Môi Lý Hà Hoa run run, run giọng hỏi La Nhị: "Hắn .... hắn hôn mê mấy ngày rồi?"
La Nhị trả lời: "Đã qua ba ngày, lúc chúng ta nâng hắn về hắn chỉ tỉnh lại một lần vào ban đêm."
Nhớ tới lời lúc Trương Thiết Sơn mở mắt ra nói với hắn, giờ khắc này La Nhị nhịn không được mà nói với Lý Hà Hoa: "Hắn tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là kêu ta mang hổ hắn săn được đi bán, nói là ..... nói là nếu hắn không qua khỏi, giữ lại một phần cho thẩm, còn lại cho ngươi, còn nói..."
Lý Hà Hoa vội hỏi: "Còn nói cái gì?"
La Nhị thống khổ nói: "Hắn còn nói nếu có thể thì để ngươi mang Thư Lâm trở về nhìn hắn một tần."
Nói xong La Nhị nhịn không được dậm chân một cái: "Rốt cuộc Thiết Sơn hắn nghĩ gì vậy chứ? Cho dù hổ có đáng giá cũng không thể đụng vào, có tiền mà không có mệnh thì cần tiền làm gì? Hắn cũng không phải người thiếu tiền, còn đi săn hổ làm gì! Thật sự là .... thật là ... haizz."
Mặt Lý Hà Hoa mất hết huyết sắc, lo sợ run rẩy......
Trương Thiết Sơn không thiếu tiền, hắn không cần nhiều lần đối mặt nguy hiểm mà đi săn hổ, sở dĩ hắn muốn đi săn hổ trừ bỏ vì nàng thì không còn nguyên nhân nào khác.
Lý Hà Hoa không tự chủ được nhớ lại tời Trương Thiết Sơn nói với nàng, hắn nói để nàng không cần lo lắng chuyện tiền bạc, hắn nói tiền hắn sẽ nghĩ cách, thì ra cách của hắn là đi bắt hổ.
Nam nhân này, hắn vì kiếm tiền cho nàng mua tửu lâu mà đi sâu vào trong núi săn hổ, bị hổ tấn công, bị thương thành như vậy .....
Nước mắt Lý Hà Hoa vô thức chảy ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Thư Lâm cảm giác được trên mặt có nước mắt, ngẩng đầu liền thấy nương đang khóc, cả kinh há to miệng, miệng nhỏ động đậy phát ra thanh âm "A a" tay nhỏ kinh hoàng thất thố nâng lên lau nước mắt trên mặt nàng. Nương không khóc không khóc, đừng khóc.
Thư Lâm lau lau, cũng thương tâm chu miệng lên, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, thậm chí còn phát ra tiếng khóc "ô ô .."
Đây là lần đầu tiên Lý Hà Hoa nghe thấy Thư Lâm phát ra âm thanh, nhưng giờ này nàng cũng không có tâm tình, chỉ sợ là mình đã dọa hài tử rồi, vội vàng lau nước mắt lung tung trên mặt, dùng mặt mình cọ cọ mặt hắn, an ủi: "Không sao không sao, nương không sao, Thư Lâm không khóc, con nhìn nương cũng không khóc này."
Tiểu hài tử mở to đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lý Hà Hoa, nghe nàng nói không khóc, lúc này mới duỗi tay xoa hai mắt mình. Lý Hà Hoa vội ngăn lại, lấy khăn sạch lau nước mắt cho hắn: "Được rồi được rồi, vừa rồi nương bị cát bay vào mắt nên mới khóc, dọa Thư Lâm rồi phải không? Là nương không tốt, nương không khóc, Thư Lâm không khóc."
Tiểu hài tử khịt mũi vài cái, bẹp miệng ủy khuất đánh giá Lý Hà Hoa, thấy nàng quả thật không còn nước mắt mới không khóc nữa. La Nhị đánh xe phía trước nhìn một màn như vậy, chua xót trong lòng nhưng nhiều hơn là kinh ngạc đối với biến hóa của Lý Hà Hoa, đây vẫn là Lý Hà Hoa ngang ngược đanh đá hắn biết sao?
Lý Hà Hoa sao có thể ôn nhu như vậy? Hơn nữa hiện tại hắn mới nhớ tới, nữ nhân này sao lại gầy vậy? Đống thịt ngấn mỡ kia đi đâu rồi? Hắn vốn đối với việc Trương Thiết Sơn nhớ thương Lý Hà Hoa trong lòng vẫn luôn không hiểu, hắn không rõ huynh đệ nhà mình vì sao lại nhớ thương nữ nhân kia?
Lại còn muốn mình đưa tiền cho nàng.
Nhưng nếu là Lý Hà Hoa bây giờ thì thật ra hắn có thể lý giải một chút.
Nhưng Thiết Sơn bây giờ ..... phải làm sao bây giờ?
Trong vô vàn lo lắng, xe rốt cuộc cũng ngừng trước cửa Trương gia, Lý Hà Hoa ôm Thư Lâm theo sau La Nhị đi vào, trực tiếp vào phòng Trương Thiết Sơn, đi vào liền thấy Trương Thiết Sơn nằm trên giường gỗ, hai mắt nhắm chặt, môi không còn huyết sắc, mặt cũng trắng bệch dọa người, thoạt nhìn cả người không hề có sinh khí.