh đi ha.
Hà Ý Nhiên: "....".
Phó Thần mặt lại xụ xuống, còn đen hơn vừa rồi mấy phần.
Về đến nhà, Hà Ý Nhiên bận rộn sát trùng, băng bó vết thương, rồi tắm rửa cho con trai.
Phó Thần đã vào thư phòng đến giờ cơm tối vẫn chưa thấy ra ngoài.
Hà Ý Nhiên mở cửa thư phòng ra, ló đầu nhỏ vào. "Thần, đến giờ cơm rồi. Em và con đang chờ anh a!".
Phó Thần nhìn laptop trên bàn không rời mắt.
Điện báo New S giật tít.
"Phó tổng của Thần Nhiên SR bị ám sát ngay trong thành phố, bên cạnh ngài Phó khi đó còn có Phó phu nhân và Phó tiểu thiếu gia. Nghi ngờ là do đối thủ trong việc kinh doanh của ngài Phó gây lên, tham gia ám sát đều là dị năng giả cấp Bảy. Cục cảnh sát và Quân đội hiện tại đã xác nhận thông tin và sẽ nhanh chóng mở cuộc điều tra".
Nghe thấy tiếng động, khi ánh mắt chạm phải khuôn mặt xinh đẹp của tức phụ, sắc mặt, khí thế bạo động trên người Phó Thần mới nhanh chóng thối lui. "Tôi ra ngay, vết thương của Màn Thầu sao rồi?". Hắn đứng lên, gập màn hình laptop lại, rồi mới đi đến ôm Hà Ý Nhiên lên.
"Dùng "thứ kia" và kim sang dược cho con rồi, sẽ không để lại sẹo". Hà Ý Nhiên nói đến đây khóe môi giật giật.
Vì khi y bôi thuốc cho con trai, thằng bé đã nghiêm túc dặn dò y.
"Con soái y như chồng mama vậy, nếu lưu lại sẹo sau này con sẽ không thể kiếm được tức phụ đẹp như mama đâu! Mama bôi thật cẩn thận nha!".
Hà Ý Nhiên muốn bổ não con mình ra xem nó có cấu tạo thế nào.
Y chớp chớp hàng mi dày, nhạy cảm nhận thấy sự cuồng bạo còn sót lại trên người nam nhân nhà mình, y dụi dụi lên hõm cổ hắn. "Không cho chàng tức giận, đã sắp thành Thần rồi sao có thể tức giận như vậy nha?".
Phó Thần câu môi. "Ừ, ta không giận!".
Hà Ý Nhiên hớn hở cười. "Phải vậy a! Mau lên, hôm nay ta có làm sashimi cho chàng và con trai rồi! Rất ngon đó!".
"Ừ, đi ăn cơm".
-
Hà tổng thống đang tham gia một hội nghị ở tư viện ngoài ngoại ô, khi nhận được tin nhắn của Hà Ý Nguyện, sắc mặt ông liền sa sầm xuống.
Các đại diện thế lực đang có mặt đều khó hiểu nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Phó tổng Thần Nhiên SR bị ám sát". Hà tổng thống nhàn nhạt lên tiếng, khí thế quanh thân nhiều năm ở vị trí cao mà trở lên sắc bén.
"Sao lại như vậy? Phó tổng có sao không?".
"Ai lại ngu xuẩn đến ám sát một CEO có nhiều lính đánh thuê với dị năng giả cấp Tám trong tay như vậy?".
"Là phủ đầu, là cảnh cáo sao? Cảnh cáo Phó tổng không nên hợp tác với chính phủ?".
Thoáng chốc phòng hội nghị đã như cái chợ, ai cũng quan tâm rốt cuộc Phó Mặc Thần có bị thương hay không?
Tiền đặt cọc đã đưa, bọn họ không thể hủy hợp đồng thuê người lần này a!
Ai mắt mờ cũng thấy tỉ lệ ám sát là không khả thi, Hà tổng thống gõ gõ ngón tay trỏ lên bàn, chìm vào suy nghĩ của riêng mình, nhưng lúc đó mọi đòn tấn công của ba dị năng giả kia đều nhằm vào con trai cả của ông là Ý Nhiên. Hà tổng thống nghĩ đến tin nhắn của con trai út vừa gửi tới, ông cau mày thật chặt lại, soạn nhanh một tin nhắn gửi về cho Trác phu nhân đang ở nhà.
