Cố Đại Phong rất ảo não, ảo não vì mình nhát gan, nếu như lúc ấy hắn cũng động thân đi ra thì tốt rồi, nhưng mà trên đời này không có nếu như.
Nếu sự việc lại xảy ra một lần nữa, hắn vẫn như cũ không dám tiến tên giúp nàng.
Hắn cũng cảm thấy không còn mặt mũi lại đến chỗ nàng nhưng quản không được lòng mình, không biết ma xui quỷ khiến vì sao mà lại tới nữa, hắn liền nghĩ đến nhìn xem nàng thế nào rồi. Trước mắt xem ra nàng rất tốt.
Nàng đại khái đối với hắn rất thất vọng đi? Hắn có phải đã không còn cơ hội không?
Kỳ thật trong lòng Lý Hà Hoa thật ra đối với Cố Đại Phong không có ý kiến gì, hắn đối với nàng mà nói chính là một thực khách bình thường, thấy nguy hiểm chạy đi là lẽ dĩ nhiên.
Nàng cũng sẽ không yêu cầu một thực khách trong túc nguy hiểm tới giúp nàng. Cho nên Cố Đại Phong ở trong lòng nàng vẫn như cũ là một thực khách bình thường. Cố Đại Phong thật sự đã nghĩ nhiều.
Lý Hà Hoa từ buổi sáng đã bắt đầu bận rộn, vẫn luôn bận đến chiều khi toàn bộ khách nhân đi rồi mới có thể nghỉ xả hơi, mệt đến nằm xoài trên băng ghế không muốn đứng dậy.
Thấy nàng như vậy, trong mắt Trương Thiết Sơn hiện lên một tia đau lòng người khác không dễ phát hiện, đi rót chén nước đưa đến trước mặt nàng.
Lý Hà Hoa duỗi tay tiếp nhận cười nói: "Đa tạ nhé, vừa lúc ta khát."
Trương Thiết Sơn không nói gì bắt đầu thu dọn đồ đạc trên sạp.
Lý Hà Hoa vội vã uống hết một chén nước, đứng lên định đi lấy nồi nấu cho mọi người ăn, mọi người đã bận đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm nữa.
Trương Thiết Sơn buông đồ vật trong tay, giữ chặt Lý Hà Hoa đang muốn đi nấu mì: "Đừng động, ngươi nghỉ một lát đi."
Lý Hà Hoa lắc đầu: "Không có việc gì, ta nấu chút mì sợi cho mọi người ăn, bận đến bây giờ mọi người đều đói rồi."
Đại Hà ở một bên yên lặng gật đầu, hắn đã sớm đói mờ mắt, chỉ là chờ Hà Hoa di nấu gì đó nên chống đỡ đến bây giờ.
Trương Thiết Sơn lại đem Lý Hà Hoa ấn trở lại trên băng ghế: "Ngươi đừng nhúc nhích, để ta nấu." Nói xong vén tay áo đi đến bếp lò.
Lý Hà Hoa hoảng sợ: "Để ngươi nấu gì chứ? Ngươi có biết nấu không?"
Trương Thiết Sơn gật gật đầu, vân đạm phong khinh nói: "Nấu mì sợi vẫn biết nhưng mà không ngon như ngươi làm thôi."
Thấy hắn nói như vậy hơn nữa cũng đã động thủ bắt đầu làm rồi, Lý Hà Hoa cũng không thể cưỡng chế ngăn cản, cuối cùng đành phải tùy hắn.
Sự thật chứng minh, Trương Thiết Sơn quả nhiên không nói dối, hắn nấu mì sợi quả thật không thể ăn, có thể nói là chỉ nấu chín, còn hương vị sao? chỉ có thể nói là ăn không chết.
Đại Hà vùi đầu ăn, kỳ thật trong lòng đã lệ rơi đầy mặt, vì sao hắn bận rộn đến bây giờ mà vẫn không được ăn món Hà Hoa di làm? Ngược lại phải ăn đồ khó ăn như vậy? Thật sự ăn không vô mà.
Nếu là trước kia còn có thể miễn cưỡng nuốt xuống bụng, nhưng mà sau khi ăn qua món Hà Hoa di làm trong thời gian dài, hắn thật sự không quá muốn ăn. Nhưng hắn lại không thể nói ra lời nói trong lòng, chỉ có thể nén khổ vùi đầu yên lặng ăn, hy vọng ngày mai Hà Hoa di có thể tự mình nấu cho bọn hắn ăn.
Lý Hà Hoa cũng cảm thấy đồ ăn Trương Thiết Sơn làm thực khó ăn, nhưng người ta cũng là có ý tốt, nàng cũng không thể không biết tốt xấu, cho nên toàn bộ quá trình nàng đều treo nụ cười trên mặt mà ăn, đem chén của mình ăn hết đến nước canh cũng không thừa, lấy hành động biểu đạt sự cổ vũ của mình.
Trương Thiết Sơn thấy Lý Hà Hoa ăn sạch sẽ quả nhiên rất cao hứng, một mình lưu loát đem quán thu dọn tốt, sau đó giúp Lý Hà Hoa đem xe đẩy đẩy về tiểu viện. Đang chuẩn bị rời đi thì ngoài cửa vừa hay có một đám người đi tới.
Tập trung nhìn lại thì đúng là người một nhà Ngô gia.
Lý Hà Hoa thấy vài người không mời mà đến trong lòng lộp bộp một tiếng, tập tức có dự cảm không lành.