Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 92: Mỹ vị!



Beta: Rya

Phùng Ngọc Ngọc nhìn gà rán mình chiên ra, thấy trong mười miếng mới có một hai miếng có thể miễn cưỡng đạt chuẩn, trong lòng không phải không ủ rũ, nhưng nghĩ tới việc không làm được gà rán thì phải về nhà kế thừa trang trại, cảm thấy mình còn có thể cố gắng thêm nữa.

Thấy cô ấy chớp mắt nhìn mình, hiển nhiên là không muốn từ bỏ, Lâm Sở Trì chỉ có thể tiếp tục dạy.

“Lúc cô lăn bột vẫn nên chú ý một chút.”

Trong nhà bếp tiếp tục rán gà dạy học, nhưng lại là tạo phúc cho sinh viên đang đợi ăn gà rán ở bên ngoài cửa sổ.

Sinh viên đã mua được gà rán ăn ngon lành, chỉ cảm thấy chưa từng ăn gà rán ngon như vậy bao giờ, ngay cả một chút vụn rơi xuống cũng không nỡ lãng phí, thịt gà tươi mềm, vị thấm vào tận xương khiến họ muốn gặm thêm vài miếng.

“Anh em, cho tôi mượn ăn một miếng, đợi lát nữa tôi mua được sẽ trả cho cậu.”

Đồ ăn kiểu chiên dầu vốn dĩ được các sinh viên yêu thích nhất, phải biết lúc đầu trước khi Lâm Sở Trì tới, trong nhà ăn số 1 phải kể tới quán bán gà rán ở lầu hai là kinh doanh tốt nhất.

Có sinh viên thèm thuồng không đợi được nên mặc kệ có quen hay không, trực tiếp bắt chuyện với người đã mua được gà rán.

Bạn nam đó nhìn gà rán trong hộp có chút không nỡ, nhưng do dự hai giây, đại khái là nghĩ người ta đã nói sẽ trả nên cũng ngại từ chối.

“Cảm ơn người anh em.” Sinh viên vay được gà rán vội vàng cắn một miếng to, cái thơm giòn rụm rụm đó trực tiếp khảm vào trong tim.

Ngoài giòn trong mềm, không có một chút mùi tanh nào, gà rán ngon tới mức cậu ta gật đầu lia lịa.

Lâm Sở Trì tay cầm tay chỉ việc, gà rán do Phùng Ngọc Ngọc làm ra không nói hoàn mỹ cỡ nào, ít nhất ngon hơn cô ấy tự làm lúc trước.

Có vài sinh viên không thiếu tiền vô cùng thèm thuồng, nhìn thấy phải tiếp tục xếp hàng đợi mới ăn được gà rán do Lâm Sở Trì làm, họ dứt khoát mua vài miếng gà rán do Phùng Ngọc Ngọc làm ăn đỡ thèm trước.

“Mùi vị cũng được.” Nói là nói như vậy, nhưng cậu ta vừa ăn ánh mắt lại nhìn vào trong cửa sổ, hiển nhiên vẫn muốn mua gà rán do Lâm Sở Trì làm hơn.

“Cố lên, hiếm khi gặp được một cô giáo tốt như Thất Thất, đừng từ bỏ.”

“Đúng, mượn cơ hội chăm chỉ học.”

Các sinh viên lần lượt lên tiếng khích lệ, hiển nhiên là sợ Phùng Ngọc Ngọc thấy không học được bèn từ bỏ, khiến họ không ăn được gà rán do Lâm Sở Trì làm.

Mặc kệ họ là bởi vì điều gì mới hô cố lên, Phùng Ngọc Ngọc vẫn nhận được khích lệ.

Thời gian dần trôi qua, sinh viên bên ngoài cửa sổ ăn gà đến mức dầu mỡ đầy miệng, bạn nam vay gà rán với người ta vừa nãy cũng đã trả gà.

Họ cũng rất keo, để ăn một mình, ai nấy ăn xong liền xếp hàng trở lại, không ai nói tin Lâm Sở Trì làm gà rán ở lầu hai ra ngoài.

