Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 36: 236 Đoạn Hành Vân



Sau tiết mục động phòng đầy nóng bỏng thì chắc chắn là đến tiết mục ai cũng mong chờ nhất trong đêm tân hôn, đó là —— đếm tiền mừng!

Với mười khách mời thì cũng chẳng có mấy văn tiền để mà đếm, chưa kể khách mời đều tặng gạo, bột mì, vải hay trứng gà, nhưng Đoạn Hành Vân rất biết điều mà chủ động giao ra tài chính và quyền hành trong nhà vào tay tiểu tức phụ hắn. "Tức phụ, em quản tiền!".

Kỳ Huy Nguyệt coi điều này như đương nhiên, mà nhận lấy túi vải lớn trên tay thằng chồng nhà mình.

Lão tử đã bị ngươi ăn sạch cả trong ra ngoài rồi, còn không giao quyền đương gia chủ mẫu ra đây thì ngày mai —— hưu ngươi!

Tình trạng kinh tế trong nhà hiện tại cũng không đến nỗi bết bát như Kỳ Huy Nguyệt tưởng tượng, trong túi bạc rách tả tơi mà Đoạn Hành Vân đưa cho y có đến bốn đĩnh nguyên bảo, vừa trắng lại vừa to đến chói mù mắt tó trị giá năm mươi lượng, còn có sáu bảy đĩnh bạc khác trị giá mười lượng và vô số bạc vụn, tiền đồng ước chừng mấy chục lượng nữa.

Hai mắt y sáng long lanh, ôm lấy túi bạc cười hí hí —— một bộ tiểu tham tài!

Trước mắt dù không đạt tới tình trạng chiếm được núi xưng vương, nhưng sắp tới ít ra hai người sẽ không phải đi ăn xin nha!

Chưa kể với gia tài là vài trăm lượng này thì ở trong thôn Đoạn Gia, hai người bọn họ cũng đã được coi là một tiểu phú nông rồi đi?

Đoạn Hành Vân nhìn bộ dáng tiểu tham tài của tiểu tức phụ hắn mà thích quá chừng, đè người xuống ôm hôn một trận.

Kỳ Huy Nguyệt la oai oái. "Chàng làm gì nha? Ta còn đang đếm bạc nữa!".

Đoạn Hành Vân trán chạm trán y, hơi thở có chút nặng nề. "Từ giờ đến mùa đông, ta sẽ kiếm thêm nhiều hơn để em đếm cho đủ."

Kỳ Huy Nguyệt nghe vậy thì không chút cảm động, y nhíu mày, bạc cũng không đếm nữa mà ném qua một bên, ôm lấy cổ hắn mềm giọng thì thầm. "Không cho chàng đi săn nữa, ta nghe nói núi Lĩnh nơi đó rất nguy hiểm! Chúng ta kiếm tiền bằng cách khác, không phải ta đang nuôi trồng "thần dược Kim Thương Không Ngã" đó sao? Qua vài ngày nữa ta sẽ triết xuống vài cây trưởng thành, rồi chế thành dược liệu mang lên trấn trên bán cho tiệm thuốc."

Đoạn Hành Vân thấy tiểu tức phụ lo lắng cho hắn, hắn cảm động muốn chết còn chưa kịp nói với đối phương rằng hắn không sợ nguy hiểm, thực ra hắn cũng có chút bản lĩnh.

Thợ săn bình thường khác quanh vùng gần đây thì luôn dùng cách đơn giản nhất là đào hố hay tạo bẫy trong núi Lĩnh mỗi lần đi săn, trái ngược lại với bọn họ là hắn luôn dùng cung tên, hiện tại phản ứng tay và mắt của hắn chưa đạt đến đỉnh cao nhưng chỉ cần đoạn thời gian nữa thôi, hắn tin mình có thể tìm lại cảm giác khi buông tên sẽ đạt tới hiệu quả trăm trúng trăm phát, khi ở trong núi sâu có gặp gấu, heo rừng, hổ gì đó cũng không phải vấn đề lớn nữa.

Tiểu tức phụ hắn ở bên cạnh đã bi bô nói tiếp. "Chưa kể —— ta không muốn vừa thành thân xong mà đã trở thành góa phụ đâu!".

Đoạn Hành Vân: "....".

Hắn cúi đầu hôn xuống, bịt cái miệng nhỏ của tức phụ hắn vào.

"Nha, nha, nha! Chàng làm gì a?". Kỳ Huy Nguyệt giãy giụa cả tứ chi.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Huy Nguyệt mờ mịt mở mắt.

