Hai tay Kỳ Huy Nguyệt vì hốt hoảng mà bám vào hai bên vai của Đoạn Hành Vân, lí nhí nói một câu rất —— ngu!.
"Chúng ta không đi ngủ sao? Sao lại, sao lại...?".
Đoạn Hành Vân khẽ cười hôn lên hai má của đối phương. "Đêm tân hôn, ta căn bản không muốn ngủ! Chưa kể —— ta đã chờ đợi muốn làm như vậy từ lâu rồi!".
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Nà ní?
Ngươi... ngươi... ngươi cư nhiên có suy nghĩ không trong sáng như vậy lên người ta —— giống y như ta!
Y hơi vặn vẹo. "Ta không phải nữ nhân ——!".
Hù chết ngươi!
Đoạn Hành Vân gật đầu, hôn lên khóe môi y. "Ừ, ngày đầu tiên đám người lão Đại Kỳ gia mang em tới, ta đã biết!".
Kỳ Huy Nguyệt nhìn lên 囧 hắn.
Ngươi... ngươi... ngươi cư nhiên nhân cơ hội ta gặp nạn mà bỏ đá xuống giếng?
Ngươi đã xem những gì rồi?
"Không phải lúc đó chàng lẽ ra phải nên làm quân tử sao, không nên làm ra hành động đáng khinh như vậy!". Kỳ Huy Nguyệt chỉ trích người bên trên.
Đoạn vô sỉ vẻ mặt rất chân thành. "Ta chỉ làm quân tử với người khác, còn đối với em, ta dù muốn cũng không làm quân tử nổi!".
Kỳ Huy Nguyệt rất muốn rút giày đập vào mặt hắn.
Đã chiếm tiện nghi của lão tử trong lúc lão tử hôn mê, còn đổ lỗi cho lão tử nữa hả?
Mọa sư!
Còn tưởng gặp người tốt... Ai dè, chính là sắc lang a!
Rốt cuộc mình thấy hắn là người tốt ở chỗ nào vậy?
Kỳ ngây thơ bắt đầu muộn màng nhận ra sự thật phũ phàng.
"Chàng —— vô sỉ!". Kỳ Huy Nguyệt mặt mũi đỏ bừng hét lên, vì tay của ai kia đang chạm lên "cây dưa leo nhỏ" giữa hai chân y.
Đoạn Hành Vân bỗng nhiên dừng tay lại, hai mắt phượng thâm tình nhìn y không chớp. "Tức phụ, cho ta được không?".
Kỳ Huy Nguyệt muốn độn thổ: "....".
"Ta —— có thể nói "Không" không?". Y khóc không ra nước mắt.
Ta còn chưa chuẩn bị tâm lí a!
Tình yêu trong sáng cái quỷ gì chứ?
Cứ nghĩ bản thân phải câu dẫn đối phương vài năm, trong vài năm tới y sẽ vừa câu dẫn hắn vừa chuẩn bị tốt tâm lí cho chính bản thân mình.
Ai ngờ đâu, vừa đêm tân hôn đã bị nhào lên như sói!!!
"Không được!". Đoạn Hành Vân dưới tay hơi dùng sức, vật nhỏ thanh tú trong tay hắn lập tức tiến vào trạng thái bán cương, màu sắc non nớt rất đáng yêu.
Kỳ Huy Nguyệt căm phẫn không gì sánh được. "Vậy chàng giả bộ hỏi cái gì?".
Đoạn vô sỉ mặt tỉnh như tó nói. "Để tức phụ biết ta là nam nhân dịu dàng chu đáo! Ta rất quan tâm đến cảm nhận của em!".
Hắn hết trêu đùa vật nhỏ non nớt, để lại nhiều dấu vết trên cổ rồi xuống lồng ngực gầy, vùng eo nhỏ gọn cũng không buông tha, nơi bí mật ngọt ngào phần nữ tính giữa hai chân y cũng bị nhìn đến tỉ mỉ, ko ngần ngại mà liếm vào chỗ đó, ngón tay mang theo vết chai vẫn không quên chăm sóc tận tình "cây dưa leo nhỏ" phía trên.
Kỳ Huy Nguyệt giật bắn người lên.
21+!
"Ối mạ cha ơi... ơi——!!! Chàng... chàng... ".
Kỳ Huy Nguyệt muốn khóc tới nơi rồi.
