"Nương các ngài đừng quên, Đại tẩu đã từng nói qua. Phương pháp làm tương đó là của Hà lão gia tử cũng chính là gia gia của tẩu ấy, truyền tay nghề lại cho tẩu ấy. Đây cũng tương đương với việc, đó là nghề gia truyền chỉ truyền xuống cho người trong nhà, chứ không truyền cho người ngoài. Chúng ta là nhà chồng của tẩu ấy, cũng không được."
Đám người Vương thị ngẩn ra, đều quay sang nhìn Phó Trí.
"Vậy chúng ta phải làm sao? Cứ trơ mắt nhìn nhà hai bọn họ mua hết cái này đến cái khác, cả ngày ngồi trong nhà đếm bạc sao? Đợt vừa rồi hai người bọn họ vừa thu mua đậu tằm xong, nếu bán đi còn thu vào tay bao nhiêu bạc nữa?". Vương thị lòng đau như đang rỉ máu.
Phó Trí trầm ngâm suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy không đúng. Nếu mới đầu thấy hai người Phó Thần mua đất tậu trâu, chỉ là mất hơn hai trăm lượng bạc. Khi ấy còn có thể lí giải theo cách, đó là bạc của Phó Thần trữ riêng trong người bao năm rời nhà. Nhưng giờ thì bọn họ không thể nghĩ như vậy nữa rồi.
Phó Trí trước kia cũng đã nghĩ rằng, dù có bạc trong tay thì nhà vị Đại ca trên danh nghĩa kia của gã cũng chỉ là một thôn nhân, lại sống ở trong thôn nhỏ. Nhưng giờ nhìn bọn họ bỏ số bạc lớn để chi tiêu như vậy, đã vượt quá một hộ nông gia có chút tiền trong nhà bình thường rồi. Có thể sánh được với hộ buôn bán có tiền trên trấn trên.
Gã đọc sách mười một mười hai năm, còn không phải muốn sau này làm quan, để có thể kiếm được bạc lớn như thế.
Phó Trí híp mắt lại, cho dù hai người họ có bạc lớn trong tay thì thế nào? Thôn dân lại làm buôn bán bên ngoài. Nếu không có quyền thế trong tay, hoặc có người làm núi dựa sau lưng thì không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi. Mà lúc ấy, chính là cơ hội của gã. Gã chỉ cần chứng minh bản thân mình có năng lực, sau này có thể đậu cử nhân rồi làm quan. Khi ấy gã có thể chống lưng cho hai người bọn họ, nếu vị Đại ca kia là người biết suy xét chu toàn. Còn không phải sẽ tự cung phụng bạc lên và xuất toàn lực giúp gã trên con đường thi cử sao? Chưa nói đến vị Đại ca kia biết suy xét hay không, thì vị Đại tẩu của gã cũng không tệ á. Tuổi còn nhỏ, là "nữ nhi gia" nhưng lại được đọc sách viết chữ gần mười năm, người cũng đặc biệt khôn khéo. Hai người bọn họ sẽ tự biết, phải giúp ai và nên làm thế nào đối đãi với gã mới đúng.
"Lão Tứ, ngươi nói chúng ta phải làm thế nào bây giờ a?". Vương thị khó hiểu khi Tiểu nhi tử của mình cứ ngồi đó trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.
"Cha nương, bạc đó các người có muốn cũng không lấy được vào tay đâu. Chỉ có thể mặc hai người nhà Đại ca đi thôi. Nhưng ta biết nương không nuốt trôi nghẹn khuất mấy ngày nay. Dù sao cũng là do Đại tẩu tính kế ngài, nên mới gây ra những tin đồn không đáng có trong thôn."
"Chính là tiểu tiện nhân đó". Vương thị hai mắt long sòng sọc. "Nếu cuối năm nó không mang cây vải bốn lượng bạc như nó nói qua nhà chúng ta, hiếu kính chúng ta. Ta sẽ không để yên cho nó và Phó Thần đâu".