Lúc gần bốn giờ, có sinh viên tới nhà ăn sớm định xếp hàng ăn tối, kết quả ngửi được mùi thơm bay ra từ trên lầu nên tìm tới mới có người phát hiện chuyện này.

“Còn là anh em tốt không vậy, có chuyện tốt này cậu lại không gọi chúng tôi, tôi còn nói sau cậu mãi không về ký túc xá.”

Tôn Hạo Đạt lên lầu biết được Lâm Sở Trì ở đây làm gà rán vẫn rất kích động, đợi nhìn thấy bạn cùng phòng Vương Hạ đã ở đây ăn gà rán từ sớm, trực tiếp cùng hai bạn cùng phòng khác tới giành gà rán còn lại trong tay cậu ta.

“Cái này không trách tớ được, là mọi người nói nhau không nói ra ngoài.” Vương Hạ chối đẩy xong, vội vàng nhét gà rán vào trong miệng, nhưng như vậy vẫn bị họ cướp đi hai miếng.

“Vốn dĩ còn cảm thấy đã ăn ngán gà rán rồi, bỗng nhiên phát hiện, là gà rán ăn được trước đây không đủ ngon.”

Lúc học cấp ba còn bị phụ huynh quản thúc, sau khi lên đại học được tự do, lúc không xếp hàng ở cửa sổ số 7, Tôn Hạo Đạt thường mua gà rán ăn như cơm, ăn quá nhiều sẽ ngán, bây giờ đã không còn thích ăn mấy.

Nhưng lúc này cậu ta ăn nửa miếng gà rán giành được, chỉ cảm thấy nếu gà rán ngon như vậy, cậu ta ăn cả đời cũng không ngán.

“Thất Thất, chị ở đây làm gà rán lại không thông báo tiếng nào, khiến em đau lòng quá.” Có sinh viên mới tới xếp hàng nhìn vào trong cửa sổ nói.

Lâm Sở Trì: “Chị cũng chỉ là tạm thời có dự định này.”

Cô giải thích xong, vớt gà rán đã rán dầu lại từ trong chảo ra đặt trên lưới ráo dầu, nhân tiện lấy điện thoại ra nhìn giờ.

Ngoài cửa sổ, các sinh viên nhìn thấy gà rán được vớt ra liền lập tức hô lên muốn ăn, Lâm Sở Trì đặt điện thoại xuống thấy Phùng Ngọc Ngọc chuẩn bị bỏ hộp cho họ, vội vàng nhắc nhở: “Vẫn chưa được, đợi ráo thêm một lúc nữa ăn vào mới không quá dầu.”

Nhắc nhở xong, cô lại nói: “Tôi phải xuống lầu đây.” Giờ này, cửa sổ nhà cô cũng sắp bắt đầu chuẩn bị bữa tối rồi.

Cô nói xong, Phùng Ngọc Ngọc còn chưa phản ứng gì, sinh viên bên ngoài đã hô lên: “A Thất Thất em vừa mới tới, còn chưa ăn được gà rán do chị làm.”

“Hu hu, em rất muốn ăn gà rán do Thất Thất làm.”

Chỉ ngửi mùi thơm này đã có thể khiến người ta thèm chết, không cần nghĩ cũng biết gà rán cô làm rốt cuộc ngon cỡ nào, sinh viên tới sau nghe thấy cô phải xuống lầu, chỉ hận mình tới quá muộn.

Lâm Sở Trì thấy vậy dứt khoát chiên thêm một chảo nữa, bảo Phùng Ngọc Ngọc theo số bán gà rán đã chiên xong đi, cũng tiện để họ nếm thử, không tới mức uổng công tới một chuyến.

Gà rán thơm như vậy dĩ nhiên ăn một miếng không đủ, nhưng tốt xấu gì cũng để các sinh viên đều được nếm thử vị.

“Thất Thất, chị cân nhắc đổi nghề bán gà rán không, gà rán chị làm ngon quá.”

