Người kia không phải Trương Thiết Sơn thì là ai.
Bước chân Lý Hà Hoa chậm lại, tim nhảy loạn một nhịp, cúi đầu nắm tay Thư Lâm vòng qua hắn làm như không thấy. Thư Lâm chớp chớp mắt quay đầu lại nhìn Trương Thiết Sơn.
Trương Thiết Sơn mím mím môi, cùng Thư Lâm chớp mắt rồi chậm rãi đi theo sau Lý Hà Hoa, vẫn duy trì khoảng cách ba bước, đi theo tới bên ngoài học quán.
Phía ngoài học quán Cố Chi Cẩn đang đứng ở cửa, thấy Lý Hà Hoa mang theo Thư Lâm đến khẽ gật đầu cười, nói: "Tới rồi sao."
Lý Hà Hoa đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên từ bên trong học quán có một thân ảnh nhỏ lao ra, giống như một cơn gió thổi tới, trong lúc Lý Hà Hoa còn chưa phản ứng kịp đã có một cánh tay ôm ấy Thư Lâm.
"A Thư Lâm, rốt cuộc ngươi đã trở đại! Ta nhớ ngươi muốn chết, ngươi đồ vô tương tâm thế mà ba ngày rồi không đi học. Ngươi cứ như vậy mà bỏ ta ba ngày, hu hu!"
Lý Hà Hoa: "... Khụ khụ." Diễn cũng thật sâu.
Thư Lâm thấp hơn nhiều so với Cố Cẩm Chiêu, cũng gầy hơn không ít, giờ khắc này bị hắn gắt gao ôm trong tòng không thể động đậy, chỉ có hai cánh tay có thể đung đưa một chút, nhìn qua có chút đáng thương.
Cố Chi Cẩn cực kỳ bất đắc dĩ, đi tới xách Cố Cẩm Chiêu ra, giải thoát cho tiểu hài tử đáng thương Thư Lâm, cũng đập một cái lên đầu Cố Cẩm Chiêu: "Lễ nghi học cũng như không, suốt ngày kêu la inh ỏi."
Cố Cẩm Chiêu chẳng để ý, dẩu miệng nói: "Ta không phải là nhớ Thư Lâm sao, cho nên hơi nhiệt tình một chút."
Cố Chi Cẩn nhàn nhạt liếc hắn một cái "Ta thấy con là nhớ thức ăn Thư Lâm mang tới ấy chứ?"
Cố Cẩm Chiêu "khụ khụ" hai tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên nói: "Ây da, ta là nhân tiện nhớ một chút, kỳ thật chủ yếu vẫn là nhớ Thư Lâm." Nói xong, hắn lại nhìn Thư Lâm nghiêm túc nói: "Thư Lâm, kỳ thật ta nhớ nhất chính là ngươi."
Thư Lâm chớp chớp mắt, xoay người chạy đến cạnh ôm đùi Lý Hà Hoa. Lý Hà Hoa thấy Thư Lâm phỏng chừng là cảm thấy không hiểu thế giới bên ngoài, vẫn là ôm đùi nàng tốt hơn.
Cố Cẩm Chiêu thấy tâm ý của mình không được Thư Lâm tiếp thu cũng không để bụng, đôi mắt xoay chuyển lòng vòng tới hộp đồ ăn Lý Hà Hoa xách trong tay, đôi mắt nhanh chóng phát sáng, thiếu chút nữa nuốt nước miếng. Lý Hà Hoa nhịn cười muốn chết.
Sau khi thưởng thức một hồi bộ dáng tiểu hài tử Cố Cẩm Chiêu vừa nói chuyện vừa nhìn trộm hộp đồ ăn trong tay nàng, Lý Hà Hoa quyết định không tra tấn hắn nữa, dứt khoát đem hộp đồ ăn đưa cho hắn: "Cẩm Chiêu à, đây là thức ăn a di làm cho con cùng Thư Lâm, hôm nay làm là món mới của sạp nha. Các con là khách nhân đầu tiên được thưởng thức món này đấy." Đôi mắt Cố Cẩm Chiêu lóe lên, nhanh nhảu nói: "A di thật vất vả, cảm ơn a di."
Đồng thời tay nhóc con cũng không chút khách khí mà nhận hộp cơm, một chút cũng không cảm thấy quá sức, dường như đang cầm trân bảo gì đó, quý trọng cực kỳ.
Lý Hà Hoa cười cười, vỗ vỗ tiểu hài tử bên đùi mình: "Thư Lâm, mau cùng Cẩm Chiêu và phu tử vào đi, nương chờ con tan học thì tới đón con."
Tiểu hài tử không nỡ mà cọ cọ trên đùi Lý Hà Hoa, cọ một hồi mới buông tay để Cố phu tử dắt vào bên trong học quán, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn nàng, cho đến khi vào trong phòng học không thấy nữa.
Lý Hà Hoa xoay người trở về, ánh mắt đầu tiên là thấy Trương Thiết Sơn đứng ở phía sau nàng không xa, mím mím môi không nói chuyện, trực tiếp đi qua.
Trương Thiết Sơn lẳng lặng đi theo phía sau nàng, mãi cho đến khi Lý Hà Hoa bắt đầu bày quán cũng chưa nói một câu, nhưng thấy Lý Hà Hoa dọn đồ hắn sẽ tiến lên hỗ trợ, dù Lý Hà Hoa nói thế nào cũng không để ý.
Lý Hà Hoa bất đắc dĩ chỉ có thể làm lơ hắn.
Bởi vì có Tiểu Viễn, cho nên nhân lực trong quán cũng không thiếu nữa. Lý Hà Hoa thấy Trương Thiết Sơn trước sau như một muốn hỗ trợ vội vàng ngăn lại.