Phó Trí nhíu mày rất khẽ. "Bạc không thể lấy vào tay, nhưng nương cũng có thể trút được một bụng hỏa khí".
"Là sao?". Phó Chu nghiêng người lân la dò hỏi.
Hai mắt Vương thị cũng nhìn chằm chặp vào Phó Trí thúc giục gã.
"Con nhớ không phải cha nương trước kia có nói qua chuyện. Tiền tức phụ của cha khi còn sống, có đính ước cho Đại ca một vị hôn thê là nữ nhi của Đường biểu cữu bên thôn nhà Ngoại công từ nhỏ đó sao? Chỉ tiếc là Đại ca sớm rời nhà đi nên hôn sự hai nhà mới không thành." Phó Trí chậm rì rì nói.
"A". Vương thị nghe vào tai, suy nghĩ một chút đúng là có chuyện như vậy. "Nhưng người ta đã sớm gả chồng lên trấn, nghe nói còn gả cao. Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện, nhà chúng ta lấy được chỗ tốt nào từ hai người Phó Thần bọn họ." Vương thị nóng nảy nói.
Chu thị ở bên cạnh đảo đảo tròng mắt híp. "Nương, ngài không biết sao? Nhà mẹ đẻ ta bên kia gần ngay cạnh nhà vị Đường biểu cữu kia, cũng chính là Đường đệ của nương đây. Lần trước ta trở về qua nhà, nghe tin đồn nữ nhi nhà Đường biểu cữu bao năm gả chồng nhưng không sinh được hài tử. Đã bị hưu về nhà mẹ đẻ rồi, chuyện lúc đó còn ồn ào rất nhiều ngày."
"Vậy sao? Bao năm còn không sinh được, bị hưu là đáng". Vương thị tỏ vẻ nếu là bà, bà cũng sớm cho nhi tử mình hưu tức phụ như vậy. Lấy ngươi về nhà không đẻ được còn làm được cái gì.
Chu thị chỉ hận không đánh tỉnh được bà mẹ chồng của nàng ta. "Nữ nhi của Đường biểu cữu đó, chính là người đã đính ước với Đại ca năm xưa. Bây giờ dù bị hưu, nhưng nàng ta vẫn được coi là độc thân. Nương thấy có phải không?".
Vương thị trợn mắt lên, nhanh chóng suy nghĩ trong đầu.
Chu thị lại tiếp tục thả mồi. "Đường biểu cữu kia cũng chết thê từ trẻ, cưới vào nhà một kế thê khác. Nghe nói, từ khi Vương tiểu thị kia bị hưu trở về thôn, đều bị vị kế mẫu và nhi tử nhi nữ của bà ta làm khó. Vương tiền thị ngày trôi qua sinh hoạt rất khó khăn. Này nếu bây giờ nương đứng ra làm chủ, để Vương tiểu thị kia có thể gả vào nhà Đại ca. Vương tiền thị kia đã bị hưu một lần, lần này được gả cho Đại ca còn không đối nương cảm động muốn chết sao? Đến khi ấy nương vừa có công làm mai mối, nương lại còn là Đường cô của nàng ta. Khi ấy nương chỉ cần nắm giữ nàng ta chặt trong tay, còn sợ tiền bạc của nhà Đại ca còn không phải là của chúng ta sao?".
Phó Thi lại không nghĩ vậy. "Mọi người đã quên vị Đại tẩu kia rồi sao? Chưa nói đến chuyện mồm mép lanh lợi, làm người tức chết lại không dễ để người tùy tiện nắn bóp. Chỉ với khuôn mặt kia của Đại tẩu, mười dặm tám thôn này có ai vượt qua được sao? Đám tiểu thư trên trấn trên còn chẳng sánh được với tẩu ấy nữa là, một nữ nhân đã ngoài hai mươi lại còn từng gả chồng còn bị hưu." Giọng nói nũng nịu hàng ngày đã tràn ngập sự ghen tị.