“Đúng vậy, em chưa từng ăn gà rán ngon như vậy, so với gà rán chị làm, tất cả quán gà rán bên ngoài đều không là gì.”

“Lần đầu tiên em phát hiện gà rán ngon như vậy, ngon tới mức ngay cả xương em cũng muốn nhai luôn.”

Các sinh viên vừa theo cô xuống lầu vừa nói, đồng thời còn không nhịn được hồi vị lại gà rán thơm ngon vừa mới ăn.

Dĩ nhiên cơm phủ ngon, nhưng bữa ăn chính ăn nhiều sẽ muốn ăn món khác, họ hận không thể thuyết phục Lâm Sở Trì làm gà rán cho họ ăn mỗi ngày.

Khi Lâm Sở Trì xuống lầu, phần lớn sinh viên đều theo cô rời đi, chỉ có vài sinh viên khác còn ở lại ngoài cửa sổ số 9, muốn nếm thử Phùng Ngọc Ngọc đã học được mấy phần bản lĩnh từ cô.

Có vài người sinh ra đã thiếu thiên phú nấu nướng, Phùng Ngọc Ngọc đã đủ cố gắng, thế nhưng Lâm Sở Trì vừa đi, trình độ gà rán cô ấy làm ra lập tức không còn ổn định so với vừa nãy nữa.

Đương nhiên, sau khi được danh sư như Lâm Sở Trì chỉ dẫn, cho dù cô ấy không thành học sinh ưu tú, gà rán làm ra cũng tốt hơn buổi trưa không ít.

Nếu chưa từng ăn gà rán do Lâm Sở Trì làm, nói không chừng các sinh viên sẽ cảm thấy tay nghề của cô ấy tạm được, nhưng có hòn ngọc gà rán do Lâm Sở Trì làm trước đó, tuy các sinh viên không nói lời đả kích gì nhưng rõ ràng tướng ăn đã mang theo vài phần miễn cưỡng.

Lầu 1 nhà ăn.

Lâm Sở Trì quay lại phát hiện cha mẹ Lâm đã nấu cơm, cũng rửa thái sạch sẽ nguyên liệu, bây giờ cô chỉ cần bắt tay xào nấu là được.

Lúc cô đang nấu ăn, sinh viên xếp hàng bên ngoài vẫn đang thảo luận gà rán cô làm. Chung quy không có quá nhiều sinh viên ăn được gà rán cô làm, lúc này đều mang theo vài phần khoe khoang khen ngợi.

“Mùi vị gà rán do Thất Thất làm tuyệt đỉnh luôn, chiên vừa thơm vừa đẹp mắt, ăn vào trong miệng, tiếng giòn tan đó thật sự có thể trực tiếp oanh động vào trong đầu.”

“Tôi thật sự chưa từng ăn gà rán nào ngon như vậy, lớp ngoài giòn rụm, bên trong tươi mềm mọng nước còn thấm vị, cắn một miếng vô cùng thơm ngon, hơn nữa ăn không ngán.”

“Đáng ghét, sớm biết vậy buổi trưa ăn cơm xong tôi không nên đi nhanh như thế.”

“Hu hu, mấy cậu nói làm tôi cũng muốn ăn.”

“Ngon thật đó, ngon tới mức bây giờ tôi nói tới còn ch ảy nước miếng.”

Bây giờ không được ăn gà rán nữa, họ chỉ có thể ăn cơm phủ đỡ thèm.

“Thất Thất, ngày mai chị còn làm gà rán không?”

“Nếu không có gà rán, Thất Thất chị cân nhắc làm gà cay Trùng Khánh hoặc gà cung bảo không, cơm phủ sao có thể không có hai món này.”

Cô ấy dứt lời, các sinh viên xếp hàng cũng bỗng nhiên phản ứng lại, hình như trong cửa sổ số 7 thật sự chưa từng nấu món có thịt gà, thế là nhao nhao phụ họa.