Vì cái gì một người cổ đại như hắn, cư nhiên lại có thể biết đến mấy thứ kỹ thuật tiến cấp trong chuyện XXX này cơ chứ?
Chàng nói thật đi, chàng có phải là chuyên nghiệp không?
Ngón tay Đoạn Hành Vân đã làm loạn bên dưới, có xu thế tiến vào nơi nhỏ hẹp chưa người chạm tới. "Sao vậy?". Hắn khẽ cười hôn lên khóe môi Kỳ Huy Nguyệt. "Tức phụ, em thả lỏng chút được không?".
Khuôn mặt trắng nõn của Kỳ Huy Nguyệt đã muốn nhỏ ra mau.
Sau một hồi "ưm ưm a a" cho có lệ, y liền cười không ra nước mắt mà —— nhận mệnh!
Trốn không được, giãy cũng không xong, hai người lại là ta tình ngươi nguyện thì còn gì phải nghĩ nhiều nữa. Chưa kể bản thân y không ghét cảm giác này, cảm giác làm chuyện thân mật với Đoạn Hành Vân.
Coi như bị lừa nhưng ít ra rút ngắn được thời gian phải câu dẫn hắn a!
Thuận theo tự nhiên, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn, giọng nói lí nhí mang theo chút ngại ngùng. "Chàng... chàng phải nhẹ nhàng một chút!".
Nếu chơi hỏng ta rồi thì chàng sẽ trở thành người góa vợ đấy biết không?
Tay hắn chạm vào nơi nữ tính mềm mại non nớt, khẽ ấn nhẹ. "Làm em thích được không?".
Kỳ Huy Nguyệt bịt miệng hắn lại.
Làm thì làm đi, nói mấy câu tình sắc làm người ta xấu hổ như vậy làm gì?
Ngươi tôn trọng bản tính rụt rè khiêm nhường của người cổ đại chút đi được không?
Đoạn Hành Vân đưa ngón tay vào nơi nhiệt nóng kia, hắn cong môi lên. "Bên trong em chặt chẽ như vậy là muốn lát nữa sẽ bức chết tôi sao? Hửm?".
Kỳ Huy Nguyệt gõ lên đầu hắn hai cái. "Im miệng ——!!". Đặc biệt hung dữ!
Lần này thì Đoạn vô sỉ im miệng thật, hắn sợ vật nhỏ nhà hắn xù lông lên sẽ —— không cho hắn làm nữa!.
Tay hắn không quên tại trên người y đảo qua đảo lại, hưởng thụ làn da trắng mịn và xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi.
Thân thể tiểu tức phụ hắn đa phần có nét mềm mại nhu hòa của nữ nhân, nhưng không phải không có sự dẻo dai của nam tử.
Đối với chuyện cơ thể đối phương, Đoạn Hành Vân thật không quan tâm, dù y là nữ nhân hay nam tử thì cũng phải là người của hắn.
Hắn lấy tay xoa nắn, luận động liên hồi làm Kỳ Huy Nguyệt thở hổn hển, con mắt ẩn ẩn nước trông vừa đáng thương vừa dụ người vô cùng, vật nam tính thanh tú như thanh ngọc nhỏ đã trải qua cao trào một lần —— mệt muốn xỉu!
Một bên Đoạn Hành Vân vừa dịu dàng dùng lời thì thầm trấn an y, vừa từ từ cho hai ngón tay, tới khi nơi mềm mại ẩm ướt kia đã thích ứng được ba ngón tay của hắn thì mới dừng lại.
"Ta vào trong được không? Tức phụ!"? Hắn cắn nhẹ lên vành tai như bạch ngọc khẽ thủ thỉ một câu.
Nam nhân trước mắt đã sớm không còn một mảnh vải trên người, cả cơ thể hắn là một khối phi thường hoàn mỹ, da thịt màu đồng bóng loáng, cơ bắp lại có những đường cong xinh đẹp, cái thân thể này đã làm Kỳ háo sắc mơ ước và thèm khát ngay lần đầu gặp.
Lướt ánh mắt đi qua cơ bụng liền đến...
Phần bên dưới thắt lưng lộ ra tính khí đang ngẩng cao đầu nổi đầy gân xanh.
Kỳ Huy Nguyệt lúc này mới nhìn 囧 đến, không nhìn thì thôi, nhìn rồi: Cực kì chấn động thị giác!
Thật muốn chửi vạn câu.
Mọa nó ——!!!
Khủng long bạo chúa a!
