Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Chương 111: C111 Sinh ý trồng trà



Vừa mới trở về sau hai tháng vắng nhà, cho nên ngay ngày hôm sau hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên bận rộn đến chân không chạm đất.

Hà Ý Nhiên xử lí những phát sinh ở khu xưởng chế biến, đối chiếu sổ sách thu chi của tửu lâu, xưởng trà, xưởng rượu, tương đậu, xưởng miến. Phó Thần đi tuần tra thi công, Tửu lâu trên trấn. Mỗi ngày đều là thức khuya dậy sớm, đến ngày thứ tư cũng coi như xử lí ổn thỏa mọi chuyện.

Trong bốn ngày này, Hà gia, Tần cữu cùng vài nhà đến thăm hỏi hai người. Nhưng thấy hai người quá bận rộn, cho nên ai cũng chỉ ngồi một lát rồi rời khỏi.

Tương đậu vào giữa tháng Bảy đã được Cát thúc, Cung thẩm đưa ra bán một phần cho Trang tửu lâu, giữ một phần cho chính tửu lâu trong nhà sử dụng, còn lại đều là bán cho thương nhân khác từ xa tới. Giá cả Hà Ý Nhiên đã điều chỉnh xuống chỉ còn ba lượng bạc một cân, cho nên số lượng tương đậu nằm kín kho Tây viện sớm đã được bán xong xuôi.

Cung thẩm báo lại cùng Hà Ý Nhiên, Chu đại ca cùng mười hán tử trong thôn vẫn ngày ngày thu thập lá trà khắp nơi mang đến bán cho xưởng trà. Nhưng số lượng ngày càng giảm, hôm qua mỗi người chỉ cón gần mười cân.

Hà Ý Nhiên liền suy nghĩ đến vấn đề này. Dù cho khắp nơi xung quanh đây đều là núi, bên trong núi mọc nhiều cây trà đến đâu thì cũng không chịu được tình trạng hàng ngày bị hơn mười hán tử đám Chu đại ca hái đến trọc. Y bỗng nhớ đến cách trồng trà thời hiện đại, những người vùng cao thường khai hoang đỉnh đồi, núi thành ruộng bậc thang để trồng trà. Trà cây cổ thụ ở nơi này không hiếm, nếu có thể chiết cành xuống trồng thì không thể tốt hơn được nữa.

Hà Ý Nhiên đưa tay nhanh chóng viết xuống trang giấy trên bàn. Y nói với Cung thẩm đang đứng bên dưới. "Ta đã biết, năm tới có lẽ xưởng trà nhà chúng ta không cần mỗi năm phải dừng hoạt động đến vài tháng".

Cung thẩm hai mắt tinh minh lóe sáng, thẩm biết việc này phu nhân nhà mình cũng có cách xử lý mà. Thật khâm phục phu nhân không thôi.

Khi Phó Thần trở lại, Hà Ý Nhiên đưa ý tưởng của mình nói cho Phó Thần.

Nếu muốn phát triển nền kinh tế Thanh Lâm trấn lên cao hơn, trước hết nên phát triển nền kinh tế trong thôn bọn họ không phải sao? Giàu trước kéo giàu sau, đến lúc đó chưa nói đến nhân tình tất cả thôn dân trong thôn nợ bọn họ. Mà chỉ nói đến chuyện nhà ai cũng có bạc trong nhà, thì làm gì còn thời gian mà đi chú ý đến nhà hai người bọn họ bên này.

Phó Thần tất nhiên gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không quá thoải mái trong lòng. "Kế hoạch như vậy là rất tốt, nhưng đừng suy nghĩ nhiều quá, em mệt mỏi, ta sẽ đau lòng."


Hà Ý Nhiên cười cong mặt mày. "Không mệt! Ta hiện tại đã là tu sĩ chân chính rồi!". Dù vẫn chỉ là học được da lông, nhưng ít ra cũng là tu sĩ rồi a.

Hắn nhanh chóng hôn lên khóe miệng tức phụ một cái. Sau đó hai người mới cùng nhau ra cửa vào thôn, đến nhà lý chính.

