Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 113: Khâu nhục khoai sọ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

Tới cuối năm, không tính hoa hồng từ tiệm gà rán, chỉ riêng nhà hàng Lâm Cố, Lâm Sở Trì đã kiếm được không ít tiền.

Hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người khá tiết kiệm, bình thường Lâm Sở Trì cũng không chi tiêu gì nhiều, tiền kiếm được phần lớn đều để dành.

Bản thân cô là kiểu người không có h@m muốn hưởng thụ lớn, cho nên sau khi tính sổ phát hiện năm nay đã kiếm được rất nhiều tiền liền có chút muốn nghỉ ngơi.

Lúc cô nảy ra ý này, mặc kệ là cha mẹ Lâm hay là Cố Hoài Dục đều ủng hộ.

“Nhưng bây giờ còn hơn hai mươi ngày nữa mới tới Tết.”

“Hơn hai mươi ngày thì sao, không phải anh đã sớm nghỉ rồi à.”

Cố Hoài Dục dứt lời, Lâm Sở Trì cười vỗ anh một cái: “Anh là người làm nghề tự do, chỉ cần anh muốn, ngày nào không phải ngày nghỉ.”

“Em là bà chủ, em cũng có thể muốn nghỉ ngày nào là nghỉ ngày đó.” Cố Hoài Dục nói xong, nghĩ ngợi lại bổ sung một câu: “Anh nhớ trong nhà hàng có nhân viên là người vùng ngoài, nghỉ sớm một chút cũng có thể cho họ về nhà ăn Tết sớm.”

Lâm Sở Trì vốn còn có chút do dự, nghe vậy vô cùng có sức hành động, ngày hôm sau liền tới nhà hàng tuyên bố nghỉ, cho mỗi nhân viên một bao lì xì.

Các nhân viên biết được nghỉ sớm như vậy, dĩ nhiên vô cùng vui sướng, quét dọn sạch sẽ nhà hàng rồi mới rời đi.

Lâm Sở Trì thật sự nghỉ sớm, nghỉ xong cô mới phát hiện, mình rất nhàn, cha mẹ Lâm còn đang bận.

“Trường học vẫn chưa nghỉ sao?”

“Kết thúc tuần này là nghỉ.”

Mẹ Lâm nói xong, thấy cô muốn đến nhà ăn, kiên quyết không cho.

“Con khó khăn lắm mới nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng, hoặc cùng Tiểu Cố ra ngoài hẹn hò.” Bà nói xong liền cùng cha Lâm rời đi, nhanh chóng đóng cửa lại.

Thấy dáng vẻ họ sợ mình đi theo, Lâm Sở Trì có chút dở khóc dở cười.

Nghĩ ngợi một lúc, cô dứt khoát buổi sáng tới tiệm gà rán Thất Thất dạo một vòng, buổi chiều thì cùng Cố Hoài Dục xem phim.

Ngày nghỉ dĩ nhiên rất thoải mái, nhưng nghĩ tới cha mẹ lâm còn đang làm việc ở nhà ăn, sau khi thư giãn hai ngày, Lâm Sở Trì vẫn không nhịn được tới phụ.

Biết cha mẹ Lâm không muốn cho cô tới, cô cố tình đợi họ ra ngoài, qua nửa tiếng mới chậm rãi tới nhà ăn.

“Thất Thất chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Cho dù cô đã không còn làm việc ở nhà ăn nữa, trên đường có sinh viên nhìn thấy cô vẫn nhiệt tình chào hỏi.

Bởi vì cha mẹ Lâm còn đang ở nhà ăn, cho nên cho dù nhìn thấy cô tới nhà ăn, các sinh viên cũng không nghĩ nhiều, tưởng cô là tìm họ có việc.

Cho tới khi có sinh viên mua phở cuốn ở cửa sổ số 6, khóe mắt xuyên qua cửa sổ số 7 nhìn thấy Lâm Sở Trì phụ giúp ở bên trong, mới mang theo vài phần hi vọng đi tới: “Thất Thất, hôm nay chị không mở nhà hàng sao?”