Lâm Sở Trì gật đầu biểu thị sẽ cân nhắc, lúc này các sinh viên bưng cơm phủ rời đi.

Tay nghề của cô, cho dù đã ăn suốt một học kỳ, các sinh viên vẫn sẽ không ngán, cho nên cho dù trong lòng đang thèm gà rán cũng không ảnh hưởng việc họ lấy cơm xong liền cặm cụi ăn.

Giờ cơm tối, bên ngoài cửa sổ số 7 vẫn náo nhiệt như cũ, chỉ là mỗi khi các sinh viên tới xếp hàng biết được buổi chiều Lâm Sở Trì từng làm gà rán ở lầu trên, họ đều không khỏi cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ.

Hơn tám giờ, Phùng Ngọc Ngọc thu dọn xong đồ từ trên lầu đi xuống, ngửi được mùi thơm tràn ngập nhà ăn lầu dưới, trực tiếp đến cửa sổ số 7 xếp hàng.

Vốn dĩ cô ấy đã ăn không ít gà rán mình chiên hỏng, cảm thấy không cần ăn cơm tối nữa, nhưng lúc này ngửi được các loại hương thơm mê người, cô ấy bỗng nhiên lại đói.

Đợi lúc tới lượt cô ấy, cô ấy gọi một phần cơm phủ thịt xào cọng tỏi. Cọng tỏi xanh biếc khiến người ta rất muốn ăn, ăn vào trong miệng giòn giòn khai vị, Phùng Ngọc Ngọc ăn một miếng thức ăn một miếng cơm, cảm thấy mình có thể ăn hết bát cơm phủ lớn này.

Cọng tỏi giòn và thịt sợi tươi mềm thực sự là tuyệt phối, cơm trộn nước sốt món ăn cũng rất ngon, sau khoảng hai mươi phút, cô ấy ăn có hơi no, nhưng quả nhiên giống như đã nghĩ lúc mới ăn, ăn sạch sẽ cả bát cơm phủ.

Phùng Ngọc Ngọc hồi vị dư vị trong miệng, cảm thấy mình tới đây quả nhiên là tới đúng chỗ rồi, không nói gà rán của cô ấy có thể bán thành công không, chỉ riêng việc mỗi ngày có thể ăn được cơm phủ ngon như vậy, cô ấy liền cảm thấy không uổng chuyến này.

Ăn quá no cô ấy cũng không vội rời đi, đang ngồi định nghỉ ngơi một lúc, điện thoại bỗng reo lên.

Nhìn thấy là mẹ gọi tới, cô ấy lập tức nghe điện thoại, gọi: “Mẹ.”

“Đây.” Đầu dây bên kia đáp một tiếng, sau đó bắt đầu hỏi han, quan tâm cô ấy có ăn cơm tối chưa, hỏi cô ấy hôm nay ở nhà ăn như thế nào.

“Con ở nhà ăn mẹ còn sợ con không có cơm ăn sao, mẹ yên tâm, con ở đây mọi thứ đều tốt đẹp, hôm nay còn bán được không ít gà rán.”

Cho dù cô ấy báo chuyện vui không nói chuyện buồn, nhưng mẹ vẫn không yên tâm nói: “Ngọc Ngọc à, từ nhỏ tới lớn con ngay cả nhà bếp cũng chưa vào, con nói sao con cứ đòi đi bán gà rán chứ, lỡ như bị bỏng dầu thì làm sao, con nghe lời, nếu con không muốn tiếp quản trang trại của gia đình, mẹ nói với ba con giúp con, chúng ta nên đổi công việc khác thì hơn, được không?”

“Đó là do mẹ không cho con vào bếp, bây giờ con làm rất tốt, con muốn bán gà rán, đây là giấc mơ lúc nhỏ của con.”

Mẹ Phùng nhớ quả thật lúc nhỏ con gái có giấc mơ này, thậm chí còn lấy đó làm đề tài viết văn, nhưng trẻ nhỏ ai không có giấc mơ đơn thuần, bà ấy không ngờ con gái lớn lên thế mà vẫn còn nhớ, hơn nữa còn nhất quyết thực hiện.