Thôn dân trong thôn đoạn thời gian này đều biết Phó Thần, Hà Ý Nhiên không có ở nhà. Ngoài hai kẻ cực phẩm Phó Huân, Vương thị muốn nhân cơ hội hai người không có nhà bước vào cửa 'Thần Nhiên Điền Trang' xem có thể chiếm tiện nghi gì hay không? Thì dường như không có ai đến gần cửa nhà hai người hỏi qua. Đã qua vụ mùa thu hoạch lúa, cho nên dưới gốc hai cây hòe già hiện tại có rất nhiều thôn dân tụ tập ngồi hóng mát, nói chuyện phiếm.

Thấy hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên đi đến, ai cũng cười nói nhiệt tình hỏi han thời gian này.

Dù là chân tâm thật ý, hay mang theo ý đồ đến hỏi thì Hà Ý Nhiên đều cười tít mắt đáp lại từng người. Phó Thần đã quen lãnh đạm với người bên ngoài, cho nên cũng không ai để tâm chuyện hắn không đáp lại lời mình cho lắm. Chỉ cần Hà Ý Nhiên vẫn tươi cười đáp lời bọn họ là tốt lắm rồi. Ngoài mấy người hay qua lại với hai người tiến đến chào hỏi, thì có mấy thôn dân còn cười ái muội nói 'chúc mừng' với Phó Thần, Hà Ý Nhiên. Hà Ý Nhiên mờ mịt, đưa mắt lên nhìn Phó Thần bên cạnh, nhưng y lại quên rằng Phó Thần vẫn luôn ở cạnh y không rời nửa bước. Y đã không biết thì làm sao Phó Thần biết được chuyện gì.

Thấy vẻ mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra của tức phụ, Phó Thần đang nắm tay y đi đến đường hướng về nhà lý chính. Hắn nhàn nhạt lên tiếng. "Nếu không phải là chuyện mừng của nhà chúng ta, thì chính là bên Phó Huân, Vương thị".

"A". Hà Ý Nhiên thông suốt.

Trở về thôn đã được mấy ngày, nhưng Hà Ý Nhiên liên tục bận rộn. Y cũng không có thời gian đi hóng cùng "đám chị em bà dì", đám người Phó An, Thanh Bát lại càng không dám tìm đến y buôn chuyện. Rất nhiều tin tức trong thôn y chưa được bổ sung hay cập nhật, có lẽ phải bớt chút thời gian ra đi tìm hiểu mới được. Chuyện đáng để chúc mừng? Lẽ nào Thang Kỳ bên Phó gia cực phẩm bên kia có hỉ? Vậy thì nên chúc mừng đám người Phó Huân, Vương thị bên kia chứ, liên quan gì đến hai người họ bên này? Chắc chắn là có chuyện gì đó rất quan trọng mà y chưa biết, mau đi giải quyết chuyện đến nhà lý chính để y còn đi hóng mới được.

Nghĩ vậy, Hà Ý Nhiên liền lôi kéo cánh tay nam nhân nhà mình, tăng nhanh cước bộ đi trên đường.

Phó Thần tùy tiện để tức phụ lôi kéo, đáy mắt hắn vẫn chỉ như dĩ vãng tràn đầy dung túng cùng cưng chiều khi nhìn người bên cạnh.

Đến cổng nhà lý chính, Triệu thẩm đang bận dở tay vừa thấy là hai người đến nhà, thẩm liền kéo tay Hà Ý Nhiên tươi cười hỏi han y một lượt. Sau đó, biết hai người có việc quan trọng tìm tướng công của mình, thẩm mới kêu tiểu tôn tử đi gọi lý chính thúc trở về. Trong lòng lại đang nghĩ không biết chuyện quan trọng hai người muốn nói là chuyện gì?


Nhưng dù là việc gì thì Phó Thần, Hà Ý Nhiên hiện tại cũng đều là đại hồng nhân* của thôn. Thẩm không hề dò hỏi hay tò mò nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến việc 'quan trọng' Phó Thần vừa nói.

(* Đại hồng nhân: người có tiếng nói nhất định).

Trong lúc chờ đợi tướng công mình trở lại, Triệu thẩm cười rất có thâm ý nhìn hai người. "Hai người các ngươi đi xa nhà mãi mới trở lại, chúng ta muốn nói lời chúc mừng đến hai ngươi còn chưa có cơ hội a".

Lại nữa?

Con sâu hóng hớt chuyện trong bụng Hà Ý Nhiên mãnh liệt sống dậy.