“Nhà hàng đã nghỉ rồi.”

Lâm Sở Trì nói xong, sinh viên ngưỡng mộ nói: “Nghỉ sớm như vậy à.”

Ngưỡng mộ xong, sinh viên mới nhìn động tác xử lý nguyên liệu của cô, hỏi: “Vậy hôm nay chị là…”

Lâm Sở Trì biết cô ấy muốn hỏi gì, cười nói: “Hai hôm nay không có việc gì, tới phụ giúp cha mẹ chị.”

“A tốt quá rồi.”

Giọng nói kinh hỉ của cô ấy thu hút không ít sinh viên nhìn sang, biết được hóa ra là hai hôm nay Lâm Sở Trì sẽ quay lại nhà ăn phụ giúp, đều vô cùng hưng phấn.

Trước đây họ còn mong mau chóng nghỉ, chê trường học sao lại nghỉ muộn như vậy, bây giờ lại không cảm thấy như thế nữa.

“Trường học có độc, nghỉ sớm như thế làm gì, Thất Thất khó khăn lắm mới quay lại, kết quả thế mà chỉ có thể ăn hai ngày.”

“Đúng đó, bình thường cho nghỉ lề mề, lúc này nghỉ nhanh như thế.”

Nghe thấy họ bóc phốt, sinh viên khác rất muốn thanh minh cho trường, bày tỏ năm nay nghỉ không sớm, năm ngoái lúc này đã nghỉ rồi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Sinh viên khác đâu biết đây là thời gian nghỉ bình thường, chỉ là thuận miệng bóc phốt một chút, bóc phốt xong liền bắt đầu thương lượng với nhau: “Tổng cộng chỉ có hai ngày, tôi cảm thấy, tin tức Thất Thất quay lại chúng ta đừng đồn ra ngoài.”

“Đúng, trường học khó khăn lắm mới khôi phục thanh tĩnh, nếu để những người ngoài trường đó biết lại sẽ tới, vậy thì phiền lắm.”

Từ sau khi Lâm Sở Trì vắng mặt, người tới nhà ăn số 1 ăn cơm giảm đi rất nhiều, nhưng so với học kỳ trước cô tới nhà ăn, việc kinh doanh vẫn tốt hơn một chút.

Bây giờ các sinh viên nói là phòng người ngoài trường, trên thực tế ngay cả bạn học trong trường cùng phòng, dù sao chỉ có hai ngày, càng ít người biết, họ xếp hàng càng dễ.

Khỏi phải nói, các sinh viên bình thường ríu ra ríu rít, ăn dưa hận không thể chia sẻ cho ai ai cũng biết, hôm nay thật sự nhịn được.

Các sinh viên biết tin này ngoại trừ bạn bè có quan hệ cực kỳ tốt, thật sự không nói với ai cả. Nhưng cho dù như vậy, trong tình huống bạn bè dắt theo bạn bè, khoảng mười giờ sáng vẫn có người tụ tập thành nhóm cùng tới nhà ăn.

Vốn dĩ họ chỉ đi bộ, khi phát hiện người đồng hành xung quanh không ít, không biết là nhóm người nào bắt đầu trước dẫn đầu chạy, thế là những người khác trên đường đều chạy theo.

“Họ làm gì vậy, chạy bộ không tới bãi tập, chạy loạn ở đây cái gì.”

“Bên đó là nhà ăn số 1, có thể là đói nên muốn tới ăn cơm sớm một chút.”

“Bây giờ mới mười giờ, ăn cơm đâu cần gấp như thế, cũng không phải là Thất Thất, khoan đã…” Cô ấy còn chưa nói hết, trong đầu lại lóe sáng: “Có khả năng nào là Thất Thất đang ở nhà ăn không?”

“Sao có thể chứ.”

“Sao lại không thể, ngoài Thất Thất, tớ không cảm thấy nhà ăn số 1 có lực hấp dẫn gì có thể khiến nhiều người như thế chạy tới.”

