Trần chủ sự lúc này mới dừng tầm mắt luôn để trên bản vẽ, nhìn về phía Hà Ý Nhiên rồi lại nhìn nam nhân bên cạnh y.
Nói thật, lúc mới đầu gặp mặt ông chỉ nghĩ phu thê hai người thôn dân này có chút bạc trong tay. Lại không thích người ngoài chú ý, nên chỉ ăn mặc tốt hơn thôn dân bình thường chút thôi. Vừa phân gia, hai người muốn xây nhà thì cũng chỉ xây nhà lớn một chút như nhà ở trên trấn này. Nhưng không ông ngờ khi đã thống nhất đồng ý để ông nhận công việc này, hai người họ lại đưa ra bản vẽ cho ngôi nhà như thế.
Chưa nói đến việc ngôi nhà to rộng như vậy, hai người họ có thể ở hết sao? Mà lại không phải một tòa, mà bốn tòa hợp thành một thể.
Bản vẽ nhà chi tiết, tỉ mỉ, tinh xảo đến từng viên gạch, cây cột mỗi nơi trong tòa nhà cũng được miêu tả đến rõ ràng như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời ông được thấy. Này phải tốn bao nhiêu bạc và thời gian? Cũng không biết bản vẽ được vẽ bằng bút mực gì, mà lại mảnh và nhỏ như vậy? . Có gì ho𝒕? Chọ𝒕 𝒕hử 𝒕ra𝙣g [ 𝑻rU𝙢𝑻r𝑢y𝖾𝙣.𝓥𝙣 ]
"Sao vậy?". Phó Thần nhìn về phía Trần chủ sự.
"Ta nhận, chỉ là...". Trần chủ sự tự tin bản thân có thể nhận được công việc này, ông lần đầu tiên nhìn bản vẽ đã vô cùng thích. Nếu tự tay ông xây lên ngôi nhà như vậy, chờ đến khi ngôi nhà y bản vẽ tinh xảo này hoàn thành. Cũng đáng để ông tự hào cả đời đi làm chủ sự xây nhà thuê cho người khác đi.
Nhưng nhà xây lớn như vậy, nhân lực trong tay ông không đủ, bắt buộc phải kiếm thêm nhiều người hơn nữa mà còn phải có nghề.
Chỉ là, nhà xây như vậy liệu hai người này có đủ bạc không a? Ông cũng ngại hỏi rõ tài lực của nhà người ta.
"Chỉ là sao?". Hà Ý Nhiên nhìn Trần chủ sự, ánh mắt tròn không chớp lấy một cái.
"Có việc ngài cứ nói, chúng ta sẽ giải đáp nghi vấn của ngài". Phó Thần nhàn nhạt lên tiếng.
"Không biết... vấn đề tài lực... bạc xây dựng và vật liệu..". Trần chủ sự cũng thật ngại ngùng. Bình thường ông luôn hào sảng, thẳng thắn báo giá cho người tìm đến ông mà muốn xây nhà. Nhưng tòa nhà này lại hoàn toàn khác a!
Ồ! Hóa ra là vấn đề tiền bạc. Hà Ý Nhiên ngẫm nghĩ, không phải Trần chủ sự này sợ hai người bọn họ không có đủ bạc đi?
"Không biết giá cả dự tính là bao nhiêu? Trần chủ sự cứ nói thẳng, phu thê chúng ta hai người cũng được biết rõ ràng để còn dự tính". Phó Thần đáp lời.
Vậy là tốt nhất! Trần chủ sự âm thầm nghĩ như vậy, rồi tính toán một phen. Ông nhìn thẳng Phó Thần." Một vạn năm ngàn lượng, đây mới chỉ là dự tính. Có khi trong quá trình chúng ta xây nhà còn có phát sinh thêm gì đó". Trần chủ sự chốt xuống cái giá phải đưa ra. Ai kêu bốn tòa nhà này quá lớn đi, lại nhiều phòng ốc như vậy. Chưa nói đến hồ nước, vườn hoa ở giữa bốn tòa nhà kia nữa.