Hà Ý Nhiên hai mắt to tròn lấp lánh, y thâm tình cầm tay Triệu thẩm, chân thành nói. "Vậy thẩm mau nói a".

Phó Thần nhìn tức phụ nhà mình, hắn khẽ bật cười.

Triệu thẩm hơi sửng sốt, không ngờ hai người họ còn chưa biết chuyện gì. Thẩm nhìn ngó xung quanh rồi thấp giọng kể cho hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên nghe một tin động trời. Nếu là lúc trước, có mặt Phó Thần, Triệu thẩm sẽ kiêng dè nói đến chuyện Phó gia lão trạch. Vì dù sao Phó Huân cũng là 'cha' của Phó Thần, đánh gãy xương vẫn còn dính gân. Mang chuyện nhà cha hắn ra cùng nói với tức phụ hắn, thẩm thấy thế nào cũng không hợp tình. Nhưng hiện giờ ai mà không biết, quan hệ giữa hai nhà hai người Phó Thần và Phó gia lão trạch bên kia là như thế nào. Cho nên Triệu thẩm rất sảng khoái kể ra mọi sự tình.

Cách đây gần nừa tháng, bà mối Trần trấn trên đến nhà Phó Huân một chuyến. Cứ ngỡ làm mai cho Phó Thi cùng nhà tốt nào, ai ngờ lại là làm mai cho chính Phó Huân. Phó gia kia Tứ nhi tức nhà họ vừa có hỉ không lâu, Phó Trí còn mở tiệc tưng bừng chiêu đãi. Mới qua có nửa tháng lại liên tiếp có hỉ, lần này là hỉ sự của chính đương gia Phó gia Phó lão gia tử. Nghe nói người kia là con gái một hộ trên trấn trên, dù cha mẹ đã mất nhưng trong nhà có không ít bạc. Nàng muốn vào Phó gia làm bình thê, cũng nguyện ý mang theo tất cả đất cùng của hồi môn gần tám mươi lượng vào cửa nhà Phó Huân.

Hà Ý Nhiên 囧.

Ánh mắt Phó Thần bên cạnh cũng rất vi diệu.


"Nhà cửa trên trấn ít cũng vài trăm lượng, nhiều thì đến ngàn lượng. Lại thêm tám mươi lượng bạc hồi môn, hai ngươi nghĩ xem Phó Huân hay Phó gia có từ chối không?".

Tất nhiên không!

Ngoài một người là Vương thị!

Nhưng Hà Ý Nhiên lại không trả lời, chỉ cười ngại ngùng nhìn Triệu thẩm.

Triệu thẩm bật cười kể tiếp. "Bà mối Trần vừa đi, Vương thị trực tiếp phát điên. Bà ta gào đến mức cả hàng xóm hai bên Phó gia đều nghe rõ, chuyện này nhanh chóng truyền khắp thôn".

Hà Ý Nhiên thật không ngờ nha, Phó Huân tuổi đó rồi mà còn có cô nương chưa chồng muốn gả cho lão. Thật không biết cô nương kia là dạng người như thế nào? Y rất tò mò muốn biết?

Lý chính thúc trở lại rất nhanh, hai tay còn đang dính bùn. Nhà lý chính thúc cùng Triệu thẩm nhân khẩu khá đông, cho nên trong nhà có đến hơn mười mẫu ruộng. Lúc này đang thời kì chuẩn bị trồng rau vụ đông, cho nên từ sớm lý chính thúc cùng nhi tử đã ra ruộng cày xới đất dưới ruộng.

Sau khi nghe rõ ý tưởng của hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên nói ra. Lý chính thúc trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu. Hiện tại xung quanh Thanh Lâm thôn có ba ngọn núi, trừ ngọn núi Thanh Lâm lớn nhất, cao nhất phía sau 'Thần Nhiên Điền trang' hiện tại đã được Huyện nha sang tên bán cho Phó Thần, Hà Ý Nhiên hồi trước. Thì vẫn còn hai ngọn núi bên cạnh, diện tích cũng không hề nhỏ. Nếu khai hoang đất làm nơi trồng trà theo hình bậc thang gì đó, cũng sẽ tương đối rộng lớn. Chưa kể khai hoang là việc cực nhọc, mỗi hộ trong thôn lấy ra hai hán tử cũng phải dùng đến vài tháng thời gian mới làm xong được.