Gà rán ở cửa sổ số 9 ở lầu hai nhà ăn không tồi, nhưng nếu thực sự muốn ăn, ngoài trường cũng có tiệm có thể mua, thậm chí có thể đặt online, cho nên từ sau khi Lâm Sở Trì đi, thật sự không có ai sẽ tích cực tới nhà ăn như vậy.

“Dù sao cũng rảnh, dứt khoát tới xem thử là được.”

Hai nữ sinh chỉ là suy đoán nói xong, trực tiếp đi tới nhà ăn số 1.

Khi họ tới cửa nhà ăn, xa xa nhìn thấy bên ngoài cửa sổ số 7 đã ếp hai ba mươi người, hai người nhìn nhau, lập tức chạy tới xếp hàng.

Chẳng bao lâu, trong nhà bếp bay ra mùi thơm của gà kho hạt dẻ, ngửi thấy mùi này, các sinh viên nuốt nước bọt nói: “Quả nhiên chỉ có đồ ăn Thất Thất nấu mới có thể khiến người ta thèm thuồng như vậy.”

“Phải biết với tay nghề của Thất Thất, một đống diễn viên, minh tinh đều giành đi đặt trước.”

“Nói ra vẫn là chúng ta may mắn, biết chọn trường, nếu không đâu có phúc ăn này.”

Gà kho hạt dẻ thơm quá, cảm thấy đồ ăn bên ngoài không làm ra được vị này.”

Gà kho hạt dẻ có màu sắc mê người, vị tươi của gà trộn lẫn với vị ngọt thanh của hạt dẻ, càng khiến người ta thèm ăn.

Sinh viên vốn dĩ còn muốn đợi một lát nữa lấy thêm vài món, ngửi thấy vị này thực sự không nhịn được, vẫn vội vàng quét thẻ lấy cơm.

Hạt dẻ hút đầy nước gà ngọt mềm mang theo vài phần tươi mặn, càng nhai càng thơm, càng ăn càng khiến người ta nghiện. Thịt gà trong tươi mềm mang theo mùi thơm thanh nhàn nhạt của hạt dẻ, ăn vào thơm mà không ngấy, hồi vị bất tận.



Gà kho hạt dẻ

“Hạt dẻ ngon quá, thịt gà ngon quá.”

“Cuối cùng lại ăn được đồ ăn Thất Thất nấu, quá hạnh phúc.”

“Đây là gà kho hạt dẻ thần tiên gì, vị gà đậm đà tươi thơm, hạt dẻ ngon tới muốn lên trời.”

Gà kho hạt dẻ vừa ra lò không lâu, cà kho thịt băm và thịt xào cọng tỏi cũng nhanh chóng ra lò.

Cà màu tím sáng kết hợp với thịt băm xào thơm ngất ngây, ngửi vào cực kỳ thơm, cà kho thịt băm bóng dầu ăn vào trong miệng lại không hề ngấy, mềm mà không nát, vô cùng thấm, ăn vào cực kỳ hao cơm.



Cà kho thịt băm

“Tôi thực sự yêu chết cà kho thịt băm ngon như thế này.”

“Đây mới là cà kho thịt băm, không giống cà kho thịt băm tớ ăn lần trước, không khác gì nấu nước ra, khẩu cảm khó ăn đã đành, còn cực kỳ dầu mỡ.”

“Rất thần kỳ, rõ ràng cà kho thịt băm Thất Thất nấu trông rất bóng dầu, nhưng ăn vào lại không ngấy.”

“Quá ngon.”

Cà kho thịt băm rất thơm, thịt xào cọng tỏi cũng rất hao cơm, cọng tỏi giòn với thịt sợi tươi mềm quả thực là tuyệt phối, hai loại nguyên liệu xào chung với nhau, cọng tỏi mang theo vị thịt, trong thịt mang theo mùi thơm nhẹ của cọng tỏi, ăn kiểu gì ngon kiểu đó.