Chu thị nhíu mày. "Bị hưu mới tốt! Nếu lần này nàng ta gả cho Đại ca. Nàng ta nếu không dùng hết thủ đoạn lấy lòng lấy được tâm của Đại ca, thì chờ đợi nàng ta sẽ là bị hưu một lần nữa. Đến khi ấy chúng ta chỉ cần ngồi nhìn, Vương tiểu thị và vị Đại tẩu kia đánh giết lẫn nhau."
Phó Thi cười gật đầu coi như vừa ý.
Vương thị càng nghĩ càng thấy đúng, vỗ đùi cái đét. "Ta trở về nhà Ngoại công các ngươi một chuyến! Nhà lão Nhị ngươi đi cùng ta".
Phó Chu cũng vỗ đùi cười khà khà, vui sướng. Nếu nhà bọn họ nắm được Vương tiểu thị kia vào tay. Thì toàn bộ bạc, hơn năm mươi mẫu ruộng tốt, lại còn phương pháp làm tương kia của hai người Phó Thần cũng đều không thoát được tay một nhà bọn họ bên này.
Chu thị cười rộ lên. "Vâng, nương".
Phó Trí chỉ im lặng uống nước, đưa mắt nhìn theo tất cả.
-
Hà Ý Nhiên và Phó Thần bên kia hiển nhiên còn chưa biết, chuyện hai người họ đang bị cả nhà Phó gia và Vương thị tính kế sau lưng. Muốn dùng "sắc" để "thâu tóm" gia sản của hai người vào tay.
Hôm nay bận bịu cả một ngày, hết đo đạc đất rồi sang tên liên tục làm việc cùng phủ nha. Sau đó hai người còn phải bỏ thời gian chạy lên trấn trên một chuyến, tham gia lễ khai trương tiệm đậu hũ hoa của Hà gia gia.
"Đã bảo uống ít đi một chút rồi mà! Chờ sau này ta ủ ra rượu, đến khi ấy thì huynh muốn uống bao nhiêu thì uống". Hà Ý Nhiên lấy ra cao xoa bóp bôi lên hai thái dương lên trán "phu quân hờ". Y vừa dùng tay xoa bóp đầu cho Phó Thần, vừa bĩu môi lầm bầm đã một hồi lâu.
Rượu cổ đại đều là rượu gạo, phương pháp ủ truyền thống rất đơn giản. Uống vào chỉ hại thân khi tỉnh dậy còn bị đau đầu.
Phó Thần nằm trên giường, gối lên hai chân nhỏ của tiểu tức phụ. Hắn khép hai mắt lại, hưởng thụ đôi tay mềm mại của tức phụ nhi đang nắn bóp trên đầu mình.
Thực ra tửu lượng của Phó Thần rất lớn. Hôm nay hai người qua ăn uống bên Hà gia, bữa cơm có uống chút rượu. Hắn ngoài việc mặt có chút đỏ thì hoàn toàn tỉnh táo.
Phó Thần mở mắt ra, đưa tay sờ vuốt hai má tức phụ nhi. "Đã giúp ta xoa bóp một hồi lâu, không mỏi tay sao?".
"Biết ta mỏi tay thì huynh đừng có uống rượu á!". Hà Ý Nhiên lườm hắn trắng mắt.
Phó Thần rất thích nhìn mỗi một biểu cảm đáng yêu của Hà Ý Nhiên. Và khi tiểu tức phụ của hắn lườm "yêu" hắn như vậy, chỉ nhìn vào trong mắt, ngực hắn cũng nóng lên. Hai tay hắn ôm người vào lòng, chậm rãi nói. "Mấy ly rượu đó không làm khó được ta, em đừng lo".
"Hừ!". Hà Ý Nhiên giãy không giãy thoát khỏi hắn. Đành không phản kháng nữa, y tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng nam nhân. "Chúng ta đang xây nhà lại mua thêm nhiều ruộng như vậy. Hàng ngày huynh lưu ý mấy người bên kia một chút."