Sau khi Trần chủ sự báo giá xong, lại chỉ thấy nam nhân có bề ngoài anh tuấn họ Phó kia, lãnh đạm gật đầu một cái. Thê tử của hắn bên cạnh lại cúi đầu tính toán cái gì đó.
Trần chủ sự thở dài, quả nhiên một vạn năm ngàn lượng này quá đắt đỏ. Phải biết một hộ nông bình thường, một năm cũng chỉ kiếm được bốn năm lượng bạc, chi tiêu cũng chỉ một nửa hoặc hơn phân nửa trong số đó. Ông càng biết một vạn năm ngàn lượng là con số trên trời. nhà phú quý ở trấn này cũng chỉ xây nhà mất hơn ngàn lượng bạc trắng. Nhà Quan gia khác cũng chỉ mất đến vài ngàn lượng. Đây hai người họ lại là một hộ thôn dân trong thôn nhỏ, trong tay chỉ có chút của cải.
Nhưng nhà bọn họ muốn xây, không khác gì bốn tòa nhà của nhà người khác. Lại chưa kể phải dùng đến gạch xám ngói đen, mái nhà cần phải chạm trổ. Nghĩ đến ngôi nhà rộng lớn xinh đẹp trên bản vẽ kia, Trần chủ sự cắn răng nói.
"Nếu không, thứ phát sinh gì đó ta sẽ không lấy bạc thêm của hai phu thê nhà các ngươi. Chỉ lấy đúng một vạn sáu ngàn lượng".
Hà Ý Nhiên 囧囧. Vậy cũng được sao? Không phải nói là trong quá trình làm nhà sẽ phát sinh quá nhiều à?
"Một vạn năm ngàn lượng. Không thể giảm nữa rồi!". Trần chủ sự chém đinh chặt sắt nói. "Nhà hai người cần xây quá lớn. Vật liệu xây dựng cần gạch, ngói, gỗ cũng đã mất đến tám chín ngàn lượng. Trong tay ta bây giờ cũng chỉ có hơn ba mươi người thợ lâu năm lành nghề, còn phải kiếm thêm hai mươi người nữa bổ sung. Tiền công mỗi người một ngày ít phải bốn mươi văn bao ăn ở, mà xây nhà cần phải đến năm sáu tháng. Cũng phải tốn sáu đến tám ngàn lượng. Ta không thể bớt thêm được nữa, coi như vì bản vẽ hoàn mỹ này mà bản thân ta làm không công cho nhà các ngươi đi".
Hà Ý Nhiên lại 囧囧.
Chúng ta đâu có nói ngài lấy đắt a! Cũng đâu đến mức để ngài làm không công cho chúng ta. Ta chỉ đang tính toán thêm chút việc khác trong đầu.
Trần chủ sự nhìn Hà Ý Nhiên:......
Ta không thể bớt thêm được nữa rồi! Nếu không phải vì bản vẽ nhà kia, ta cũng phủi tay bỏ đi rồi.
Phó Thần bỗng nhiên lên tiếng." Một vạn tám ngàn lượng, vậy đi. Chúng ta viết khế ước xuống".
"Hả". Trần chủ sự có chút không thể tin được.
Trần chủ sự mơ màng chờ đến khi hai bên viết khế ước xong xuôi, lại kí tên, đóng dấu lên đó.
Trần chủ sự lại mơ màng đồng ý lời "Phó phu nhân" kia nói, việc để ông thuê nhân lực là mấy chục hán tử thôn dân trong thôn bọn họ đào móng, xây gạch. Tiền đề là, những hán tử đó sẽ làm việc, dưới sự quản lý đốc thúc của Trần chủ sự và hơn ba mươi người thợ lành nghề trong tay ông.
Trần chủ sự lại lại thêm mơ màng, đi ra khỏi cửa của tửu lâu. Trong tay ông bây giờ là khế ước và hộp gỗ có số lượng ngân phiếu trị giá năm ngàn lượng bên trong, theo lời hai phu thê kia nói đây là tiền đặt cọc trước.