“Con muốn bán gà rán, vậy mẹ có thể mua tiệm gà rán giúp con giao cho con quản lý, không cần phải đích thân đi làm, lỡ như bỏng dầu thì phải làm sao.” Bà ấy chỉ nghĩ thôi đã không tài nào yên tâm được.

“Mẹ, con đã hơn hai mươi tuổi rồi, cũng không phải con nít, dầu bắn lên con biết né, sẽ không bị bỏng đâu, hơn nữa hôm nay con còn tìm được một cô giáo cực kỳ lợi hại.”

Mẹ Phùng thấy cô ấy không chịu từ bỏ, trong lòng rất bất lực, đợi khi nghe cô ấy lại chạy tới cửa sổ khác trong nhà ăn kéo bà chủ dạy cô ấy làm gà rán, chỉ cảm thấy con gái bị bà ấy dạy dỗ quá ngây thơ.

“Đâu có ai làm như con, người ta thân với con sao, con lại bảo người ta dạy con làm gà rán, huống hồ các con cùng ở một nhà ăn coi như là đối thủ cạnh tranh, con thật là.”

“Làm quen không phải sẽ thân sao, hơn nữa đồ bọn con bán khác nhau, lấy đâu ra đối thủ cạnh tranh, mẹ đừng nghĩ quá nhiều, nhà ăn giống như chú nói trước kia, bầu không khí rất tốt, mọi người đều rất tốt.”

Thấy con gái không nghe lọt tai, cộng thêm chuyện đã xảy ra, mẹ Phùng chỉ có thể dạy cô ấy tiếp theo nên làm thế nào.

Phùng Ngọc Ngọc vốn không định chiếm hời từ Lâm Sở Trì, ít nhiều vẫn nghe lời mẹ cô ấy nói, cúp điện thoại liền ngồi đợi.

Cho tới khi cửa sổ số 7 đóng cửa, lúc này cô ấy mới đứng dậy đi tới.

“Thất Thất, chúng ta kết bạn đi.”

Lâm Sở Trì nhìn thấy cô ấy, trực tiếp lấy điện thoại ra trao đổi phương thức liên lạc với cô ấy, ai biết vừa kết bạn đã nhận được chuyển khoản.

“Cô làm gì vậy?”

“Học phí đó.”

“Không cần.” Đừng nói Lâm Sở Trì không định dựa vào việc này kiếm tiền, chỉ riêng việc buổi chiều tự nhận căn bản không dạy được cô ấy, cô cũng sẽ không nhận số tiền này.

“Thất Thất cô nhận đi, nếu không tôi ngại dùng cách cô dạy làm gà rán.”

Phùng Ngọc Ngọc thấy cô trả tiền lại, lại gửi lại cho cô.

Tiền cô ấy chuyển tới thật sự không ít, sao Lâm Sở Trì có thể tùy tiện nhận: “Tôi cũng không dạy gì, không cần khách sáo như vậy.”

“Vậy cô phải nhận tiền gà rán bán được lúc chiều, nếu không ngày mai tôi ngại kinh doanh tiếp.”

Thấy cô kiên quyết không nhận học phí, Phùng Ngọc Ngọc nhíu mày, sau đó chuyển lại một số tiền, số tiền này là tiền thu được hôm nay của cô ấy.

“Buổi chiều bán được nhiều tiền như thế sao?” Lâm Sở Trì luôn cảm thấy cho dù nhà cô ấy bán gà rán không rẻ lắm, nhưng cũng không nhiều như thế.

“Nhiều chứ, tôi rảnh đâu lừa cô, Thất Thất cô nhận đi, coi như tôi xin cô, nếu không ngày mai tôi cũng tới phụ cô một ngày.”

Vừa nãy đã kiên quyết từ chối học phí, bây giờ cô ấy dây dưa như vậy, Lâm Sở Trì không thể từ chối được nữa, chỉ có thể nhận số tiền đó.