"Bọn họ không dám làm ra chuyện gì". Phó Thần híp mắt lại, ở nơi tức phụ nhi không nhìn thấy. Ánh mắt hắn lên từng tia u quang. Nếu mấy kẻ kia biết điều tránh xa hai người bọn họ ra thì còn dễ dàng, nếu không hắn cũng không ngại đại khai sát giới. Đến lúc đó cơ hội hối hận của bọn họ cũng không còn nữa rồi.
"Ừm, dù sao ngoài mặt cũng nên làm tốt. Đúng rồi, ta muốn sớm ủ rượu trước. Vì rượu khi ủ ra rồi còn cần thời gian chờ đợi khá lâu, mới có thể mang ra bán được. Cây giống hoa tiêu và nhục quế ta cũng đang chuẩn bị, vài ngày nữa mới được. Ngày mai huynh vào thôn tìm thêm vài người, không đủ thì lên trấn trên thuê người. Ruộng vừa mua về phải chuẩn bị tốt, xớt đất đào hố hay bón phân linh tinh gì đó. Chúng ta sẽ trồng theo từng hàng thẳng, mỗi cây ta cần khoảng cách là hơn hai ba mét." Trà cũng cần phải hái, việc quá nhiều a! Hà Ý Nhiên âm thầm thở dài trong lòng.
"Được". Phó Thần vuốt ve cái má trắng nõn đã bầu bĩnh không ít của tức phụ nhi. "Chờ ta thuê người xong, chỉ dẫn họ cách làm. Rồi để Chu đại ca thay chúng ta giám sát những người đó làm việc. Ta lại đưa em vào núi, chúng ta hái dâu tằm về để em ủ rượu."
Hà Ý Nhiên gật đầu hài lòng, Phó Thần làm việc y không cần lo lắng mấy chuyện này thêm nữa. Sau đó, y nâng mắt lên nhìn hắn, ý tứ viết đầy trên mặt 'mau hôn ngủ ngon'.
Phó Thần đáy mắt đều nóng lên, tim gan mềm nhũn. Hắn đặt một nụ hôn lên trán y. "Ngủ đi".
Hà Ý Nhiên lúc này mới nhắm mắt lại, chuyên tâm ngủ nướng đến khi mặt trời chiếu thẳng mông vào ngày hôm sau.
Sáng hôm sau, Hà Ý Nhiên ở trong bếp làm sủi cảo áp chảo. Ngẫm nghĩ một hồi, lại làm thêm chút miến xào tôm thịt. Phó Thần là người đặc biệt thích ăn thịt, dù đối với rau xào hắn có ăn nhưng lại ăn rất ít. Mỗi lần còn đều là Hà Ý Nhiên gắp rau vào chén cho hắn, thì hắn mới miễn cưỡng ăn vào miệng.
Canh hầm xương ống heo đã được. Hà Ý Nhiên bỏ thêm chút rau củ băm nhỏ, rắc lên hành thái. Nêm nếm lại một lần, mới gọi với ra bên ngoài. "Thần ca, ăn cơm thôi".
"Đến đây". Tiếng Phó Thần đáp lại ngay sau đó.
Thịt tôm và heo thái sợi trộn lẫn với sợi miến trắng dai mềm, rau cải giòn sần sật đậm vị được xào bóng lưỡng. Sủi cảo từng chiếc trắng tròn mập mạp, được áp chảo vàng suộm một mặt bên dưới. Cắn một miếng cảm nhận càng rõ vị xốp mềm, nước thịt tràn vào đầy miệng. Phó Thần vẫn như hàng ngày, đôi đũa trong tay di chuyển với tốc độ rất nhanh.
"Việc xới đất, đào hố thì cần sức của hán tử đến làm. Nhưng việc bón phân vào hố, tưới nước cũng có thể thuê nữ nhân trong thôn làm. Tiền công trả ít đi một chút là được. Nhà chúng ta có chút bạc trong tay, nhiều người trong thôn sẽ đỏ mắt. Cho nên tạo cơ hội làm công kiếm tiền cho nhiều người trong thôn hơn, hàng ngày họ có tiền kiếm cũng sẽ không rỗi rảnh đến tìm chúng ta gây phiền phức ". Hà Ý Nhiên cầm muỗng uống từng chút canh trong chén.