Rất ngạc nhiên là hôm nay thằng chồng nhà y cũng ngủ nướng chưa hề rời giường tỉnh dậy như những ngày trước, y từ trên người hắn lăn xuống giường, lười biếng duỗi duỗi eo, hiệu quả của nước suối linh tuyền rất tốt, toàn thân đau nhức gì đó không hề xảy ra.

"Tức phụ, sớm!". Đoạn Hành Vân hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của y.

"Sớm a!". Kỳ Huy Nguyệt cười khúc khích cùng hắn rời giường.

Đoạn gia chẳng còn thân thích hay trưởng bối, vì thế ngày thứ hai sau tân hôn Kỳ Huy Nguyệt không phải làm Lễ kính trà cha mẹ chồng, càng không phải vội vàng chuẩn bị lễ để đi thăm hỏi họ hàng thân thích bên nhà chồng.

Y rất thảnh thơi cùng Đoạn Hành Vân chậm rì rì làm vệ sinh cá nhân, rồi vào phòng bếp nấu cơm sáng.

Ngày hôm qua làm rượu mừng đồ ăn còn lại không ít, y chỉ cần nấu cháo và hâm lại là có thể ăn.

"Lát chúng ta mang qua Dương gia một chút đồ ăn, chàng thấy sao?". Kỳ Huy Nguyệt thái rau cạch cạch trên bếp, đưa mắt nhìn xuống Đoạn Hành Vân đang nhóm lửa trước bếp lò.

Ngày hôm qua, hai người bọn họ thành thân, một nhà Dương thúc và Dương thẩm đều bận rộn giúp đỡ đến mức tay chân không ngừng nghỉ.

Không thể xem lòng tốt của hai thúc thẩm thành đó là lẽ đương nhiên được nha!

"Đều nghe em! Em quyết định là được, trong nhà chúng ta việc lớn việc nhỏ em nói gì thì ta chỉ cần ngoan ngoãn đi làm theo, ta không có ý kiến!". Thằng chồng ranh con nhà Kỳ Huy Nguyệt rất biết điều.

Trong đầu lại đang nghĩ, chỉ cần chuyện trên giường em nghe theo ta là được.

Kỳ Huy Nguyệt gật gật đầu hài lòng, miệng nhỏ lại bắt đầu hoạt động hết công suất.

Dương thẩm đang cho gà ăn ở trước sân, thấy đôi tân nhân vừa thành thân hôm qua đang tay trong tay tiến vào. Thẩm buông cái chậu gỗ trong tay xuống, đi ra tươi cười đón. "Sao hôm nay lại dậy sớm qua đây như vậy? Tân hôn không phải là nên bám giường cùng nhau lười biếng chút sao?".

Kỳ Huy Nguyệt nhìn mặt trời đã lên cao cả ba con sào: "....".

Thẩm xác định nói thật?

Không phải là đang chê chúng ta lười biếng?

Dương Đào thấy người đến thì lôi kéo tay Kỳ Huy Nguyệt.

Đoạn Hành Vân buông giỏ trúc trong tay xuống. "Tức phụ ta làm chút điểm tâm, mang qua để thúc thẩm và Dương Đào nếm thử!".

Dương Đào thấy hắn không giống bao năm qua vẫn gọi nàng là "Đào muội muội", mà gọi thẳng tục danh. Nàng cũng không quan tâm hay ngạc nhiên nữa, chỉ cười hỏi. "Tiểu Thất, muội làm điểm tâm gì ngon nha?". Tay nghề làm cơm hay điểm tâm của Tiểu Thất cực kỳ tốt, cho dù là xào rau cải thôi cũng đặc biệt thơm ngon!

"Bánh thịt heo chiên cùng hành thái". Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt để nàng kéo mình đi.

Dương thẩm lại không quan tâm chuyện điểm tâm, thẩm nhìn theo bóng lưng Kỳ Huy Nguyệt đang bị con gái mình kéo đi như bay, không chút trở ngại khi đi đường, thẩm lại nhìn giỏ đựng điểm tâm, thấy toàn bánh trái tinh xảo và thịt xào, cuối cùng vẫn là dừng tầm mắt lên người Đoạn Hành Vân. "Vân tiểu tử, hôm qua... sáng nay, ngươi và tức phụ nhà ngươi dậy rất sớm sao?".

Đoạn Hành Vân nhìn vẻ mặt ngờ vực của Dương thẩm, hắn gật đầu.