Nhưng việc này cũng không hẳn là không thể thi hành, trồng trà trên núi tiện lợi nhất là không cần phải tưới tiêu, chỉ cần thường xuyên nhổ cỏ dại mọc lên trong ruộng. Nếu trời có hạn hán thì ngay cạnh đó có một con suối cũng tiện cho việc tưới tắm, không phải mất sức như ruộng dùng cấy lúa nước. Cây trà một năm cho ba bốn vụ hái lá, mỗi cây lại cho năng suất không hề ít. Nếu là bán cho bên ngoài hai ba văn tiền một cân, thì không đáng. Nhưng giờ hái lá xuống đã có 'Thần Nhiên Điền Trang' thu mua với giá cao. Kĩ thuật trồng trà lại có nhà Phó Thần hỗ trợ, nghĩ thế nào thì đây cũng là việc tốt.

Lý chính thầm cân nhắc, nhìn hai người cười nói. "Nếu việc trồng trà bậc thang này thành công, thúc sẽ thay mặt thôn dân tạ ơn hai người các ngươi thật tốt".

Phó Thần. "Cũng là tiện cho sinh ý nhà chúng ta, thúc đừng nói đến ơn nghĩa".

Lý chính thúc cười ha hả. "Nên là, nên là".


Triệu thẩm ở bên trong nhà càng nghe càng kích động, ai mà không biết mấy người Chu Phúc ngày ngày lên núi hái lá trà bán cho 'Thần Nhiên Điền Trang'. Dù không biết được bao nhiêu tiền một cân, nhưng chỉ cần có mắt nhìn sự thay đổi trong nhà mấy người họ, thì cũng có thể biết được chắc chắn là kiếm được không ít tiền đi. Nhà thì xây nhà mới bằng gạch lại có mái ngói, quan trọng là tất cả hài tử nhà mấy người họ đều được đi đọc sách trên trấn trên. . Ngôn Tình Sủng

Nếu bây giờ cả thôn cũng cùng nhau trồng trà, chờ thu hoạch xong bán cho 'Thần Nhiên Điền Trang'. Thì không phải tình trạng cả thôn tương lai cũng sẽ đều có nhà mái ngói để ở ư? Hài tử trong thôn cũng đều được lên trấn trên đi đọc sách, tương lai thi đậu làm quan sẽ làm rạng rỡ cả nhà, cả tổ tông cùng cả thôn Thanh Lâm bọn họ.

Đây cũng là suy nghĩ của tất cả thôn dân sau khi tập trung đến nhà lý chính, được lý chính thông báo chuyện này.

Nhưng không phải là việc Hà Ý Nhiên bận tâm, đã đưa ý tưởng chi tiết cùng cách kiếm tiền cho lý chính. Lý chính cùng thôn dân bàn bạc ra sao, y cùng Phó Thần không quản được chuyện này. Thứ y quan tâm hiện tại chính là hỉ sự của 'cha chồng' trên danh nghĩa kìa! Vừa từ nhà lý chính trở về, Hà Ý Nhiên 'bội tình bạc nghĩa' bỏ rơi nam nhân nhà mình, sau đó y đi tìm hai 'tiểu đồng bọn' nhiều chuyện nhất trong nhà 'tâm sự'. Phó Thần thấy tiểu tức phụ phải 'bận rộn' đến một canh giờ, hắn liền đưa một nhà Hổ lên núi đi săn, nhặt hạt dẻ, thổ sản trên núi gì đó cũng tốt. Hắn biết tức phụ rất thích mấy thứ đó. Ba tiểu Hoàng dạo gần đây cũng đã theo Hổ cha Hổ mẹ học cách đi săn ở trong không gian, thả mấy đứa vào núi thực hành cũng là chuyện tốt.

Phó An, Thanh Bát có mặt rất nhanh. Ba người chụm đầu vào thì thầm to nhỏ một hồi rất lâu, Hà Ý Nhiên nghe hai người họ kể mà trợn mắt há mồm.

