Xuyên Qua: Nông Nữ Đấu Hào Môn

Chương 9-3



Trịnh Phiến Nhi sau khi chào hỏi xong liền yên vị một bên lắng nghe nương nói chuyện, chỉ là chuyện của người lớn nàng có nghe cũng chẳng hiểu được bao nhiêu. Tầm mắt không khỏi buồn chán mà nhìn ngang ngó dọc, Mộc phủ cũng không hổ là thế gia, đây mới chỉ là đại sảnh nhưng cách bày trí cùng vật dụng chưng bày quả thật rất xinh đẹp cùng tinh xảo. Tuy Trịnh Phiến Nhi không hiểu được thế nào là có giá trị cao nhưng sự tinh xảo của các đồ vật khiến nàng không muốn rời mắt đi.

Như phát hiện ra một thú vui, Trịnh Phiến Nhi đem ánh mắt lướt nhìn đại sảnh một vòng, bất chợt trong tầm mắt xuất hiên bóng dáng của hai vị biểu ca đã sắp khuất bóng. Khi tiến vào không lâu thì hai vị biểu ca lấy lý do bận việc xin lui ra ngoài đến nay cũng đã hơn một khắc, Trịnh Phiến Nhi có chút mất hứng, không rõ vì sao nàng có cảm giác hai biểu ca không hề chú ý đến nàng cho lắm.

Từ nhỏ vốn đã là hòn ngọc quý hơn nữa bộ dáng thập phần đáng yêu cho nên Trịnh Phiến Nhi luôn được tất cả mọi người trong nhà yêu thương. Đã có thói quen tiếp nhận sự quan tâm cùng chú ý của mọi người xung quanh, cho nên trong tiềm thức nàng đã nhận định ai cũng phải vây quanh mình, thế nhưng nhìn thấy bóng dáng hai vị biểu ca đang thong thả đi bên ngoài Trịnh Phiến Nhi liền cảm thấy tức tối. Chưa có ai để nàng ngoài tầm mắt vậy, ngoài ra hai vị biểu ca đều có thể thu hút tầm mắt của nàng tựa như những thứ xinh đẹp kia, mà những thứ hợp ý nàng chưa bao giờ nàng không có được.

Khẽ nghiêng đầu tròn mắt nhìn người mà nương bảo gọi là biểu mẫu, Trịnh Phiến Nhi lần nữa cất lên âm thanh trong trẻo, đáng yêu khiến ai người nghe đều không nhịn được mà sủng ái: “Biểu mẫu, Phiến nhi có thể ra ngoài đi dạo một vòng được không ạ?”

Âm thanh trong trẻo nhanh chóng thu được sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng, chỉ thấy giọng nói phát ra từ một nữ oa đang ngay ngắn ngồi bên cạnh vị phu nhân mới đến làm khách Mộc phủ. Nữ oa một bộ dạng đáng yêu ngoan ngoãn lắng nghe người lớn nói chuyện nhưng trong ánh mắt lại không che dấu được sự khát vọng được ra ngoài chơi của một tiểu hài tử, thấy được biểu tình này ai đang có mặt trong đại sảnh cũng không khỏi khẽ nhói lòng.

Mộc phu nhân nhìn tiểu nữ oa đáng yêu trước mắt không khỏi mền lòng liền ra hiệu người bên mình đưa Phiến nhi đi dạo một vòng, dù sao cũng sắp đến bửa trưa, tiện thể đi gọi Phong Nhi cùng Tuấn Phi đến dùng bửa.

Cuối cùng cũng ra khỏi đại sảnh, Trịnh Phiến Nhi đem bộ dạng ngoan ngoãn trên người mình lột bỏ, nụ cười trên môi cũng không còn chúm chím đáng yêu nữa mà lại như thêm vài phần hứng thú với thứ yêu thích. Trịnh Phiến Nhi vừa đi vừa quan sát cảnh quan của Mộc phủ, thuận miệng hỏi người đi bên mình một vài cây hay loài hoa đẹp là nàng chưa từng thấy qua. Rất nhanh hai người đã đi đến vườn hoa trong hậu viện, cảnh tượng trước mắt khiến Trịnh Phiến Nhi yêu thích không rời mắt được. Chỉ thấy vị Nhị biểu ca đang dựa người vào cột đình nắm mắt dưỡng thần, trong lòng của vị biểu ca này có một con vật nhỏ xíu toàn thân màu trắng, đáng yêu khiến người khác không rời mắt được.