Dương thẩm vẻ mặt càng là nhanh chóng cứng đờ lại, thẩm xua xua tay với hắn rồi nhanh chóng đi về phía sương phòng riêng của con gái mình.

Đoạn Hành Vân đưa tay vuốt cằm: "....".

Dương thẩm vừa vào phòng thì hạ lệnh đuổi Dương Đào ra ngoài sân, thẩm đóng chặt cửa phòng lại, rồi quay về nắm lấy hai tay Kỳ Huy Nguyệt ngồi xuống giường đất. "Nhà Hành Vân*, thẩm có chuyện này muốn hỏi ngươi, ngươi thành thật nói cho thẩm biết!".

(*Nhà: Vợ. Xưng hô giống nóc nhà nhỉ:)).

Kỳ Huy Nguyệt thấy một loại hành động thần thần bí bí của Dương thẩm, còn nghĩ có chuyện gì đó đáng để hóng hớt lắm, y hưng trí bừng bừng, hai mắt lấp lánh, ngồi ngoan vô cùng chờ đợi thẩm lên tiếng.

"Ngươi và Vân tiểu tử đêm qua rốt cuộc có viên phòng không?". Dương thẩm rất phóng khoáng hỏi thẳng thừng.

Kỳ Huy Nguyệt: "....".

Sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện ngại ngùng này? >_<

Thật nghi ngờ nơi này không phải thời cổ đại, mà là bộ lạc sa mạc nào đó có dân phong cực kỳ cởi mở!

"Nói a!". Dương thẩm ở bên đẩy vai y hai cái thúc giục.

Sao viên phòng rồi mà ngươi vẫn đi đường phăng phăng như vậy? Chưa kể sáng sớm còn có sức lực dậy sớm làm đống đồ điểm tâm thế kia, trừ phi —— Vân tiểu tử không được!

Vậy thì không tốt rồi!

Không lẽ nào vì lý do hắn "không được" cho nên bao năm nay tính tình đại biến, tức phụ cũng không muốn kiếm?

Kỳ Huy Nguyệt ỉu xìu như bị xẹp hơi. "Có a!". Y lí nhí đáp lời.

Cho dù y có là người hiện đại thì cũng không thể cùng một bà dì ngồi đây bàn luận mấy chuyện XXX thẹn thùng này có biết không?

Thật ngại ngùng chết người!

Nhìn vẻ mặt trầm lặng của Dương thẩm, Kỳ Huy Nguyệt >_< một chút, không lẽ ta phải khen thằng chồng ranh con nhà ta trắng trợn bằng vài câu như "Kim Thương Không Ngã", "Dũng Mãnh Phi Thường", "Mạnh Mẽ Không Dừng" hả?

Sau bữa cơm trưa tại nhà Dương thẩm và Dương thúc, dưới ánh mắt nóng bỏng còn chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói của Dương thẩm, Kỳ Huy Nguyệt giả bộ không hiểu ý của thẩm, y nhanh chóng kéo thằng chồng nhà mình ra cổng đi về nhà của hai người.

Dương thẩm: "....".

Thật không biết là ta đang lo lắng cho hai người các ngươi ư?

Đoạn Hành Vân để mặc cho tiểu tức phụ nhà hắn lôi kéo, vừa đi vừa câu môi cười, tâm trạng đặc biệt tốt.

Tháng Sáu là mùa bận rộn thu hoạch lúa mì, cả thôn Đoạn Gia dù không có nhiều đất trồng canh tác như những thôn ở gần trấn trên, thì trong thôn cũng có trồng không ít lúa mì. Lúa mì sau khi thu hoạch, tuốt hạt, phơi khô, một phần sẽ để đóng thuế, còn lại đều mang lên trấn trên hoặc vào dịp chợ phiên đem bán lấy tiền. Cho dù có muốn giữ lại trong nhà ăn thì cũng phải chờ đến vụ đông, thôn dân trong thôn mới bớt lại chút ít làm bánh, làm mì, làm sủi cảo, vằn thắn để trong nhà ăn Tết.

Đối với vấn đề này, Kỳ Huy Nguyệt chỉ biết than thở.

Địa hình toàn núi đá vôi dựng đứng, khô cằn tại Đoạn Gia thôn bọn họ, làm phần lớn cuộc sống của thôn dân trở lên khó khăn nghèo nàn, để một nhà ăn no thôi cũng là điều khó khăn chứ đừng nói đến làm giàu. Kế đó chính là do đường xá, khoảng cách đường từ thôn lên trấn trên quá xa lại gập ghềnh khó di chuyển, hai bên cũng đều là dãy núi, mùa Hè còn tốt, nghe nói mùa Đông tuyết rơi xuống có khi đường bị lấp còn không thông hành được, phải chờ đến khi nắng lên Tuyết tan.