Sau khi cô đi, nguyên liệu trong nhà bếp đều do cha Lâm đặt, nhìn thấy nhà bếp có nhiều hành tây, Lâm Sở Trì tiện tay lại nấu trứng xào hành tây.

Loại nguyên liệu như hành tây dùng để phối với cái gì cũng rất ngon, dùng để xào trứng cực kỳ thơm.

Đồ ăn còn chưa ra lò, các sinh viên ngửi mùi liền bắt đầu nhìn ngó vào trong bếp: “Thơm quá.”

Cách nấu món này rất đơn giản, trứng gà xào sẵn, hành tây cắt thành sợi xào mềm rồi đổ trứng gà vào trong chảo đảo đều tay, bỏ thêm gia vị vừa phải là có thể thành phẩm.

Làm xong trứng xào hành tây, hành tây có màu tím với trứng gà màu vàng non kết hợp lại rất đẹp mắt, hương vị càng vô cùng hấp dẫn mê người.

“Ngon quá, trứng gà thật sự là xào với cái gì cũng ngon như thế.”

“Không ngờ hôm nay thế mà lại có trứng xào hành tây, lúc tớ ở nhà, thích ăn món này nhất.”

“Tớ cũng thích ăn hành tây, nhưng mẹ tớ chê cắt hành tây cay mắt, rất ít khi mua hành tây.”

Hành tây sống quá ăn vào sẽ có chút cay hanh, nhưng nếu xào quá mềm, khẩu cảm mềm rục cũng không ngon như thế, cho nên khi xào hành tây, độ lửa vẫn rất quan trọng.

Trứng xào hành tây do Lâm Sở Trì nấu, trứng gà không cần nói, tươi non vừa miệng, không có chút mùi tanh nào, hành tây trong giòn mang theo vị ngọt thanh nhàn nhạt, ngon miễn bàn.

“Tớ thích ăn kiểu hành tây giòn giòn mềm mềm lại không cay chút nào này, ăn cùng trứng rất ngon.”

“Đúng vậy, không ngờ trứng xào hành tây vẫn rất tốn cơm.”

“Lần đầu tiên tớ ăn trứng xào hành tây, còn ngon hơn trong tưởng tượng nữa.”

Sau khi nuốt hành tây xuống, dư vị lộ ra thanh ngọt, ngay cả trứng cũng nhuộm lên vị thơm của nó, còn ngon hơn trứng xào một mình.



Trứng xào hành tây

Các sinh viên ăn rất hăng hái, đều cảm thấy món này không chỉ ăn trực tiếp ngon, ăn với cơm càng ngon.

Mới đầu những người biết tin Lâm Sở Trì quay lại còn muốn giấu một chút, nhưng sau khi bữa trưa kết thúc, ở trong trường, người nên biết đều biết cả.

Buổi trưa, kỳ thực số người đứng ở cửa sổ số 7 đã không ít, đợi lúc chiều, người tới càng nhiều.

Hôm nay Lâm Sở Trì là tới tạm thời, nguyên liệu trong nhà bếp vẫn dựa theo tình huống cô vắng mặt đặt, cho nên sau tám giờ, nguyên liệu đã bị dùng hết.

Cô khó khăn lắm mới quay lại, sinh viên xếp phía sau biết nguyên liệu đã hết, lập tức có người lên tiếng hét: “Hết đồ ăn, chiên cơm cũng được, Thất Thất em muốn ăn cơm chiên trứng chị làm.”

Lúc đầu khi cô rời khỏi nhà ăn, món cô làm cuối cùng là cơm chiên trứng, một số sinh viên may mắn ăn được cơm chiên trứng khoe khoang trên diễn đàn trường, khiến mọi người đều nhớ rất sâu.

Bây giờ nghe thấy “cơm chiên trứng”, bạn học vẫn đang xếp hàng đều rất dao động.