Sau khi kiếm cớ rời khỏi đại sảnh, Mộc Tuấn Phong liền cùng Vũ Văn Trọng đi đến vườn hoa, cho dù đã chuẩn bị nhưng khi nhìn thấy người đã hại mình hắn vẫn không thể nào bình ổn được tâm tình. Có trời mới biết ban nãy hắn đã kiềm nét thế nào mới không bày ra bộ mặt chán ghét đến cực điểm của mình.

Hít vào một hơi, Mộc Tuấn Phong thả lòng hòa mình vào thiên nhiên cây cỏ, mong rằng chút yên bình này sẽ giúp hắn mau bình tâm. Vườn hoa này kiếp trước là nơi mà Trịnh Phiến Nhi yêu thích nhất, bởi vì sao, đơn giản nơi đây rất yên tĩnh cho nên Mộc Tuấn Phi hay ra đây đọc sách. Quên được sao, hình ảnh lần đầu ba người gặp nhau cũng là ở nơi đây, mà vận mệnh đau khổ của hắn cũng bắt đầu từ nơi đây.

Dựa đầu vào thân cột của tiểu đình, Mộc Tuấn Phong khóe môi khẽ nhếch lên, mọi chuyện từ sáng nay đã không còn giống như kiếp trước, hắn không còn chỉ vì bộ dáng đáng yêu của người nào đó mà trầm luân, càng không vì ganh tỵ muốn thu hút tầm mắt của người nào đó mà làm đủ trò. Hắn không quên mình đã từng cưng chiều người đó như thế nào, chỉ cần vật gì có thể kiến người đó không rời tầm mắt liền bất chấp thủ đoạn khó khắn để đưa người. Hắn không quên chỉ vì muốn nàng vui vẻ mà dần thân thiện với người đại ca mà hắn chưa từng lưu tâm kia, để rồi tin tưởng, để rồi thua thảm hại trên tay người, để rồi những người yêu thương hắn lần lượt vướn vào bi kịch không cứu vãn được.

Hắn lại càng không quên khuôn mặt mà hắn luôn cố làm cho nở nụ cười kia phút cuối lại khẽ cười áy náy đem thuốc độc uy hắn, bên tai hắn vẫn là câu nói nhỏ nhẹ kia “Tuấn Phong! Vì tiền đồ của Phi ca đành hi sinh huynh vậy. Nếu có kiếp sau đừng đầu thai vào hào môn nữa!”

Kiếp sau? Hào môn?

Haha! Đáng tiếc ước nguyện của nàng sẽ không thành rồi! Những gì các ngươi nợ ta hảo hảo mà trả đi, còn người của ta một móng tay các ngươi cũng đừng mong đụng đến được.