Nguyên lai sóng ngầm giữa Thang Kỳ cùng Vương thị vẫn chỉ âm ỉ trong lòng đối phương, nhưng chưa hề chân chính xảy ra xung đột lần nào. Dù sao cũng là mẹ chồng mình, Thang Kỳ không thể công khai bộc phát tính tình như khi chưa xuất giá. Sau đó Thang Kỳ phát hiện mình có hỉ hai tháng, nàng ta không lấy được quyền quản gia vào tay thì lại càng lo lắng sau này mình lớn bụng, ở cữ lại 'bị' mẹ chồng cho ăn rau hàng ngày. Nàng ta dù sao cũng đã xuất giá, ở nhà chồng, không thể hở chút là nhờ đến cha đẻ mình nhúng tay vào nhà chồng phía bên này. Sau khi suy tính kĩ càng, Thang Kỳ cảm thấy nếu không lấy được quyền quản gia từ tay Vương thị. Thì nàng ta đành lùi một bước kiếm người có thể công khai đoạt được quyền quản gia vào tay, mà người đó phải là người đứng về bên phía nàng ta bên này. Chỉ có như vậy nàng ta mới chân chính thích làm gì thì làm, không ai nói được nàng ta nửa lời. Người được chọn đó chính là đường biểu tỷ của nàng ta, tên Chấn Tư. Chấn Tư năm mười bảy tuổi chưa kịp gả ra ngoài tang cha ba năm, sau khi tang cha lại đến tang mẹ đẻ. Sáu năm liên tiếp giữ đạo hiếu, một cô nương mười bảy tuổi năm nay cũng đã hai mươi tư. Bà mối Trần xuất hiện cũng chính là người mà Thang Kỳ tự tay sắp xếp, để tìm cho cha chồng Phó Huân một bình thê.

Chuyện này lẽ ra không thể lộ ra ngoài, nhưng Tiểu Hỉ lỡ miệng nói cùng Thanh Bát. Ngoài ra ngày Thang Kỳ lên trấn trên tìm bà mối Trần, lại bị Phó An bắt gặp khi hắn đánh xe trâu đưa rau củ lên trấn trên đến Tửu lâu.

Hà Ý Nhiên cảm thấy 囧.

Thang Kỳ đúng là 'đồng đội' tốt của mình!

Cứ ngỡ tìm cho Phó Trí một tức phụ vào Phó gia để làm một nhà đó hàng ngày gà bay chó sủa là được rồi. Ai ngờ lại có kinh hỉ như vậy, y thật muốn like cho Thang Kỳ vài cái. Còn muốn tạo vài acc clone để bão like cho nàng ta nữa kìa!

Thử nghĩ Vương thị có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, con dâu địa chủ giàu có của bà ta lại 'chơi' bà ta một vố lớn đến như vậy.

Đúng là Thang Kỳ không những không bị Phó Trí hay Vương thị nghi ngờ. Khi bà mối Trần ra về, nàng ta còn vào phòng an ủi Vương thị một phen. Còn nói đó là biểu đường tỷ họ xa năm đời của nàng ta, nàng ta sẽ về nhờ Thang địa chủ nhúng tay chuyện này. Lời Thang Kỳ nói ra làm Vương thị cảm động không thôi, Phó Trí thì càng thấy tức phụ của gã tri kỉ hiểu chuyện. Dù sao Phó Trí cũng là con, Phó Huân có lấy bình thê, gã cũng không thể ngăn cản cha mình.

Đây cũng là lý do mà Thang Kỳ kiêng kị, năm nay Phó Trí sẽ thi cử nhân. Chờ qua một năm nữa, Phó Trí sẽ vào kinh thành làm quan. Đến lúc đó nhà rộng cửa lớn, lại có thêm đông đảo hạ nhân hầu hạ. Nếu Vương thị còn không buông quyền quản gia, thì Thang Kỳ nàng ta dù có làm quan lớn phu nhân cũng không có thực quyền gì, còn không phải bị chúng tiểu thư trên trấn hay kinh thành cười chết. Vì thế Thang Kỳ gắt gao chuẩn bị mọi thứ, chỉ để đoạt quyền quản gia vào tay mình. Việc kiếm đồng minh hay bức xúc của nàng ta dành cho Vương thị cũng đều phải bắt buộc giữ kín, nếu không Phó Trí dù sao cũng là con của Vương thị. Nếu gã biết được cũng sẽ ly tâm với nàng ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.