Thịt và rau trong nhà bếp đã hết, ngược lại còn có không ít trứng gà. Cơm chiên trứng còn đơn giản hơn xào rau, Lâm Sở Trì thấy họ muốn ăn cơm chiên trứng, lập tức bắt đầu chiên.

Chiên cơm vẫn rất nhanh, chẳng bao lâu mùi thơm đã bắt đầu bay ra, mùi cơm trộn lẫn với trứng gà không bá đạo nhưng càng ngửi càng khiến người ta cảm thấy thơm.

“Đây là mùi thơm mà cơm chiên trứng có thể tỏa ra à, thơm quá.”

“Thật sự rất thơm, chẳng trách hôm đó người từng ăn cơm chiên trứng đều khen không ngớt.”

Các sinh viên còn chưa khen được mấy câu, chảo cơm chiên trứng đầu tiên đã bắt đầu ra lò, khi cơm chiên trứng hạt nào ra hạt nấy được đổ ra từ trong chảo, giống như vàng vụn rắc xuống.

Mùi thơm này, giao diện này khiến các sinh viên vốn thèm thuồng tay nghề của cô suýt chút thèm phát khóc.

Cuối cùng khi lấy được cơm, họ đứng bên cạnh vội vã ăn, một miếng cơm còn chưa kịp nuốt xuống đã bị mùi thơm thúc giục mau chóng ăn miếng thứ hai.

“Ưm, ngon quá.”

Trong lúc nhai, mùi thơm của cơm và trứng nồng đậm giăng cả khoang mũi, càng ăn càng thơm, quả thực khiến người ta mê đắm.

Đây nào phải là cơm chiên trứng, quả thực là cơm chiên thần tiên.

Có sinh viên ăn tới mức quai hàm cũng nhô lên không nói nên lời, trong lòng, trong mắt đều viết đầy yêu thích với bát cơm chiên trứng trong tay.



Cơm chiên trứng

“Quá ngon, ngon tới mức tôi suýt muốn khóc.” Sau khi ăn một mạch hết nửa bát cơm, cuối cùng cô ấy cũng có thời gian khen.

Trong nhà ăn, những nhân viên làm việc như dì Vương bọn họ, trước kia cũng nghe hai vợ chồng cửa sổ số 6 khen cơm chiên trứng do Lâm Sở Trì làm, lúc này ngửi được mùi thơm cũng đều chạy tới xếp hàng.

Không thể không nói, cơm chiên trứng do Lâm Sở Trì làm thơm thật, chỉ cần ăn qua sẽ không có ai không thích.

Đồ ăn cô nấu càng ngon, các sinh viên càng không nỡ nghỉ, nhưng thời gian nghỉ đã sớm được chốt, họ có không nỡ mấy, hưởng thụ xong hai hôm nay vẫn phải thu dọn đồ về nhà.

Sau khi trường học nghỉ, cha mẹ Lâm ở nhà thư giãn hai ngày rồi cũng bắt đầu thu dọn đồ chuẩn bị về thôn ăn Tết.

Bây giờ trong nhà Cố Hoài Dục chỉ còn một mình anh, năm ngoái anh hoặc là một mình ở nhà đón Tết, hoặc là tới nhà chú họ đón Tết.

Lúc tết Trung Thu, anh đều ở nhà họ Lâm, mẹ Lâm đã coi anh là một nửa con trai của mình sao có thể nỡ để anh lẻ loi một mình đón Tết, đã sớm gọi anh cùng về thôn đón Tết.

Đối với việc này, dĩ nhiên Cố Hoài Dục cầu còn không được, hôm xuất phát, anh lái xe tới dưới lầu nhà họ Lâm rất sớm.

Anh đặc biệt lái chiếc xe có cốp xe khá to, bên trong ngoài hành lý của mình còn có một đống quà, hiển nhiên là quà tặng cho cha mẹ Lâm.

Lúc Lâm Sở Trì bỏ hành lý vào cốp xe, nhìn thấy một đống đồ như thế, không khỏi ghé tới bên tai anh nói: “Sao anh lại mua nhiều đồ như vậy, đợi tới nhà để mẹ em nhìn thấy lại nói anh cho coi.”