Trong nhà hiện tại có hai mẫu ruộng cạn, ba mẫu ruộng nước gần ven bờ sông. Tính toán một chút thì Đoạn gia cũng không đến nỗi là hộ nghèo khó đặc biệt trong thôn bọn họ, nhân khẩu ít nhưng có đến năm mẫu ruộng, mang ra so so với các nhà trong thôn thì nhà bọn họ còn được coi là một hộ khá giả rồi. Cũng may cả thôn dân sợ hãi hung danh không tồn tại của Đoạn Hành Vân, nếu không với tư tưởng thành gia lập thất khi chưa đến tuổi thành niên ở thời đại này, thì có khi hắn sớm đã bị các tiểu cô nương trong thôn tranh giành nhau đến đổ máu đầu rồi, lấy đâu ra cơ hội cho Kỳ Huy Nguyệt y "ôm" được người về.

Thực ra, ngoài thú tính trên giường ra thì thằng chồng y bình thường đúng là —— đối tượng đáng để vạn nhân mê đấy!

Trước đó vào mùa gieo trồng, Đoạn Hành Vân đã tự cày xới trồng xuống lúa mì, nay đến mùa thu hoạch thì phải xuống ruộng đi thu hoạch lúa mì về.

Hai mẫu ruộng có lẽ cũng phải mất đến hai ba ngày mới thu hoạch xong.

Đoạn Hành Vân mang liềm trong nhà ra mài cho sắc bén, cũng phải sửa sang lại sọt tre và đòn gánh trong nhà, để khi thu hoạch xong thì gánh lúa từ ngoài ruộng đến sân phơi chung của thôn.

Sức lao động chính trong Đoạn Gia thôn dùng tới đều là dựa vào sức người, từ cày bừa xới đất cho đến kéo lương thực rau củ từ ruộng về. Cả thôn chỉ có hai con la, muốn sử dụng la để kéo thì cũng không phải đi mượn không về được, còn phải chờ đợi xếp hàng rồi trả cho chủ gia súc mỗi lần là năm văn tiền.

Kỳ Huy Nguyệt cũng lôi giỏ đựng kim chỉ ra, y muốn làm hai đôi găng tay đơn giản. Thân cây và lá của lúa mì tương đối sắc, chưa kể bông lúa cũng không phải vật mềm mại gì đâu, sẽ bị cứa cho rách tay, đâm cho rách mặt mất.

Những lúc như thế này chắc chắn không nhịn được, lại phải mang "Đại ca không gian" ra sỉ vả thêm đôi ba trận!

Thời tiết ngày càng nóng lên, chẳng qua nhiệt độ nóng như đổ lửa vậy lại khiến cho những hộ nông dân trong thôn ai lấy đều thật cao hứng.

Bởi vì khi thu hoạch sợ nhất là gặp trời mưa, không phơi được lúa mì, bảo quản mà bị mưa làm ướt thì sẽ phiền toái, dẫn đến lúa mì bị mốc cũng coi như công sức của cả nhà trong mấy tháng này sẽ đổ bể tất cả.

Gà vừa gáy canh Hai, Kỳ Huy Nguyệt đã lồm cồm bò dậy, ngồi yên trên giường dụi hai mắt cho tỉnh táo lại.

Đoạn Hành Vân nhìn người tỉnh dậy thì rất có thâm ý mà vuốt cằm hai cái, đêm qua tiểu tức phụ đã bị hắn lăn qua lộn lại hai canh giờ, vậy mà chỉ cần ngâm mình trong thùng tắm một khắc thời gian là em ấy lại sinh long hoạt hổ giống như lúc ban đầu, không chỉ đêm qua mà đêm tân hôn cũng vậy. Làm hắn thật hoài nghi —— mình chưa đủ ra sức phải không?

"Ngủ thêm chút nữa? Ta ra ruộng trước, nắng lên thì cùng em về ăn cơm sáng." Hắn vuốt lên mái tóc dài của tiểu tức phụ, dịu giọng nói.

Kỳ Huy Nguyệt lắc lắc đầu. "Ta muốn xuống ruộng thu hoạch lúa mì cùng chàng, ta không ngủ nữa, chờ ta làm xong cơm sáng thì chúng ta cùng đi".