Về đến nhà, Trần chủ sự mới hoàn hồn. Chỉ là một đôi phu thê thôn dân, sống trong một thôn nhỏ như vậy, mà có thể một lúc lấy ra một vạn tám ngàn lượng xây nhà, chỉ để ở 囧囧.
Việc đã bàn xong xuôi, thời gian hẹn cũng đã có. Khế ước cũng cầm đến tay, Hà Ý Nhiên hớn hở cùng Phó Thần đi mua chút đồ dùng trong nhà. Còn phải đãi cơm mời một nhà Chu đại ca và Chu tẩu tử nữa để cảm ơn nữa.
Cũng không phải Hà Ý Nhiên muốn xen vào việc của Trần chủ sự, hay lên mặt chủ nhà với ông ta, nên mới đưa ra yêu cầu ông nhận thêm mấy chục hán tử khỏe mạnh trong thôn để họ đến làm công dưới trướng ông, giúp đỡ việc xây nhà cho hai người họ.
Mà y lại nghĩ, khi nhà hai người bọn họ xây xong sẽ làm thôn dân chú ý tới. Nếu sau này y còn làm sinh ý lớn hơn, bạc kiếm vào tay nhiều hơn. Chưa nói đến chuyện làm người cả thôn đỏ mắt ghen tị. Mà có khi còn dẫn đến nhiều chuyện, ví dụ như trong tối có người muốn ngáng chân nhà bọn họ, gây nên chuyện không đáng có.
Hán tử trong thôn bình thường ngoài bận bịu ngày mùa ra, đa số đều rủ nhau lên trấn trên kiếm việc làm. Để kiếm thêm chút bạc mang về dành dụm, hoặc tăng thu nhập chi tiêu trong nhà. Nay nhà y có việc, mà Trần chủ sự lại cần tìm nhiều người. Chi bằng y nhân cơ hội nhấc tay nói một hai câu, để Trần chủ sự thuê lại mấy chục người trong thôn kia. Chưa nói đến công việc này ở gần nhà, bọn họ không phải lên tận trấn trên tìm. Mà bạc kiếm ra không chỉ kiếm một hai ngày, mà là nhiều ngày tính ra cũng là một khoản không nhỏ.
Biết đâu sau này ở trong thôn có chuyện gì xảy ra tranh chấp, ví như giữa hai người bọn họ cùng cả Phó gia cực phẩm kia. Những nhà từng được bọn họ thuê, cũng sẽ nhớ đến mà có thể đứng về phía bọn họ nói tốt một hai câu.
Thương nhân không nói chuyện làm ăn lỗ vốn!
Đây không phải xã hội hiện đại có pháp trị, hay camera theo dõi khắp nơi. Nên ai biết được tương lai có chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
Hà Ý Nhiên nghĩ như vậy, cũng nói rõ ràng những suy nghĩ đó cho Phó Thần nghe. Phó Thần nghe xong chỉ mỉm cười xoa đầu y mấy cái, làm Hà đại thiếu gia lại không tự chủ được đỏ mặt.
Huynh đệ tốt khi cười lên quá soái!
Lại rất ngoan ngoãn biết điều, làm bảo bảo có chút chịu không nổi a!
-
Hà Ý Nhiên vừa thái thịt nấu cơm, vừa dặn dò huynh đệ tốt ngồi canh lửa kế bên.
"Chúng ta không qua lại với nhiều người trong thôn, việc tìm người tốt hơn hết là nhờ Lý chính thúc ra mặt là tốt nhất. Vừa không mất lòng những nhà chúng ta không thuê, lại còn có thể tìm được người khỏe mạnh làm việc chăm chỉ lại có nhân phẩm tốt. Chúng ta chỉ cần thêm trước vào danh sách vài người như Chu đại ca, Chu Hổ đại nhi tử của huynh ấy cũng khá chăm chỉ khỏe mạnh, Đại nhi tử của Trương tam thúc cùng Nhị đệ bên kia. Huynh xem rồi làm".
