Cho dù trong lòng nàng một mực nói với chính mình là đừng suy nghĩ bậy bạ, nhưng mà đè không được ý niệm này, mà ngược lại một mực nhớ tới.
Trước kia Lý Hà Hoa cũng không mê tín, nhưng không hiểu sao khi xuyên không đến nơi này nàng không thể không tin.
Hiện tại trong lòng có một cảm giác hoảng loạn, hay nói là một lời nhắc nhở?
Tuy không biết cảm giác hoảng loạn trong lòng từ đâu mà tới, nhưng nhiều ngày như vậy không mất, vậy có phải nàng không nên xem nhẹ hay không?
Nàng có phải nên đi xem thử rốt cuộc là hắn bị sao không?
Cho dù không có việc gì, ít nhất biết được Trương Thiết Sơn đi đâu cũng có thể trả lời nghi vấn của tiểu hài tử.
Ở trong lòng nghĩ rồi lại nghĩ, Lý Hà Hoa quyết định ngày mai sẽ đi thôn Thượng Thủy nhìn xem rốt cuộc vì sao Trương Thiết Sơn lại không thấy đâu, nàng tập tức bắt tay vào thu dọn quán, định bụng xong xuôi sẽ về nhà chuẩn bị sẵn đồ cho ngày mai.
Nhưng mà Lý Hà Hoa còn chưa kịp tới thôn Thượng Thủy thì đã có người chủ động tới tìm nàng, đối phương là bằng hữu tốt của Trương Thiết Sơn-La Nhị.
Thiết Sơn đã xảy ra chuyện."
--------------------------------
Sắc mặt Lý Hà Hoa lập tức trắng bệch, trong nháy mắt lòng trầm xuống đáy cốc, một loại khủng hoảng không biết tên trong phút chốc liền bao phủ lấy tâm trí của nàng.
Nàng không ý thức siết chặt lòng bàn tay mình, sau khi bình tĩnh lại đôi chút mới lên tiếng hỏi: "Trương Thiết Sơn, hắn làm sao vậy?"
Trên mặt La Nhị đầy vẻ mệt mỏi, râu ria xồm xoàm, vừa nhìn là biết đã nhiều ngày không ngủ, dưới mắt là một vệt xanh đen, trong lời nói là sự vô lực sâu sắc: "Thiết Sơn, hắn...hắn săn thú bị trọng thương, sắp không xong rồi."
"Ong " Lý Hà Hoa cảm giác lỗ tai xoẹt qua một trận vù vù, bốn chữ "sắp không xong rồi" ở trong đầu nàng xoay chuyển.
La Nhị run môi nói tiếp: "Đại phu nói chuẩn bị hậu sự, trước khi hôn mê hắn nói muốn gặp ngươi cùng Thư Lâm, muốn các người có thể đi gặp hắn lần cuối ...."
La Nhị nói cũng không nói được nữa, một đại nam nhân mà trong thanh âm còn mang theo nghẹn ngào.
Lý Hà Hoa chớp chớp mắt, không thể tin lời mình vừa nghe được.
Sao có thể chứ? Rõ ràng trước đó người kia còn từng chuyến từng chuyến mà chạy tới chỗ nàng, còn lần lượt biểu đạt tâm ý cùng nàng mà, một người khỏe mạnh như vậy sao có thể sắp không xong rồi chứ?
Thấy Lý Hà Hoa đứng ngây ngốc, La Nhị lau mặt thúc giục: "Đừng sững sờ nữa, mặc kệ thế nào, trước tiên ngươi đến học quán đón Thư Lâm về đi, các người mau cùng ta đến gặp hắn, hắn muốn gặp mẫu tử hai người đấy." Nếu Thiết Sơn thật sự sắp không xong rồi .... không thể để hắn ra đi trong tiếc nuối được.
Lúc này Lý Hà Hoa mới từ trong sự ngây ngốc phục hồi lại.
Nàng biết hiện tại không phải lúc nghĩ đông nghĩ tây, việc trước tiên nàng phải làm bây giờ là đi gặp Trương Thiết Sơn, nói không chừng không nghiêm trọng như La Nhị nói đâu, nàng không thể tự dọa mình ngã gục được.
Lý Hà Hoa hít sâu một hơi, nói với La Nhị: "Được, ngươi chờ ta một chút, ta an bài một chút liền đi."
Lý Hà Hoa nói cùng với Tạ tẩu tử, Đại Hà Tiểu Viễn, còn có Tiểu Thanh Tiểu Hồng về việc mình muốn đi thôn Thượng Thủy, để hôm nay bọn họ dọn sạp trước, chờ nàng trở lại rồi tính tiếp, sau đó dặn dò bọn họ cùng các khách nhân giải thích một chút.
Chờ mấy người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Lý Hà Hoa vội vàng về nhà thu dọn đồ đạc, sau đó mang theo tài sản của mình đến học quán.
Trong học quán đang là giờ học, Cố Chi Cẩn đang trong lớp dạy bọn nhỏ đọc sách, Lý Hà Hoa cũng bất chấp trực tiếp đứng ở cửa lớp hô một tiếng: "Cố phu tử."
Cố Chi Cẩn thấy Lý Hà Hoa đứng ở cửa, kinh ngạc chớp mắt một cái, đi vào cửa hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì sao?" Lý Hà Hoa gật đầu: "Phu tử, trong nhà xảy ra chuyện, bây giờ ta muốn mang Thư Lâm về thôn Thượng Thủy một chuyến."