Nhưng sau khi ấn nhận xong cô bỗng nhiên phản ứng lại: “Tiền cô chuyển không phải là lợi nhuận đúng không.”

“Không, đây chính là tiền kiếm được hôm nay, cơ bản đều là sau khi cô tới mới bán ra được.”

“Vậy cô trừ vốn chưa?” Lâm Sở Trì lộ ra chút bất đắc dĩ.

“Không có vốn gì, gà đều là tôi lấy từ nhà tới.”

Phùng Ngọc Ngọc không phải ngốc thật, không tới mức không biết tính toán vốn liếng, chỉ là cô ấy biết ơn Lâm Sở Trì chịu dạy mình nên muốn đưa toàn bộ tiền bán được hôm nay cho cô.

“Cho dù là gà nhà mình cũng có vốn, dù sao thì gà nhà cô cũng không phải từ trên trời rơi xuống.” Lâm Sở Trì nói xong bèn chuyển số tiền vừa nãy lại cho cô.

Thế nhưng Phùng Ngọc Ngọc khó khăn lắm mới dỗ cô nhận tiền, sao có thể lấy về, trực tiếp ấn từ chối.

Vừa nãy cô ấy muốn nộp học phí, Lâm Sở Trì không nhận cô ấy cũng hết cách, bây giờ Lâm Sở Trì muốn trả tiền lại, cô ấy không nhận Lâm Sở Trì cũng hết cách.

“Tôi phải về nhà rồi, Thất Thất ngày mai gặp, nếu cô đã không nhận học phí, vậy ngày mai cô không thể từ chối quà bái sư của tôi đâu.”

Thấy cô ấy nói xong đã chạy biến mất, Lâm Sở Trì khẽ thở dài, chỉ có thể nghĩ đợi ngày mai lúc cô ấy tặng quà sẽ từ chối.

Cha mẹ Lâm vừa nãy ở trong bếp thu dọn đồ đạc, cho nên rớt lại phía sau họ, lúc này đi tới hỏi: “Cô gái Tiểu Phùng đó tìm con có việc gì vậy?”

Lâm Sở Trì kể lại sự việc, mẹ Lâm nói: “Con bé cũng khách sáo quá.”

Nhưng quả thật Lâm Sở Trì có dạy cô ấy làm gà rán, còn giúp cô ấy bán không ít gà rán, số tiền này nhận rồi cũng không sao.

Thấy cha mẹ Lâm không để ý mấy, Lâm Sở Trì cũng không nhắc chuyện cô ấy nói ngày mai còn muốn tặng quà, mà cùng họ đi cho mèo ăn.

Nói thật, sau khi bận rộn một ngày, đối mặt với đám lông lá biết làm nũng là chuyện khiến người ta rất thoải mái.

Khi vừa khai giảng, hai vợ chồng còn có hơi không chấp thuận Lâm Sở Trì nấu cơm cho mèo hằng ngày, bây giờ đã giành việc cho mèo ăn của cô rồi.

“Mi Mi đừng giành, tới đây ăn.”

Mẹ Lâm tách mèo giành ăn trong một bát ra, cha Lâm đã ngồi xổm xuống bên cạnh mèo vằn mà ông thích nhất, vuốt v e nó.

Lâm Sở Trì thấy mẹ Lâm mặc kệ là mèo gì đều gọi “Mi Mi”, trong mắt tràn ra vài phần buồn cười.

Có cha mẹ Lâm ở đây, cô có thể dành nhiều chú ý hơn lên người Xấu Xa thích dính người.

Vốn dĩ là chú mèo cam tròn quay bây giờ trông càng tròn hơn, đặc biệt là nhìn từ phía sau, cực kỳ giống quả cam tròn bản phóng đại.

Lâm Sở Trì cảm thấy thú vị, lấy điện thoại ra quay nó.

“Meo” Không biết có phải Xấu Xa cảm nhận được ống kính không, nó trực tiếp li3m miệng nhìn sang.