“Tết mà, con rể mới tới nhà không thể đi tay không được.”

“Da mặt anh đúng là ngày càng dày.” Lâm Sở Trì nói xong, không nhịn được vỗ anh một cái.

Hai người đùa giỡn đặt đồ vào xong, rất nhanh lên xe chuẩn bị xuất phát.

Tự lái xe về nhà tiện hơn bắt xe nhiều, cha mẹ Lâm ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt đều mang theo nụ cười.

Sau khi lái xe gần một tiếng, cha mẹ Lâm đều nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi, Lâm Sở Trì ngồi ở ghế lái phụ thì nhỏ tiếng nói chuyện với Cố Hoài Dục.

“Người trong thôn đều khá nhiệt tình.”

Cô sợ Cố Hoài Dục lần đầu tới thôn sẽ không thích ứng, không quên làm chuẩn bị cho anh trước.

Cố Hoài Dục gật đầu, cảm thấy gia trưởng đều gặp rồi, chỉ là người trong thôn nhiệt tình một chút mà thôi, còn không tới mức sẽ khiến anh căng thẳng.

Sau khi tới thôn, anh thật sự không căng thẳng, nhưng đối mặt với các thím các bác nhiệt tình hỏi han, quả thực có hơi khiến người ta không đỡ được.

Không đỡ được thì không đỡ được, nhưng lịch sự nên có Cố Hoài Dục vẫn có, chỉ cần không phải là vấn đề khá khó, anh đều thành thật trả lời.

Cuối cùng vẫn là mẹ Lâm lên tiếng bảo Lâm Sở Trì đưa anh về nhà trước, họ mới thành công thoát khỏi vòng người nhiệt tình trong thôn.

“Cảm thấy như thế nào?” Lâm Sở Trì nhìn anh, trong mắt mang theo ý cười.

“Quả thực rất nhiệt tình.”

Cố Hoài Dục nói xong, nghĩ tới dáng vẻ vừa nãy cô không giúp mình còn hóng náo nhiệt, không nhịn được vươn tay véo nhẹ má của cô.

“Làm gì đó, cẩn thận em mách cha em là anh đánh em.” Lâm Sở Trì kéo tay anh xuống nói.

“Ai bảo vừa nãy em không giúp anh.”

“Em giúp thế nào, giúp anh bọn họ sẽ đuổi theo em hỏi.”

Lúc hai người cười đùa về nhà, người trong thôn ở lại chỗ cũ có ấn tượng rất tốt về Cố Hoài Dục.

“Thằng nhóc này thật không tồi, đẹp trai lại lịch sự.”

“Dáng người cũng cao, đứng cùng với Lâm Lâm cực kỳ xứng đôi.”

“Hai đứa nhỏ tướng mạo đều đẹp, quả thực xứng đôi.”

Họ khen xong liền hỏi mẹ Lâm, trong nhà định tổ chức đám cưới khi nào.

Mẹ Lâm cười nói: “Còn sớm mà, đợi tới chừng đó chắc chắn sẽ mời mọi người uống rượu mừng.”

“Tôi thấy hai đứa này tình cảm rất tốt, có thể tổ chức đám cưới rồi.”

Quan hệ giữa các gia đình trong thôn đều khá tốt, cho dù có chút mâu thuẫn nhỏ gì cũng không liên quan tới nhà họ Lâm thi thoảng mới về thôn. Cho nên biết Lâm Sở Trì dẫn bạn trai về, mọi người đều không nhịn được chạy tới xem.

May mà hai ngày đầu gặp được Cố Hoài Dục thỏa mãn xong lòng tò mò, mọi người không còn chăm bẵm vào anh nữa, khiến Cố Hoài Dục cuối cùng cũng có thể thở phào.