"Ừm".
"Đúng rồi...".
"Mau ăn". Phó Thần đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tức phụ nhi.
Hà Ý Nhiên bĩu môi nhìn hắn, gắp một miếng tôm cắn vào miệng.
Ừm! Tay nghề mình vẫn tốt lắm! Là tốt nhất luôn!
Phó Thần đưa tay sờ sờ lên gò má y. Thâm tình lẫn dịu dàng từ mắt hắn như biến thành thực thể. "Việc dù có nhiều đến mấy chúng ta cứ từ từ làm, không phải sau này còn rất nhiều thời gian sao? Việc quan trọng nhất bây giờ là dưỡng em mập lên một chút, cao thêm một chút nữa. Mau ăn đi".
Hà Ý Nhiên bị dịu dàng của hắn làm cho mềm nhũn cả tay, đũa cầm cũng không chắc. "Nói là được rồi, cần gì lúc nào cũng sờ loạn". Y trừng hắn một cái muốn che đi vẻ ngại ngùng của chính mình.
"Ta sờ tức phụ của ta, cũng đâu có loạn sờ ai sao có thể coi là sờ loạn được." Phó Thần chăm chú nhìn y.
"Mau ăn a!". Hà Ý Nhiên thẹn quá hóa giận, gầm lên một tiếng.
Rất dữ a! Phó Thần lắc đầu cười một cái nhưng vẫn thành thật cầm đũa lên. Đồ ăn tức phụ làm rất ngon, phải ăn hết.
Chưa đợi hai người ăn xong bữa sáng, đã lại có cực phẩm kéo đến. Nhưng lần này là cực phẩm chỉ cỡ (A).
"Đại ca đại tẩu đang ăn sáng a?". Phó Chu cười hèn mọn, trên tay cầm một cái chậu gỗ nhỏ trống không.
Hà Ý Nhiên cau mày, mẹ nó sáng ra đã đến làm phiền. Thật mất hết khẩu vị, lần sau phải khóa cổng cả ngày mới được.
"Tam đệ". Y buông đũa nhưng không nhìn Phó Chu, mặc gã đứng giữa nhà.
Phó Thần vẫn coi như không có gì, điềm nhiên gắp hết phần miến xào cuối cùng vào chén. Ở nơi này không có loại miến này, nếu để người ngoài nhìn thấy truyền ra ngoài sẽ không hay.
Phó Chu thấy hai người vẫn ngồi bình tĩnh ăn như không nhìn thấy gã. Đôi mắt tam giác của gã vẫn luôn đông xét tây ngắm, quét khắp cả gian nhà chính bên ngoài một vòng. Thấy không có gì đáng giá, gã hơi thất vọng. Không phải có nhiều bạc mua ruộng như vậy sao? Sao trong nhà lại chẳng có thứ gì đáng giá vậy? Ánh mắt gã sau một hồi lại dừng trên bàn cơm, len lén nuốt nước miếng. Đúng là xa hoa lãng phí, sáng sớm đã ăn sủi cảo nhân thịt. Còn một đĩa trống không bên cạnh, thức ăn bên trong đã được ăn hết còn lưu lại vệt mỡ bóng loáng có vẻ lúc xào đã cho không ít mỡ vào. Nhà ai trong thôn bữa sáng cũng chỉ có cháo khoai loãng, màn thầu hạt kê thô ráp, thêm chút dưa muối ăn cùng. Nhưng nhà hai người này lúc nào cũng có thịt, cơm lại còn là cơm trắng. Quả nhiên có không ít bạc trong tay, không mua sắm thêm chút gì trong nhà là sợ bị người vào nhà trộm đi?
"Có chuyện gì?". Cuối cùng Phó Thần cũng ăn xong, hắn buông đũa cũng không nhìn lên Phó Chu. Mà cầm muỗng lên, ưu nhã uống bát canh lớn tức phụ nhi vừa lấy cho hắn.
Hà Ý Nhiên cũng đưa mắt lên nhìn Phó Chu.