Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 11: Chương 11




Món thịt xào dưa chua và măng trong chén cô ấy cũng rất hợp ăn với cơm, nhưng cái ngon hoàn toàn khác với trứng xào cà chua, đương nhiên, cũng có điểm giống nhau, chính là đều cực kỳ ngon.

Vốn dĩ hai người là bạn từ thời cấp ba cùng thi đến đại học H, Lâm Tư không nên hẹp hòi như vậy, nhưng cơm phần trước mặt càng ăn càng ngon, cực kỳ bắt miệng, cô ấy có chút không nỡ.

"Không phải chứ, tình bạn của chúng ta không chịu nổi thử thách ấy sao?"Lâm Tư nào dám gật đầu, cuối cùng vẫn chia cho cô ấy một ít, có điều cũng gắp một miếng thịt xào dưa chua và măng từ chỗ cô ấy.

"Ăn quá ngon, vào một nhà ăn ngon như thế, chúng ta quả thật không chọn sai trường.

"Hai người vừa ăn vừa cảm thán một cách thỏa mãn.

Sinh viên mới đang ngồi cùng các cô ấy có ý nghĩ giống vậy cũng không ít, có điều lúc này đều ăn đến độ đầu không ngẩng lên, khiến trong nhà ăn có vẻ cực kỳ yên tĩnh.


Đương nhiên, sự bi quan và vui vẻ giữa người với người đều không giống nhau, lúc người ta ngồi ăn ngon lành, có không ít người còn đang xếp hàng liếc nhìn thời gian, sau đó vuốt cái bụng đã sớm đói meo chạy đến ô cửa sổ khác kiếm ăn.

Cũng không phải bọn họ không muốn đợi, chỉ là mùi thơm xộc vào thèm chết người này xếp hàng lâu hơn cũng thấy đáng.

Tuy nhiên tối hôm nay sinh viên đại học năm nhất phải lên lớp, đợi thêm nữa e là phải mang bụng đói tham gia, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.

Bọn họ cũng chỉ có thể an ủi mình, dù sao nhà ăn sẽ không chạy đi, ngày mai ăn cũng vậy.

Lúc hơn bảy giờ, ngoài ô cửa số bảy rốt cục đã không còn ai, dì Vương thả muôi xuống, trên mặt nở nụ cười như hoa.

"Tiểu Lâm, tay nghề của cháu không cần phải bàn, nhìn đám sinh viên kia thèm thuồng kìa.

Có điều khoan hãy nói, chỉ là một món trứng xào cà chua bình thường mà cháu nấu lại rất thơm, cũng khó trách bọn chúng thích ăn.

"Để người ta giúp lâu như vậy, Lâm Sở Trì cũng hơi ngại ngùng, nghe thấy bà ấy khen ngợi món trứng xào cà chua, bèn dứt khoát lấy phần cà chua, trứng gà còn thừa trên kệ bếp ra xào, cũng coi như là một chút tâm ý.

"Ai u, cháu khách sáo như thế làm gì!"Dì Vương thấy cô lại bắt đầu xào thức ăn, còn tưởng rằng cô nấu cơm tối cho bản thân, ai biết cô lại bưng món ăn lại đây.

"Cơm đã hết, chỉ có thể phiền dì Vương ăn vài món chính thôi.

""Dì có bột có mì, cháu cũng qua ăn chung đi.

"Món trứng chiên cà chua thơm ngát nấu thành mì cũng rất ngon, chỉ ngửi mùi này, dì Vương đã cảm thấy chắc chắn ngon.


Vốn đã làm phiền người ta cả ngày, làm sao Lâm Sở Trì có thể đến trước ô cửa nhà bà ấy ăn cơm, trực tiếp lắc đầu khéo léo từ chối.

Biết cô chuẩn bị thừa dịp thời gian còn sớm đến bệnh viện một chuyến, dì Vương không nói gì nữa, mà nhắn nhủ cô thăm hỏi cha mẹ cô một tiếng.

Lâm Sở Trì dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, sau khi gọi điện thoại cho mẹ Lâm một tiếng, bèn về nhà nấu vài món đơn giản rồi xách tới bệnh viện.

Trường học cách bệnh viện cũng không phải xa, thuê xe chừng nửa canh giờ đã đến nơi.

Trong phòng bệnh, mọi người cũng không xa lạ với Lâm Sở Trì, vừa thấy cô lập tức quay qua cha Lâm mẹ Lâm khen ngợi, nói cô hiếu thảo.

"Vẫn là sinh con gái tốt, con gái rất tri kỷ.

"Biết cha Lâm mẹ Lâm còn chưa ăn cơm, bọn họ khen ngợi vài câu rồi không quấy rầy một nhà ba người nữa.

"Ngày hôm nay ở nhà ăn có mệt không? Mẹ với cha con ở bệnh viện có cơm ăn, con không cần cố ý lại đây.


"Mẹ Lâm nhìn thấy con gái thì liên tục quan tâm, chỉ cảm thấy sau khi trải qua bất ngờ lần này cô đã hiểu chuyện đến mức khiến người làm mẹ như bà ấy đau lòng.

Lâm Sở Trì đặt cơm nước mang tới lên bàn, chờ bọn họ ăn cơm mới nói tình huống ngày hôm nay ở trường học.

Thức ăn trên bàn khá thanh đạm, có điều mùi thơm vẫn vô cùng mê người.

Bên trong phòng bệnh, những bệnh nhân khác ăn cơm xong ngửi thấy mùi đều cảm thấy lại đói bụng nữa.

Trước nghỉ hè, có lúc Lâm Sở Trì hầm canh nhiều sẽ chia một ít cho bọn họ, bọn họ biết tay nghề của Lâm Sở Trì rất tốt, cũng không thường xuyên có ý đồ với cơm nước hằng ngày của người ta.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.