Bỏ qua chút nhiệt tình quá đỗi của người trong thôn, Cố Hoài Dục vẫn rất vui với cuộc sống trong thôn, mỗi ngày thức dậy liền có thể gặp được Lâm Sở Trì, một ngày ba bữa đều có thể ăn cùng cô.

Phong cảnh xung quanh thôn còn rất đẹp, Cố Hoài Dục cùng cô dạo hai ngày liền yêu nơi này.

“Chị Tiểu Lâm, có muốn chơi trò chơi với em không?”

“Lần sau đi, bây giờ chị sắp về nhà rồi.”

Lúc Lâm Sở Trì cùng Cố Hoài Dục từ núi sau dạo xong, đang định về nhà, trên đường gặp mấy bạn nhỏ mời cô cùng chơi trò chơi.

“Được ạ, chị Tiểu Lâm bye bye.”

“Bye bye.”

Đợi cô nói tạm biệt với các bạn nhỏ xong, Cố Hoài Dục cười nói: “Anh phát hiện em thật sự rất được học sinh chào đón, mặc kệ là sinh viên đại học trong trường hay là học sinh tiểu học trong thôn đều thích em như vậy.”

“Hết cách, ai bảo em nấu ăn ngon.” Lâm Sở Trì biết nguyên nhân mình được hoan nghênh.

Tuy các học sinh thích cô cũng có một phần nguyên nhân là tính cách của cô tốt, nhưng không thể không nói, với tài nấu nướng tuyệt đỉnh đó của cô, quả thực là nguyên nhân lớn nhất mọi người thích cô.

Cuộc sống sau khi về thôn nhàn rỗi mà tươi đẹp, thế nên Cố Hoài Dục nổi lên linh cảm, trước Tết thế mà lại viết một bài hát.

Khi vừa tới nhà, họ đã quét dọn vệ sinh, đợi khi gần Tết có thể đỡ được không ít việc.

Nhưng sắm sửa đồ tết, dán câu đối xuân, những việc lặt vặt này cũng không ít, bởi vì Cố Hoài Dục có xe, cho nên chuyện đi lên phố mua đồ tết liền giao cho anh và Lâm Sở Trì.

Hai người tay trong tay thương lượng Tết cần mua gì, dáng vẻ ấm áp ngọt ngào đó ngược lại rất dễ khiến người ta hiểu lầm là cặp vợ chồng vừa mới kết hôn.

Sắm đồ Tết xong, nhà cửa cũng được quét dọn sạch sẽ, tiếp theo có thể chuẩn bị chào đón năm mới.

Giống như năm ngoái, hai mươi tám tháng chạp, Lâm Sở Trì bắt đầu nấu món Tết.

“Anh thích ăn viên chay hay là viên thịt.”

Cố Hoài Dục nhìn thấy nguyên liệu cô chuẩn bị, nói: “Anh thích ăn viên thịt củ sen.”

“Vậy chúng ta giống nhau.” Lâm Sở Trì cũng thích viên thịt củ sen, nói xong liền làm món này trước.

Lúc bỏ thịt viên củ sen băm nhuyễn vào trong chảo dầu, mùi thơm lập tức bắt đầu bay ra, hơn nữa ngày càng nồng đậm.



Thịt viên củ sen

Sau khi chiên xong, cô tiện tay dùng bát đựng mấy viên đưa cho anh trước: “Anh nếm thử.”

Cố Hoài Dục cầm đũa thổi thổi, lại đút cho cô ăn trước.

Hai người mỗi người ăn hết một viên thịt viên củ sen vừa thơm vừa giòn mới nhớ ra gì đó, đứng thẳng người xoay đầu nhìn sang, thấy cha mẹ Lâm không ở trong nhà bếp mới thở phào một hơi.

“Anh bưng cho cha mẹ em nếm thử.” Lâm Sở Trì cầm tay anh lại ăn thêm một viên, sau đó nói.

Lúc nhà họ Lâm nấu món Tết vẫn chọc khóc trẻ con cả thôn, đợi tới hôm ba mươi Tết, cơm giao thừa cũng là nhà họ nấu thơm nhất.