Lâm Sở Trì càng ngắm càng cảm thấy nó đáng yêu, vừa quay vừa đưa tay sờ đầu nó.

Cho mèo ăn xong, trên đường về nhà, cha mẹ Lâm cảm thấy cuộc sống hiện tại thoải mái hơn trước đây, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thích ý.

Trải qua những ngoài ý muốn như thế, bây giờ cả nhà đều hồi phục sức khỏe, mỗi ngày cùng đi cùng về, sau khi tan làm còn có thể vuốt mèo, hai vợ chồng đều cảm thấy cuộc đời như thế này đã rất viên mãn.

Đương nhiên, so với cha Lâm, mẹ Lâm vẫn nghĩ sâu xa hơn, bà cảm thấy đợi con gái tìm được một người bạn trai phù hợp, sau khi hợp nhau sẽ kết hôn sinh con, như thế cuộc đời này của bà thật sự không có gì tiếc nuối nữa.

Đại khái là nghĩ tới đây, lúc lên lầu mẹ Lâm bỗng nhiên hỏi: “Người bạn lúc trước của con sao lại không tới nữa?”

“Ừm.”

Lâm Sở Trì phản ứng một lúc mới đoán được người bà nói là ai, nhưng bởi vì không chắc chắn vẫn hỏi thêm một câu: “Mẹ nói Cố Hoài Dục sao?”

“Đúng vậy, chính là cậu Tiểu Cố tới vào tết Nguyên Tiêu.”

“Anh ấy cũng không phải người trong trường, bận rộn dĩ nhiên sẽ không tới.”

Cha Lâm chen vào nói: “Cậu ấy không phải người trong trường, sao lại chạy tới nhà ăn ăn cơm.”

“Anh ấy là cháu trai của thầy Cố.”

Cha mẹ Lâm làm ở trường nhiều năm như thế, dĩ nhiên không xa lạ gì với thầy Cố. Nghe nói Cố Hoài Dục là cháu trai của ông ấy, mẹ Lâm cảm thấy cũng coi như biết gốc biết rễ, càng cảm thấy anh rất tốt.

“Vậy con biết cha mẹ cậu ấy làm gì không?”

“Mẹ, mẹ hỏi những chuyện này làm gì?” Lâm Sở Trì lấy làm lạ, không hiểu vì sao bà bỗng nhiên có hứng thú với Cố Hoài Dục.

Cha Lâm lại biết rõ suy nghĩ của vợ mình, cảm thấy bà rảnh rỗi nên nghĩ nhiều, trực tiếp lên tiếng nói: “Mặc kệ mẹ con, bà ấy rảnh rỗi nên thích hỏi đông hỏi tây vậy đó.”

“Ông mới rảnh rỗi.”

Vừa hãy cũng đã vào nhà, mẹ Lâm nhéo cánh tay ông rồi mới kết thúc chủ đề vừa nãy.

Thấy bà không hỏi về Cố Hoài Dục nữa, Lâm Sở Trì trực tiếp tìm quần áo đến nhà tắm tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, cô ngồi trên giường nghịch điện thoại, phát hiện video mới mình dùng app video ngắn quay lại lúc cho mèo ăn đã có không ít bình luận, cư dân mạng đều khen Xấu Xa đáng yêu.

Ngoài bình luận khen mèo, còn có một bình luận do dân mạng ở bản địa khác khen cơm phủ cô làm ngon.

Từ lúc khai giảng, cứ dăm ba hôm sẽ có người ngoài tới nhà ăn ăn cơm, cho nên nhìn thấy những bình luận đó, Lâm Sở Trì cũng không cảm thấy kỳ quái.

Ngược lại ở bên dưới những bình luận đó, có cư dân mạng tò mò hỏi rốt cuộc ngon cỡ nào, lúc nhìn thấy hình ảnh được đăng lên, chỉ hận mình không ở thành phố H.

