Ngô Mai Tử nhìn bộ dáng tươi cười của Lý Hà Hoa, hận không thể đi lên xé rách mặt nàng. Dựa vào cái gì nữ nhân này đem mặt nàng ta hủy hoại, hại nàng ta cả đời bị người khác cười nhạo mà ả vẫn sống tốt như vậy, còn kiếm được từng bó tiền lớn.
Ngay cả Thiết Sơn ca vốn vẫn luôn chán ghét nàng, hiện tại cũng không ghét nữa, dựa vào cái gì mà nữ nhân này có thể đạt được hết thảy.
"Nương, người mau nghĩ biện pháp đi, nàng căn bản một chút cũng không sao, sáng sớm Thiết Sơn ca còn giúp nàng bận việc buôn bán, nếu còn như vậy nữa ta thật sự sẽ không gả được đâu."
Trong lòng Ngô Phương thị cũng gấp như kiến bò trên chảo nóng, bà ta đã mặt dày đi tìm Trương Lâm thị hai lần nhưng đều bị cự tuyệt, vậy bà ta phải làm sao bây giờ! Thật là một nhà vong ân phụ nghĩa, đúng là cái loại sói mắt trắng.
Thấy Ngô Phương thị không nói lời nào, Ngô Mai Tử gấp đến độ đôi mắt đỏ lên, túm tay áo nương nàng ta mà nói: "Nương, bằng không chúng ta cũng tìm người gây phiền toái cho nàng đi? Ta cũng không tin nàng luôn không sợ. Nếu các khách nhân thấy nàng ba ngày hai bận bị người khác phá quán, nào còn ai nguyện ý tới chỗ nàng ăn nữa."
Đến lúc đó không buôn bán được nữa, xem nàng làm sao nhờ Thiết Sơn ca hỗ trợ, xem nàng còn kiếm tiền trôi qua ngày lành như thế nào.
Ngô Phương thị biết nữ nhi nhà mình hiện tại gấp đến độ không còn tỉnh táo, nhưng bà ta thì lại không như vậy, trong lòng bà ta vẫn rõ ràng, không khỏi lắc đầu nói: "Không được, nương biết trong lòng ngươi hận Lý Hà Hoa nhưng biện pháp này không được. Ngươi ngẫm lại xem, tìm mấy tên côn đồ mà trong người không có mấy lượng bạc, có thể khiến bọn chúng động thủ sao? Nhà chúng ta ở đâu có nhiều tiền như vậy để thuê những người đó đi gây phiền toái? Hơn nữa ngươi không phát hiện Trương Thiết Sơn hiện tại bị mê choáng đầu vẫn luôn ở chỗ này sao, cho dù có tiền mướn người thì người cũng sẽ bị đánh đuổi đi, căn bản không tổn thương đến nữ nhân kia, đây không phải uổng công vô ích sao."
Ngô Mai Tử nghe nương nàng ta nói như vậy, không thể không thừa nhận nương nàng ta nói rất đúng, nhà nàng ta đào ở đâu ra tiền thuê người ba bốn lượt phá quán. Cho dù có tiền, nhưng có Thiết Sơn ca ở đó cũng không có biện pháp hoàn thành.
Nhưng mà chẳng lẽ chỉ có thể nhìn tiện nhân Lý Hà Hoa kia đắc ý như vậy sao?
Thật không công bằng chút nào.
Thấy bộ dáng thất bại của nữ nhi mình, Ngô Phương thị cũng không đành lòng, thở dài vỗ vỗ cánh tay nàng ta: "Mai Tử, ngươi đừng vội, nương cũng chưa nói không có biện pháp khác."
Ánh mắt Ngô Mai Tử sáng lên, vội vàng bắt lấy tay Ngô Phương thị "Nương, ngươi nhanh nói, có biện pháp gì?"
Ngô Phương thị vén tóc Ngô Mai Tử dùng để che vết sẹo, chịu đựng tức giận trong lòng nói: "Ngươi đã quên vết thương này của ngươi chính là do nữ nhân Lý Hà Hoa kia ban cho, nàng hại ngươi cả đời, làm ngươi đến bây giờ cũng không gả được cho người ta, vết thương này chẳng lẽ nàng không bồi thường sao?"