Đoạn Hành Vân nhíu mày. "Chỉ có hai mẫu ruộng, ta làm hai ngày là xong, em không cần đi".

Kỳ Huy Nguyệt nguýt hắn một cái. "Ta cũng rất lợi hại đấy, có thêm ta không biết chừng chưa đến hai ngày là ruộng nhà chúng ta đã thu hoạch xong xuôi rồi, ở nhà cũng đâu có việc gì làm, ta phải đi!".

Chưa kể đến chuyện nhà hiện tại là của hai người, thằng chồng y ngày thường bất chấp nguy hiểm đi săn thú kiếm tiền về thì cũng thôi đi, đến ngày mùa sao còn để hắn vất vả một mình thêm nữa, lại nói y cũng là một nam nhân, thân có "dưa leo nhỏ", y cũng có thể gánh vác việc nặng trong nhà.

Đôi mày kiếm của Đoạn Hành Vân ngày càng cau lại thật chặt. "Nghe lời, trời nắng nóng như vậy lỡ đâu em cảm nắng thì sao? Lúc đó, có khi còn phải uống thuốc rất đắng nữa!".

Kỳ Huy Nguyệt nhìn thằng chồng nhà mình y như nhìn kẻ ngốc, ngươi còn dám lấy cả lý do uống thuốc đắng lắm ra hù ta nữa sao?

Ta là hài tử lên ba chắc?

"Ta đã nghe lời chàng cả đêm qua rồi, trong nhà chúng ta, ta làm đương gia, ta nói thế nào thì là thế đó!". Y híp mắt lại, giọng nói sắc bén mười phần. "Lại nói sao ta có thể lười biếng ở nhà nghỉ ngơi được chứ? Tức phụ nhà ai trong thôn mà không cùng chồng mình xuống ruộng vào ngày mùa?".

Đoạn Hành Vân hết cách. "Vậy trời nắng nóng lên thì em trước về nhà nghỉ ngơi?".

Kỳ Huy Nguyệt sảng khoái gật đầu. "Hảo!".

"Sao lại ngoan như vậy rồi?". Đoạn Hành Vân nhéo cái cằm nhọn của y.

"Ta vẫn luôn ngoan như vậy a! Đi thôi, chàng nhóm lửa cho ta, ta còn phải chuẩn bị cả cơm trưa nữa!". Kỳ Huy Nguyệt kéo hắn đi ra ngoài.

"Được, được!". Đoạn Hành Vân tùy tiện để tiểu tức phụ nhà hắn hung hăng kéo đi.

Vì thu hoạch lúa mì là việc rất mất sức, sáng nay Kỳ Huy Nguyệt liền nấu cơm không ăn mỳ hay cháo như mọi ngày nữa.

Cơm tẻ chín tới, y liền xới tung lên cho vào vỉ hấp, đảo cho gần nguội thì đổ vào chậu gỗ sạch. Tiếp tục lấy dầu nấm dại hôm trước ra, dùng ba muỗng canh gỗ lớn dầu và nấm cho vào trộn đều cùng cơm. Trộn đến khi cơm và dầu nấm ngấm đều vào nhau thì bắt đầu vừa xoay vừa nắm cơm để tạo thành một hình tam giác, một lần xoay là 120 độ, xoay ba lần thành một vòng.

Một chiếc cơm nắm Onigiri đã hoàn thành, rất xinh xắn!

Chỉ tiếc nơi này không phải thời hiện đại, không có rong biển khô ăn kèm.

Kỳ Huy Nguyệt làm liền một lúc tận hai mươi mấy chiếc cơm nắm dầu nấm, ăn sáng xong sẽ mang ra ruộng, để bữa trưa có thể lấy ra ăn như vậy rất tiện.

Đánh tan bốn trái trứng gà, cho thêm chút muối ăn, chút nước linh tuyền, lại dùng cái chảo sắt nhỏ làm thêm một đĩa lớn trứng cuộn để ăn kèm cơm nắm vào bữa trưa.

Canh thì làm canh xương heo hầm cùng củ cải và khoai tây, bớt lại một phần cho vào ống trúc lớn mang ra ruộng ăn cùng cơm nắm.

Y xào thêm đĩa ba chỉ heo thái mỏng cùng hoa tỏi, lại ốp la ba trái trứng gà thơm vàng chín năm phần, để lát cùng Đoạn Hành Vân ăn cơm sáng.

Lượng cơm canh hai người ăn xem thì có vẻ nhiều nhưng không hề gì ——

Về vấn đề ăn uống thì thằng chồng y chính là thùng cơm nhỏ đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.