Lâm Sở Trì không có thói quen thức khuya, chưa tới mười giờ rưỡi đã đặt điện thoại xuống ngủ. Lúc nhắm mắt lại, trong đầu cô nghĩ tới Phùng Ngọc Ngọc theo mình học làm gà rán lúc chiều, đợi trước khi vào mộng đẹp, đại khái bởi vì những câu hỏi trước đó của mẹ Lâm, trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của Cố Hoài Dục.

Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Sở Trì sớm đã quên mất trước khi đi ngủ đã nghĩ gì, ở nhà ăn bữa sáng đơn giản do mẹ Lâm làm rồi cùng cha mẹ ra ngoài.

Nửa đêm hôm qua đổ trận mưa lớn, bây giờ mặt đất bên ngoài ẩm ướt, nhưng thời tiết hôm nay trông vẫn ổn, bầu trời buổi sáng rất sáng trong.

Mỗi ngày Lâm Sở Trì tới nhà ăn, việc đầu tiên chính là kiểm tra nguyên liệu, hôm nay dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

“Sao lại có nhiều gà như vậy cha mẹ, hôm qua cha mẹ thông báo họ đưa gà tới sao?” Cô nhìn thấy trong nguyên liệu có rất nhiều gà, trực tiếp quay đầu hỏi.

“Không có.”

Cha mẹ Lâm sao có thể không thương lượng với cô đã bảo người ta đưa gà tới, đồng thời lắc đầu đi tới, phát hiện gà không ít, lập tức nghi ngờ có phải đưa sai rồi không.

Xác định họ không bảo người ta đưa gà tới, Lâm Sở Trì gọi điện thoại thẳng cho bên cung cấp nguyên liệu.

Cô vừa cúp điện thoại, mẹ Lâm lập tức hỏi: “Như thế nào?”

“Họ nói không có đưa gà tới.”

Lâm Sở Trì nói xong, cha Lâm lấy làm lạ nói: ‘Vậy số gà này từ đâu có, cha ra ngoài hỏi thử.”

Không phải do bên cung cấp nguyên liệu đưa tới, vậy số gà này có hơi khó hiểu, cha mẹ Lâm đều không ngồi yên được.

May mà nhiều gà như vậy cũng không thể khi không xuất hiện, họ ra ngoài hỏi, hai vợ chồng ở cửa sổ số 6 tới sớm hơn họ liền nói cho họ biết, nói nhìn thấy Phùng Ngọc Ngọc dẫn người mang tới.

Sau khi Lâm Sở Trì biết, lập tức nghĩ tới quà bái sư mà Phùng Ngọc Ngọc nói trước khi đi đêm qua, còn có gì không hiểu nữa.

Cô không ngờ đối phương sẽ tặng gà, còn là nhân lúc mình không có mặt mà đưa thẳng tới, vốn không cho cơ hội từ chối, nhất thời không biết nói gì mới được.

Lâm Sở Trì khẽ lắc đầu, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Phùng Ngọc Ngọc.

Cô ấy nhận được tin nhắn không lập tức trả lời mà trực tiếp từ trên lầu chạy xuống: “Thất Thất, chào buổi sáng, số gà này quả thật là do tôi tặng, đều là gà sống làm thịt hôm nay.”

“Cô lấy về làm gà rán đi, tôi không thể nhận.”

“Gà chỗ tôi đủ dùng rồi.” Phùng Ngọc Ngọc nói xong, sợ cô thật sự muốn đưa gà lên lầu, vội vàng nói: “Nhà tôi mở trang trại, chút gà này vốn không là gì, hơn nữa là mẹ tôi bảo tôi mang tới, nói hôm qua tôi làm phiền cô quá.”

Lâm Sở Trì không đếm nhưng cũng nhìn ra ở đây ít nhất có bảy tám chục con gà, một con gà tươi không rẻ, thế là nói sẽ đưa tiền.

“Nếu cô mà đưa tiền thì tôi thành cái gì, cô cứ nhận lần này đi được không, ngày mai nếu cô cần thì cứ đưa theo giá vốn là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.