Dinh thự Hà thị tại nội thành S thị.
Trác phu nhân đang đứng ngoài sân vườn, thấp giọng trò chuyện qua điện thoại thì nhận được thông báo tin nhắn gửi đến, mở ra tin nhắn, ánh mắt bà bỗng co rụt lại.
Màn hình hiện số điện thoại tư nhân của Hà tổng thống —— chồng bà.
"Ngày hôm qua và hôm nay bà có ra ngoài không? Bà rốt cuộc đã giấu diếm tôi và Ý Nguyện làm những gì?".
Cả cơ thể Trác phu nhân bỗng trở lên cứng còng, tại sao chồng bà lại nhắn tin như vậy?
1h sáng.
"Rầm". Cánh cổng sắt lớn nặng tới mấy chục tấn phía bên ngoài dinh thự Hà thị bỗng nhiên nổ tung, đồng thời tiếng còi báo động, tiếng súng ống lên đạn từ bên trong và tiếng động cơ xe dã chiến bên ngoài vang lên chói tai giữa mảnh đất vàng xa hoa, ngày thường vốn yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc đội vệ sĩ, cận vệ bên trong dinh thự đã tụ tập lại đằng trước cổng ra vào, đội trưởng của đám người vừa đưa mắt nhìn đoàn người đông đảo vừa đến thì đồng tử hắn bỗng co rụt lại.
Phó Mặc Thần!
Đứng đầu đoàn người đều là dị năng giả là một mam nhân cao lớn sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ vô song, hắn mặt mày bình tĩnh thong dong nhìn về phía đội trưởng đội cận vệ phía bên trong. "Muộn như vậy rồi còn đến làm phiền, thật không phải phép nhưng có chuyện gấp nên nhờ ngài thông báo đến Trác phu nhân một câu".
Đám người cận vệ: "....".
Nói thì lịch sự tao nhã lắm nhưng ngài cũng biết bây giờ rất muộn rồi sao?
Phá hỏng cổng xông vào nhà, còn nói là đến bái phỏng?
Chúng ta —— cũng không bị ngu a!
Có nói ngài dẫn cấp dưới đến đánh nhau thì may ra chúng ta còn tin.
Hà Ý Nhiên lúc này đang ở nhà ngủ đến vừa thơm vừa ngọt, y xoay người đưa tay ôm lấy người bên cạnh thì chỉ sờ được một khoảng không.
Nháy mắt y tỉnh ngủ vài phần: "....".
Chồng đâu?
Y ngó xuống gầm giường.
Nhìn lên trần nhà.
Rồi lại nhìn xung quanh phòng.
Nam nhân nhà y, cư nhiên —— nửa đêm không ngủ mà còn lén chuồn đi đâu?
Hà Ý Nhiên lạch bạch xuống giường, xỏ dép lông vào đi ra khỏi phòng.
Y vòng khắp căn phòng hơn ba trăm mét vuông, phòng con trai, phòng thể hình, bể bơi, phònh bếp —— vẫn không thấy người đâu.
Hà Ý Nhiên thở phì phì đứng giữa phòng khách, híp mắt lại, trong đầu tự não bổ ra "một trăm lẻ một phương pháp làm thế nào để bắt chồng ngoại tình tại trận".
"Mama, sao ngài còn chưa ngủ nha?". Màn Thầu mặc áo ngủ bông mềm mại một tay ôm bé teddy nâu trên tay, một tay dụi dụi mắt, ngọt ngào lên tiếng.
Một nhà Hổ giả dạng mèo Anh lông ngắn sang chảnh, cũng đứng ngay tại cửa phòng của Màn Thầu đưa vuốt dụi dụi mắt. Khi đưa mắt nhìn về phía Hà Ý Nhiên cũng hàm chứa đầy tò mò.
Hà Ý Nhiên nheo mắt lại. "Mama con đang suy nghĩ nên đi đâu để bắt tại trận ba con đang ở bên ngoài ngoại tình!".
"Nha!". Màn Thầu nghe vậy tỉnh ngủ đến bảy phần, bé con mở to mắt ra.