Nhiệt tình cố gắng của Đoạn Hành vân nãy giờ, còn không cần đến một giây đã bị đánh bay đến không còn tăm hơi.
Nhìn "thằng em khủng long bạo chúa đầu đàn" của Đoạn Hành Vân, Kỳ Huy Nguyệt run như tàu lá cuối thu!
Không được đâu!
Này sẽ bị chơi hỏng thật đấy!
Kỳ Huy Nguyệt mếu máo vừa nhìn vừa vẫn nhịn không được mà so sánh một chút.
Con khủng long bạo chúa của ai kia so với cái của y là một trời một vực a!
Lúc này, nó còn đang ngạo nghễ đến kiêu căng mà ngẩng cao đầu lên đối diện với tầm mắt của y —— quái thú đã hoàn toàn thức tỉnh!
Y không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu thấy tội nghiệp cho cơ thể hiện tại, và còn thấy thắt lưng đã chuẩn bị ẩn ẩn đau.
Cơ thể này mới mười năm thôi!
Đoạn Hành Vân lừa y. "Sẽ không đau đâu, tin tưởng ta!".
Kỳ Huy Nguyệt nhìn hắn như nhìn kẻ thiểu năng.
Ngươi lừa ai chứ?
Lão tử lại không phải người ngu ngốc!
"Hay là —— chàng... chờ ta thêm vài năm nữa đi ha? Trước hết, chúng ta nắm tay nói chuyện yêu đương...".
Đoạn Hành Vân: "....Ừ, sau đêm nay chúng ta sẽ yêu đương hẹn hò!".
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Một giây sau, Đoạn —— đẹp choai kiêm người tốt nhào tới biến thành —— Đoạn yêu râu xanh.
Thiếu mỗi điều tru lên giống Sói nữa mà thôi!
"Ối ——!!!". Kỳ Huy Nguyệt 囧 gào lên. "Cứu mạng a ——!!!".
Đặc biệt tình thú!
Rất giống kịch bản "Gái nhà lành vs Sắc lang Play"!
Đầu lưỡi nho nhỏ bị nam nhân ngậm lấy, không buông tha vị trí nào trong khoang miệng, Kỳ Huy Nguyệt tê dại hết cả người, hơi thở mạnh mẽ bao trùm lấy y, có chút khó thở rồi!!!
Một bàn tay to nâng eo và thắt lưng y lên. "Tức phụ, gắng chịu một chút được không?".
Hai chân Kỳ Huy Nguyệt run rẩy, hơi căm tức khi thấy kết cục của việc bản thân mờ mắt "yêu sớm" và "yêu nhầm sắc lang".
Đoạn Hành Vân dịu dàng nhìn người bên dưới, thời gian sắp tới hắn có thể nhẫn nhịn hay cố gắng làm ít đi một chút vì đối phương còn nhỏ, hắn đau lòng y. Nhưng hiện tại, vì để giữ thật chặt vật nhỏ này ở bên cạnh mình cho đến mãi sau này, mà hắn dù thấy Kỳ Huy Nguyệt có chút đáng thương, không đành lòng nhưng hắn vẫn không có dừng lại ý nghĩ muốn nuốt người vào bụng.
Hắn đem phần đầu to lớn đặt trước cửa vào nơi ngọt ngào nhỏ bé kia mà ma xát, thấy vật nhỏ cũng nhịn không được mà co rút như muốn đem hắn ăn vào, hắn thở hổn hển, giữ lấy thắt lưng người bên dưới.
"Ahh! —— ". Kỳ Huy Nguyệt cong eo, hét một tiếng.
Rách ra rồi thì lão tử ngày mai sẽ ly hôn với ngươi!
Cảm giác tê dại lan khắp sóng lưng Đoạn Hành Vân, mày kiếm nhíu chặt lại, mồ hôi lớn nhỏ như hạt đậu lấm tấm trên trán hắn. "Hm..".
Hắn dừng một lúc, hai mắt phượng đen nhánh hiện tại càng thêm đỏ bừng, hưởng thụ cảm giác bản thân bị tiểu huyệt tinh tế ôm lấy chính mình, cũng là chờ đợi cho Kỳ Huy Nguyệt thích ứng.