Những món khác thì không cần nói, đều là món ăn thường chuẩn bị đón Tết, nhưng bởi vì Cố Hoài Dục mang khoai sọ Lệ Phố do người khác tặng tới, cơm giao thừa năm nay nhiều hơn năm ngoái một món khâu nhục khoai sọ.

Khoai sọ mềm dẻo kết hợp với khâu nhục béo mà không ngấy, quả thực là mỹ vị chốn nhân gian.



Khâu nhục khoai sọ

“Khoai sọ Lệ Phố này quả thực ngon hơn khoai sọ bình thường.” Mẹ Lâm nếm thử một miếng liền không nhịn được khen.

So với bà, cha Lâm thích ăn thịt hơn, ông gắp miếng khâu nhục lên đưa vào trong miệng, cảm thấy khâu nhục khoai sọ với khâu nhục dưa chua ngon như nhau.

“Tiểu Cố cháu ăn nhiều một chút.” Mẹ Lâm vừa ăn vừa không quên mời anh.

Cố Hoài Dục gật đầu đáp một tiếng, cũng gắp miếng khoai lên ăn.

Năm nay ăn tết có thêm một người trong nhà, cảm thấy náo nhiệt hơn một chút, lúc này cha Lâm nhìn Cố Hoài Dục rất thuận mắt, mượn cơ hội anh ở đây cũng có thể uống chút rượu.

Nể tình là Tết, mẹ Lâm cũng lười nói ông.

Ăn xong cơm giao thừa, cả nhà ngồi lại với nhau bắt đầu xem xuân vãn.

“Bài hát Tiểu Cố viết hay thật, đây cũng coi là biến tướng dự xuân vãn rồi.”

Tuy Cố Hoài Dục không dự xuân vãn nhưng anh có hai bài hát được ca sĩ biểu diễn trong xuân vãn, mẹ Lâm càng nghe càng cảm thấy hay.

Đùng.

Khi bên ngoài bắt đầu truyền tới tiếng pháo hoa vang trời, Cố Hoài Dục khẽ đụng cánh tay cô nói: “Có muốn ra ngoài xem pháo hoa không?”

Xuân vãn năm nào cũng nhạt nhẽo, cũng chỉ có cha mẹ Lâm không chê, còn xem rất chăm chú.

Lâm Sở Trì gật đầu, đứng dậy cùng anh ra ngoài, thuận miệng hỏi cha mẹ Lâm.

So với ra ngoài xem pháo hoa, hai vợ chồng thà ở trong nhà xem xuân vãn, cười bảo họ đi một mình.

Tết đến trong nhà đã mua không ít pháo, khi Lâm Sở Trì đang định đi lấy, lại trực tiếp bị Cố Hoài Dục dắt tay dẫn ra.

“Trong thôn không có pháo hoa cho ngắm, bình thường đều là tự mình đốt tự mình ngắm.”

Trừ phi có người bỏ tiền chuẩn bị, nếu không trong thôn không có loại pháo hoa quy mô lớn ngắm.

Lâm Sở Trì nhắc nhở xong, sau một tiếng nổ vang, bầu trời vốn đen kịt lại bị pháo hoa đa sắc điểm sáng.

Lúc cô đang có chút kinh ngạc ngẩng đầu ngắm, liền nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng ca, là bài “nơi trái tim hướng về” do Cố Hoài Dục viết cho cô.

Lâm Sở Trì nghe thấy tiếng hát trầm thấp mà từ tính liền đoán được, pháo hoa có lẽ là anh nhờ người chuẩn bị.

“Anh.”

Khi cô quay đầu đang muốn nói gì liền nghe thấy anh một tay cầm hoa, một tay cầm nhẫn kim cương: “Sở Sở, gả cho anh được không?”

Dưới pháo hoa rực rỡ, Lâm Sở Trì cúi đầu nhìn vào trong đôi mắt thâm tình của anh, cười đưa tay cho anh: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.