Vũ Văn Trọng đứng một bên im lặng không nói, nhưng hắn cảm nhận được tâm tình của thiếu gia không tốt, không chỉ vậy hắn có thể cảm nhận được niềm bi thương cùng hận ý trên khé môi đang khẽ nhếch lên kia. Rốt cuộc đã có chuyện gì xãy gia lại có thể khiến một tiểu thiếu gia mới hơn sáu tuổi đầu lại ưu thương như thế, tâm tình thiếu gia xấu đi có lẽ là từ khi vị tiểu thư kia xuất hiện đi. Hắn có chút không hiểu, đối với một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, đúng ra tiểu thiếu gia hẳn cảm thấy rất hào hứng mới đúng chứ.

~~~

Mộc Tuấn Phong đương nhiên không biết người hộ vệ của mình đang suy nghĩ gì, hắn vẫn đang thả hồn vào gió, tâm tư dần buông lỏng không suy nghĩ đến bất cứ thứ gì hay bất cứ ai. Bất chợt bên tai vang lên một tiếng động nhỏ nếu không phải hắn đang hòa mình vào không gian hẵn sẽ không nghe được gì đâu, nghe kỹ thì ra là tiếng rột rạt của bụi cây, đứng thẳng người dậy tầm mắt chăm chú nhìn về nơi vừa phát ra tiếng động kia.

Mà Vũ Văn Trong trong mình có công phu hẳn cũng đã nghe thấy tiếng động, chỉ là thấy tiểu thiếu gia khá có hứng thú nên quyết định tiến lại xem xét, tránh trường hợp tiểu thiếu gia tò mò tiến tới lại gặp phải thứ nguy hiểm.

Nhún nhẹ một cái, Vũ Văn Trọng vốn sau lưng Mộc Tuấn Phong ngay lập tức lại đứng trước bụi hoa hải đường cách đó không xa. Rút thanh kiếm bên mình nhẹ nhàng đem bụi hoa tách ra để xem.

Đối với hành động của Văn Trọng, Mộc Tuấn Phong không nói gì cả, chỉ là khóe môi cong cong đủ thấy tâm tình của hắn đang tốt, người này vẫn thế, dù là kiếp trước hay kiếp này vẫn luôn đặt chủ tử là cao nhất. Bước chân thong thả từ từ tiến lại sau lưng Văn Trọng, tầm mắt lần theo đường kiếm nhìn xuống nơi bụi hoa màu hồng nhạt kia. Hoa hải đường là loài hoa mà mẫu thân hắn thích nhất, thế nên khắp nơi trong Mộc phủ đều có thể thấy bóng dáng của loài hoa này, nhưng là chỉ do một câu nói của một người ngoài mà kiếp trước hắn đã ra lệnh nhổ hết thay vào đó trồng một loạt các loại mẫu đơn diêm dúa, hại mẫu thân hắn thương tâm một thời gian dài.

Tầm mắt lướt nhanh qua bụi hoa sau đó lại dời xuống nơi phát ra tiếng động, Mộc Tuấn Phong chỉ thấy một con vật có lông xù, nhỏ chừng nắm đấm của đại hán, toàn thân mang trên mình bộ lông màu trắng, chỉ là chân sau của nó bị thương khá nặng, xung quanh nơi nó nằm đều là vết máu do nó giãy dụa mà tạo thành.

Con vật bé nhỏ giương đôi mắt to tròn nhìn hai người đột nhiên xuất hiện này, nó sợ, cố gắng quơ quơ hai chân trước không bị thương cào cào trên mặt đất, cố gắng đem thân mình lùi sâu dần vào bụi cây, chỉ là thương thế của nó quá nặng lại mất màu nhiều nên tốc độ này quả thật so với con rùa bò còn kém xa. Chỉ là nhìn thấy hai người này cũng không có động tác gì tiếp theo, con vật mới ngừng các động tác lại, giương đôi mắt đen nháy đáng thương nhìn hai người.

Bắt gặp cảnh tượng này không hiểu sao Mộc Tuấn Phong lại cảm thấy tâm mình thư thả hơn nhiều, lại nhìn phải đôi mắt to tròn đang đáng thương nhìn hắn kia lại cảm thấy có chút mền lòng. Chỉ là… sau khi nhìn tới nhìn lui một hồi, hắn vẫn không nhận ra được con vật này là gì.

“Tiểu thiếu gia, ngài muốn xử lý thế nào?” Văn Trọng nhìn con vật nhỏ xúi đang nằm kia có chút không biết xử sự thế nào, đành quay lại hỏi vị tiểu thiếu gia tâm tình bất định kia. Trong lòng lại thầm nghĩ, hi vọng tâm tình tiểu thiếu gia đã tốt lên, có thế con vật này may ra mới được cứu sống.