"Được, ta sẽ làm tốt". Phó Thần đáp.
Hà Ý Nhiên hài lòng, "đương gia" là y luôn có tiếng nói, lại luôn có rất nhiều chủ ý. Tìm mỏi mắt mười thôn bên cạnh cũng không có đâu!
Hà Ý Nhiên tự YY trong đầu, rồi buột miệng nói ra để nam nhân cũng khen y một hai lời.
Phó Thần nghiêm túc lắng nghe, rồi lại nghiêm túc khen ngợi y như y mong muốn. "Tức phụ ta luôn là tốt nhất".
Hà Ý Nhiên:.......
Mẹ nó! Phải khen "đương gia" nhà ta tốt nhất chứ.
Hà Ý Nhiên lại nghĩ đến một nhà Phó gia cực phẩm kia, nếu biết hai người bọn họ xây nhà rồi, lại nhờ Lý chính thúc tìm người trong thôn. Với nhân phẩm kia của một nhà Phó gia bọn họ, chắc chắn Lý chính thúc sẽ không tìm đến Phó gia đâu. Khi đó, Vương lão bà kia lại tung lời đồn ra khắp nơi. Chưa kể còn kéo đến nhà hai người làm ầm ỹ mỗi ngày, chỉ nghĩ thôi Hà Ý Nhiên cũng đau hết cả đầu. Y bèn lên tiếng.
"Huynh thêm vào danh sách cả Phó Chu bên kia nữa, đến lúc đó là Trần chủ sự quản lý người chứ không phải chúng ta. Chúng ta chỉ cần tìm cơ hội, nói trước với ông ấy một lời là được. Đến lúc đó Trần chủ sự có thuê hắn hay không, là việc của ông ấy quyết định".
Mượn gió bẻ măng á!
Phó Thần gật đầu, ánh mắt đầy ý cười nhìn tức phụ nhi đang cười khúc khích.
Hai người ăn cơm xong, lại cầm hai bọc điểm tâm qua bên nhà Lý chính thúc một lượt.
Chờ hai người rời khỏi, Triệu đại thẩm mới thấp giọng nói. "Này là Phó Thần và nhà hắn tin tưởng ông a! Việc kiếm ra tiền như không chút chần chờ mà giao vào tay ông".
"Biết, biết". Lý chính thúc đưa mắt nhìn tờ danh sách Phó Thần vừa đưa trên tay, trong đầu ông đã có vài người cân nhắc.
Hôm sau lý chính thúc ăn cơm trưa xong, đích thân đi đến vài nhà trong thôn. Sau đó tin đồn lại lan ra, Phó Thần và tức phụ nhi của hắn muốn xây nhà mới. Thuê đến tận vài chục hán tử khỏe mạnh trong thôn, đến giúp đỡ bọn họ xây nhà.
Dưới bóng cây hòe già, ngồi đầy thôn dân đang sôi nổi bàn tán.
"Nghe nói chỉ thuê vài chục người thôi, mỗi người là hai mươi văn một ngày không bao ăn. Còn làm đến tận vài tháng lận".
"Hai mươi năm văn á?". Một thím trung niên trợn tròn mắt, nhà bà ta chờ mãi cũng không thấy Lý chính thúc ghé qua. Phải biết hán tử vào trấn tìm việc một ngàu cũng chỉ kiếm được mười hai mười ba văn tiền. Vậy mà Phó Thần này lại bỏ ra tận hai mươi năm văn thuê một ngày công. Còn là làm nhiều ngày nữa, vậy tính ra phải là bao nhiêu bạc á?
"Đúng vậy!". Đại thẩm nhà có hai nhi tử đều được Lý chính đến nhà mời, cười rạng rỡ nhìn thím ta. "Phó Thần và nhà hắn đây là tạo công việc kiếm tiền cho người cùng thôn, phải biết bây giờ làm việc gì mới ra hai mươi văn một ngày á!".