Tranh thủ đưa mắt nhìn xuống người bên dưới, thấy y sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
Đoạn Hành Vân rất bất hảo mà bật cười một tiếng, nhoài người xuống vừa dịu dàng ôm lấy cả tấm lưng gầy lên vừa hôn nhẹ khắp khuôn mặt của đối phương. "Tức phụ, chịu một chút. Một hồi sẽ không đau nữa...".
Kỳ Huy Nguyệt mếu máo nhìn tên khốn đang "cường bạo" trên người mình. "Kĩ thuật kém muốn chết ——!".
Đoạn Hành Vân nhướn mày, hắn điều chỉnh hơi thở một chút, rồi đẩy thắt lưng, dương cụ thô to y như khủng long bạo chúa lại tiếp tục thâm nhập, lúc này liền đỉnh đến chỗ sâu nhất trong cơ thể Kỳ Huy Nguyệt.
"A ——!!!". Kỳ Huy Nguyệt bất ngờ siết chặt cả cơ thể lại.
Đoạn Hành Vân không muốn cũng phải lại dừng lại, cơ thể này cũng là lần đầu tiên hoan ái, còn gặp tiểu huyệt mềm mại kẹp chặt như vậy, bên dưới giống như là có ý thức, muốn đem cả linh hồn của hắn mà hút hết ra. Nếu không phải hắn cố gắng khống chế thì có lẽ hắn đã mất mặt mà bắn ra hết ngay lúc đâm vào. Nhịn xuống cảm giác choáng váng vì sung sướng này, hắn bắt đầu chậm rãi ra vào.
Vẫn là có chút lo lắng tiểu tức phụ nhà mình lần đầu làm tình không chịu được kịch liệt quá, cũng là lo sợ bản thân không khống chế được mà lỡ chơi hỏng người thì cuối cùng người đau lòng vẫn là mình. Cho nên, Đoạn Hành Vân đều cố gắng dùng động tác nhẹ nhàng, kiềm chế nhất có thể.
Khủng long bạo chúa nhẹ nhàng cọ xát từng điểm bên trong tiểu huyệt, làm Kỳ Huy Nguyệt mới đầu còn đau đến tái mặt thì hiện tại trừ bỏ rên rỉ thì một tiếng cũng không nói được.
Hắn đem nửa người trên của tiểu tức phụ bên dưới mà ôm lên, không ngừng xoa nhẹ duyện hôn, ở trên da thịt non mềm của y để lại từng vệt hôn ngân. "Tức phụ, thoải mái hơn rồi sao?".
Kỳ Huy Nguyệt mặt già đỏ bừng lên như con tôm, toàn thân cũng đỏ, liếc xéo hắn một cái, rúc vào hõm cổ đối phương mà không nói một lời.
"Ưm..". Cú thúc của Đoạn Hành Vân muốn thúc cả người y bay lên, nhịn không được mà bật ra tiếng.
Kỳ Huy Nguyệt rất muốn táng cho thằng chồng đang cần mẫn cày quốc ở bên trên người mình một cái, sao cứ không nói lời nào liền thúc mạnh như vậy?
Nơi hai người dính chặt kết hợp ngày càng thêm ẩm ướt, khăn đệm tân hôn trải giường bên dưới cũng đã ướt một mảng lớn, mỗi lần khủng long bạo chúa rút ra đưa vào là lại phát ra tiếng nước nhớp nháp, trong đêm tĩnh mịch chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích thì càng đặc biệt rõ ràng.
"A, nhẹ chút ——!". Kỳ Huy Nguyệt hai mắt ngập nước, giống như giây tiếp theo liền khóc đến nơi vậy.
"Được, được, được". Đoạn Hành Vân ôm lấy lưng đối phương, liên tiếp bảo đảm.
Đã qua một hồi lâu, Kỳ Huy Nguyệt sớm dần làm quen với thằng em khủng long bên trong cơ thể mình, đau đớn qua đi thì luân hãm, bị kích thích đến cong cả eo, cơ thể liên tiếp tục co rút mãnh liệt. "Cây dưa leo nhỏ" bên trên không người chạm đến, cũng tự tìm đến cao trào.
"A, a... ". Kỳ Huy Nguyệt hét rầm lên, hai chân trắng nõn siết chặt lấy thắt lưng của nam nhân, mười ngón chân hồng hồng cũng cuộn tròn lại.
Damdang thế này, thật hoài nghi bản thân!