“Đem nó lên băng bó lại vết thương cho nó đi.” Mộc Tuấn Phong mắt vẫn không rời con vật kia, quái lạ lục tung kiến thức về động vật của mình ra hắn vẫn không nhận ra được nó là con gì a.

Nhận được lệnh, Văn Trong cất kiếm nhẹ đem con vật kia đặt vào lòng bàn tay rồi tiến đến tiểu đình trong vườn tính sẽ băng bó cho nó ở đó. Bản thân là người có võ cho nên trong mình không thiếu những loại thuốc bôi vết thương đơn giản, Văn Trọng sau khi rửa sạch vết thương liền bôi lên đó một ít thuốc cầm máu rồi lấy khăn tay băng nó lại. Cả quá trình rất nhanh lại thuần thục, chỉ là đáng thương cho con vật kia đã sợ rồi chứ vết thương lại còn bị đụng đến đau cực kỳ liền ủy khuất mà kêu lên vài tiếng “chíu chít”, đôi mắt đen nháy to tròn có dấu hiệu nước tràn bờ bất cứ lúc nào.

Nhìn cảnh tượng này Mộc Tuấn Phong không khỏi cười phì một tiếng,nâng tay lên khẽ vuốt ve cái đầu bé xíu kia mong nó mau chóng bình tĩnh không hoảng sợ nữa. Như cảm nhận được điều gì đó, con vật không còn kêu như chỉ là giương đôi mắt to nhìn Mộc Tuấn Phong, thấy hắn cười với mình liền khẽ dũi cổ ra cọ cọ vào bàn tay Tuấn Phong.

Hành động này không chỉ khiến Mộc Tuấn Phong mà ngay cả Văn Trọng sau khi băng bó xong lại lui về sau lưng Tuấn Phong cũng cong môi cười một tiếng.

“Nó…rốt cuộc là con gì vậy.” Cuối cũng Mộc Tuấn Phong cũng đầu hàng, hắn không nhớ ra nổi đó là con gì, đành phải quay người hỏi Văn Trọng.

“Hẳn là chồn đi…chỉ là bộ lông này…” Sau khi quan sát con vật thật kỹ Văn Trọng liền trả lời Mộc Tuấn Phong, con này hẳn là chồn chỉ là bộ lông sao lại mà trắng thì hắn chịu.

“…” Chồn? Có loài chồn nào có lông màu trắng sao? Mộc Tuấn Phong nhìn con chồn không chớp mắt, hiếu kỳ tràn nhập trong ánh mắt kia, đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi sống lại hắn có biểu hiện thật sự ngang tầm với độ tuổi của mình.

Mộc Tuấn Phong vẫn nhìn chăm chăm con vật kia, thời gian khoảng ly trà liền thở dài một hơi rồi đứng thẳng người lên.

“Ngươi đem nó về chăm đến khi nó khỏi rồi thả nó đi.” Chậc! Hắn cũng thật là chỉ là lạ tý thôi, lại cứ như một tiểu hài tử ham hiếu kỳ không bằng.

“Tiểu thiếu gia, người không nuôi nó sao?”

“Nuôi? Ta cũng không phải là tiểu cô cương sao lại thích nuôi mấy con vật thú cưng này? Đem đi đi.” Nghe câu nói của Văn Trọng, đầu Mộc Tuấn Phong không khỏi xuất hiện ba vạch đen -_-!!!, hắn cũng không phải hài tử lên năm đi hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh hơn nữa lại là một con vât nhỏ xíu trắng tinh này.

“Nuôi chồn cũng không hẳn là vô dụng, loài vật này về tốc độ khỏi bàn tới, quan trọng là chồn rất thích ăn độc cho nên đối với độc nó có sự cảm ứng rất nhạy. Để nó bên thân, ít ra có thể đảm bảo thứ ngài đang ăn uống hẳn là an toàn.”

“Độc? Rất nhạy?” Tầm mắt Mộc Tuấn Phong nhìn xuống chú chồn bé nhỏ kia, hắn đương nhiên không quên bản thân kiếp trước vì sau lại bỏ mạng.

Độc…lại làm Mộc Tuấn Phong nhớ đến một câu nói của người ‘đại ca tốt’ kia “Ngươi biết tại sao mình lại có bộ dạng thế này không? Là ta, ta đã mua chuộc người bên cạnh ngươi, cho độc mãn tính vào thức ăn hàng ngày của ngươi…”

Nhìn thấy vết thương trên chân của vật nhỏ, ánh mắt của Mộc Tuấn Phong tối sầm lại mang theo sát ý khẽ nheo lại. Hừ! Chẳng lẽ tên kia đã sớm hạ độc với hắn như vậy, đối với một hài tử mới lên sáu đã có thể hạ tay, con người này…không hắn ta còn có thể là con người sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.