Một nhà Hổ cũng trợn mắt theo. "Meo——!!!".
Phó ca cư nhiên dám ngoại tình nha!
"Đúng!". Hà Ý Nhiên đang mường tượng cảnh mình tóm được lão chồng soái ca nhà mình và tiểu Tam nóng bỏng nào đó.
Màn Thầu cũng nheo mắt lại. "Mama phải chỉnh đốn lại quy củ trong nhà chúng ta".
Một nhà Hổ cũng lim dim gật đầu theo.
Phó —— ngoại tình—— Thần hiện tại còn đang đứng chờ dưới gió thu bên ngoài cửa chính dinh thự của Hà thị, hắn đã đợi đến mười phút còn chưa đợi được đôi bố mẹ "hờ hững" kia ra khỏi cửa.
"Hắt xì——!!!". Phó Thần nhảy mũi lần thứ ba trong mười phút này.
Cấp dưới nhìn lão Đại siêu trâu bò nhà mình: "....".
Không lẽ nào lão Đại cũng bị cảm lạnh như những nhân loại bình thường khác sao?
Phó Thần nhíu mày lại, ngẫm nghĩ có khi nào vợ đẹp nhà hắn tỉnh lại rồi không?
"Lão gia, phu nhân!". Quản gia nhà họ Hà thấy Hà tổng thống và Trác phu nhân ra đến nơi thì mừng suýt rớt nước mắt.
Sống lại rồi!
Nửa đêm rồi, mà một ông lão nhân loại bình thường như ông đây đứng một mình với cả đám nam nhân đều là dị năng giả, ai lấy vai hùm lưng gấu, mặt mũi bặm trợn nhìn đã thấy hết hồn.
Hù chết trái tim già nua của ông rồi!
Hà tổng thống đưa mắt nhìn một vòng người, vệ sĩ, cận vệ của Hà thị đang giơ súng hạng nặng có ống ngắm về phía đám người dị năng giả cấp Bảy, cấp Tám vừa xông vào nhà, ai lấy mặt mũi căng thẳng dị thường. Tương phản với dáng vẻ thảnh thơi của đám người đứng sau Phó Thần và sắc mặt vân đạm phong khinh của chính hắn.
Ông khẽ thở dài đi xuống vài bước và cũng hiểu rất rõ nhân phẩm của nam nhân được coi là con rể này của mình, cho nên mặt mày ông bình tĩnh đối diện cùng Phó Thần. "Có chuyện gì vào nhà trước rồi nói."
Phó Thần câu môi gật đầu.
Dứt lời Hà tổng thống xoay lưng đi trước dẫn đường vào phòng khách.
Trác phu nhân ở phía trong nhìn ra, khi thấy người đến là ai, còn dùng phương pháp bạo lực như vậy xông vào nhà mình thì bà khẽ nhíu mày, trong lòng càng là bất mãn và thêm phần không thích vị "con dâu" Phó Mặc Thần cao lớn này.
Nhưng chưa để bà lên tiếng nói ra nỗi lòng mình thì Phó Mặc Thần vừa bước vào, khi cánh cửa sau lưng đóng lại, hắn đã giơ tay về phía cần cổ của Trác phu nhân, nắm mạnh lấy.
"Á!—— khục, khục!". Trác phu nhân trợn mắt nhìn lên, ánh mắt bà chạm phải đôi hắc mâu như hai hố đen lạnh băng của Phó Thần.
Hà tổng thống cau mày thật chặt, trầm giọng nói. "Mặc Thần, con đang làm gì vậy?".
"Dọn rác!". Phó Thần nhả ra hai chữ, dưới tay lại tăng thêm lực đạo.
Theo lực đạo tay của Phó Thần, sắc mặt Trác phu nhân từ trắng biến thành đỏ rần sau đó là tím tái, ngay cả tiếng "khụ, khụ" cũng không thể phát ra được nữa.
"Con trước buông tay—— có chuyện gì chúng ta cùng nhau thương lượng rõ ràng!". Hà tổng thống sắc mặt cũng đã đặc biệt không tốt.
Dù sao đó cũng là vợ của ông, dù thế nào thì cũng không thể để Phó Mặc Thần sống sờ sờ mà bóp chết như vậy được.