"....".
Nhà có người được thuê thì vui vẻ bàn tán, còn nhà không được lý chính đến nhà mời thì lại tối tăm sắc mặt, trơ mắt nhìn nhà người khác kiếm tiền lớn. Mỗi người một sắc mặt khác nhau, ồn ào ầm ỹ mấy ngày.
Phó gia bên kia cũng không có động tĩnh gì, vì trong nhà bọn họ cũng có hai người dù không phải là lý chính đến tận nhà. Nhưng đổi lại là được Phó Thần và Hà Ý Nhiên lên tiếng mời đến giúp.
Phó Thi khi biết chuyện cũng chỉ bĩu môi nói một câu. "Đại ca đại tẩu bên kia quả là có tiền, mới mua đất mua trâu tốn vài trăm lượng. Giờ lại có bạc làm nhà, mướn người làm công cũng trả nhiều bạc như vậy." Nếu bạc đó mà là của nàng ta, đổi thành trang sức và váy áo đẹp thêm vào của hồi môn thì không biết được bao nhiêu bộ nữa.
Vương thị hiếm khi không đáp lời nàng ta, bà ta còn đang bận tính toán trong lòng. Hai người Phó Huy và Phó Chu trong nhà đi làm công cho Phó Thần, thì mỗi ngày mỗi người kiếm được hai mươi năm văn. Vậy thì chờ đến khi bắt đầu làm việc, tổng cộng nhà bọn họ sẽ thu vào mỗi ngày năm mươi văn tiền. Sau hai mươi ngày, bà ta sẽ thu vào tay được một lượng bạc. Mà nghe nói công việc sẽ kéo dài vài tháng, vậy không phải là bà ta sẽ kiếm được gần chục lượng bạc sao? Vương thị nghĩ vậy thì cười rộ lên hài lòng, hiếm khi tối đó trên bàn cơm Phó gia lại có thêm một đĩa thịt heo luộc được thái mỏng.
Đổi lại nhà Phó gia và Vương thị bên này đang hớn hở tính bàn tính trong lòng. Thì bên Phó tộc trưởng lại trái ngược hoàn toàn. Cả nhà lão sắc mặt âm trầm như nhau, nhiều nhà trong thôn như vậy ai cũng được mời ai cũng sắp có tiền để kiếm. Vậy mà nhà lão có đến tận hai nhi tử khỏe mạnh lại không được ho he lấy một câu. Lý chính hay Phó Thần kia, cũng đều không đả động đến nhà bọn họ.
Nghe Vương Lệ nhỏ tiếng rủa mắng Phó Thần không biết điều, không biết cân nhắc thân thích người cùng tộc. Có bạc thuê người khác, mà không nghĩ để cho đường huynh đệ của hắn cùng kiếm. Hai nhi tức của bà ta cũng hùa vào rủa xả một hồi lâu. Một ngày hai mươi năm văn á? Lại còn làm công ngay trong thôn, không cần phải mất công sáng sớm đã phải dậy đi bộ nửa canh giờ lên trấn trên. Trưa cũng có thể về nhà ăn cơm, vậy là hai mươi văn có thể kiếm nguyên về nhà.
Dù vậy, Phó tộc trưởng cũng không lên tiếng hùa theo tức phụ lão. Lão chỉ ngồi âm trầm suy nghĩ, ngày Phó Huân cùng Phó Thần phân gia hôm đó. Lão cũng từng chứng kiến và nghĩ chỉ dựa vào sức của mình Phó Thần kia, trong tộc không ai giúp đỡ. Hắn có nuôi nổi tức phụ hắn cũng đã là việc khó khăn, chứ nói gì đến việc sống no đủ. Nhưng ngày qua ngày lão lại trơ mắt nhìn bọn họ hết mua đất mấy trăm lượng bạc, lại tậu thêm một đầu trâu cùng xe kéo mới tinh. Chưa qua bao lâu đã lại xây nhà mới.
Này đúng là tồn riêng được không ít bạc á!