Giờ phút này, Đoạn Hành Vân cũng bị kẹp đến mất khống chế, khóe môi hắn cong lên, khi linh hồn hai người kết hợp dường như hắn cảm nhận được một điều rất kì lạ, linh hồn hắn cũng run rẩy đến không ngừng, người này chính là định mệnh của hắn, hắn quen thuộc cơ thể đối phương đến không thể quen thuộc hơn.
"Tức phụ, thoải mái sao?". Hắn thì thầm vào tai Kỳ Huy Nguyệt.
Kỳ Huy Nguyệt nhéo nhéo vành tai hắn, không có quá nhiều xấu hổ hay ngại ngùng, có chăng chỉ là cảm xúc mãnh liệt lại quen thuộc khi cùng nam nhân này kết hợp làm một.
"Chàng mau lên một chút!". Y mệt như tó thở hổn hển nói, cái thằng em khủng long bạo chúa ở bên trong cơ thể y còn đang cứng rắn đến phát đau kìa.
"Ừ, sẽ rất nhanh!". Đoạn Hành Vân thấp giọng cười đáp một câu.
Hắn lại tiếp tục đưa đẩy thắt lưng, gầm nhẹ một tiếng, gân xanh trên trán nổi lên, thằng em khủng long bạo chúa hung hăng nghiền áp bên trong cơ thể người bên dưới không bỏ qua một điểm nào, phần đầu to lớn như muốn chọc xuyên qua, bụng nhỏ vốn bằng phẳng lại mỏng manh của Kỳ Huy Nguyệt giờ đây cũng đã hiện lên dấu vết rất rõ ràng.
"Ahh ——! Ưm... nhẹ nhẹ chút...". Kỳ Huy Nguyệt bấu mười ngón tay lên tấm lưng rắn chắc của Đoạn Hành Vân.
Trong mơ màng, Kỳ Huy Nguyệt vẫn còn có thời gian suy nghĩ đến một vấn đề, may mắn là thằng chồng y dùng phía trên, chứ không hắn mà dùng phía dưới thì ngày mai y sẽ từ một bông cúc trắng mảnh mai biến thành —— hoa vạn thọ!
Vẫn may mắn chán!
"Rất nhanh" của Đoạn sắc lang kiêm Sói đói cũng phải đến hai tiếng rưỡi, Kỳ Huy Nguyệt ngâm mình trong thùng tắm có pha lẫn nước linh tuyền, y mếu máo liếc mắt nhìn tên khốn ngồi phía sau mát xa eo lưng cho y.
"Tức phụ, nơi này còn mỏi sao?". Đoạn Hành Vân xoa bóp thắt lưng cho tiểu tức phụ nhà hắn, thái độ chuyên nghiệp chu đáo mười phần.
So sánh sự dịu dàng lúc này với sự dũng mãnh giống hệt cầm thú vừa rồi của Đoạn Hành Vân, y bĩu môi thầm nghĩ.
Hừ! Nam nhân các ngươi chính là không đáng tin!
Trừ ta ra thì ai cũng không thể tin!
Cho nên nói nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lên giường sẽ trở nên không giống người—— là sự thật!
Một chút cũng không ngoa!
"Rất yêu em". Nam nhân —— không giống người —— Đoạn Hành Vân, vẫn đang ở bên mải mê bày tỏ chân tâm.
Kỳ Huy Nguyệt hai vành tai, gò má cũng đỏ lên.
Đoạn Hành Vân khẽ mỉm cười, còn muốn nói thêm vài lời chứng minh tâm can của bản thân mình với tiểu tức phụ xinh đẹp như hoa vừa cưới về, thì ——
Kỳ Huy Nguyệt quay phắt người lại, dùng khuôn mặt vì căm phẫn mà đã đỏ bừng lên gào vào mặt hắn. "Nếu hiện tại chàng không dùng cái thằng em khủng long bạo chúa của chàng chọt vào mông ta, thì có lẽ ta sẽ tin đấy!".
Đoạn Hành Vân: "....".
Hắn khẽ cười vô sỉ nói. "Chứng minh tiểu tức phụ nhà ta rất mê người ——!".
Kỳ Huy Nguyệt bình tĩnh đứng lên, bình tĩnh đưa tay, bình tĩnh dúi đầu thằng chồng ranh con không biết xấu hổ nhà mình xuống thùng nước.
Đoạn Hành Vân: "Khụ, khụ".
Y lấy khăn vải bông lau khô người, mặc trung y thắt lút đến kín mít vào, kiêu ngạo hất cao cằm. "Còn dám văn vẻ!".