Trương Lâm thị bất chấp tất cả ngồi xuống mép giường, cả giận nói: "Thiết Sơn à, ngươi có biết mạng già của nương ngươi đã bị ngươi dọa gần chết không hả? Trước kia ngươi là đứa làm ta yên tâm nhất, nhưng hiện tại sao tại lỗ mãng như vậy, sao ngươi lại đi sâu vào núi săn hổ chứ? Đó là thứ ngươi có thể săn sao? Ngươi nói xem ngươi lần này nếu không thể trở về là ngươi muốn nương ngươi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Hu hu..."
Trương Thiết Sơn động động tay chạm vào tay Trương Lâm thị: "Nương, thực xin lỗi, lần này là ta lỗ mãng, nhưng bây giờ ta không sao rồi, sau này ta sẽ không đi sâu vào trong núi nữa, người đừng lo lắng."
Trương Lâm thị vẫn chưa hết giận, còn muốn nói nữa liền bị La Nhị ngăn cản: "Thẩm, Thiết Sơn vừa mới tỉnh, trong mình còn suy yếu không thể nói nhiều được, hiện tại vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt mới được, người để Thiết Sơn nghỉ ngơi đi, chờ sau này người lại giáo huấn hắn."
Trương Lâm thị nghe vậy vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, hiện tại phải nghỉ ngơi nhiều vào, ta không nói nữa."
La Nhị nhìn thoáng qua Lý Hà Hoa, nói thêm: "Thẩm, Thiết Sơn đã lâu không ăn gì, người nấu cho hắn ít cháo đi, đại phu nói lúc này chỉ có thể ăn cháo."
Trương Lâm thị vỗ đùi đứng tên "Phải phải, ngươi không nói thẩm cũng quên mất, ta đi nấu cháo ngay."
Trương Lâm thị xoay người, liền nhìn thấy Lý Hà Hoa đứng ở một bên, liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt không coi là thân thiện nhưng cũng coi như không có nhiều hung ác, chỉ liếc mắt một cái, không nói gì mà vội ra khỏi phòng.
La Nhị nói với Trương Thanh Sơn: "Thanh Sơn, ngươi đi nấu thuốc cho ca ngươi đi, đợi lát nữa ca ngươi ăn cháo xong là có thể uống thuốc."
Trương Thanh Sơn gật đầu cũng đi ra ngoài nấu thuốc.
Trương Thiết Sơn nhìn về phía La Nhị không tiếng động cười cười, sau đó dùng ánh mắt ý bảo hắn ghé đầu lại gần.
La Nhị nghi hoặc cúi đầu, đưa lỗ tai đến bên cạnh Trương Thiết Sơn, nghe Trương Thiết Sơn nói.
Sau khi nghe xong La Nhi kinh ngạc nhìn Lý Hà Hoa, ánh mắt có chút phức tạp nhưng lại không nói thêm gì, chỉ vỗ vỗ nhẹ trên vai hắn: "Ta biết rồi, ta sẽ làm tốt, ngươi yên tâm." Nói xong cũng đi ra ngoài.
Lúc này chỉ còn lại Lý Hà Hoa cùng Thư Lâm.
Tối qua lúc Trương Thiết Sơn hôn mê Lý Hà Hoa nói một đống lời, lúc này hắn đã tỉnh ngược lại nàng không có lời gì để nói, cảm thấy có chút không biết làm sao. Cuối cùng vẫn là Trương Thiết Sơn nói trước: "Hôm qua vất vả cho nàng rồi."
Lý Hà Hoa lắc đầu.
Trương Thiết Sơn nhẹ mở miệng: "Đừng đứng xa như vậy, đến đây ngồi không tốt sao?"
Lý Hà Hoa mím môi đi đến bên mép giường ngồi xuống. Thư Lâm thấy Lý Hà Hoa tới liền vứt bỏ phụ thân nhóc, cọ cọ hai cái rồi bò vào nằm trong lòng Lý Hà Hoa bất động.
Trương Thiết Sơn cười khẽ, Lý Hà Hoa cũng cười vỗ vỗ lưng của tiểu bảo bối trong ngực.
Không khí lập tức thả lỏng.
Ngón tay Trương Thiết Sơn khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nâng lên thăm dò nắm lấy bàn tay Lý Hà Hoa đang đặt ở trên lưng Thư Lâm.
Lý Hà Hoa cả kinh, theo bản năng muốn rút ra nhưng Trương Thiết Sơn mạnh mẽ, gắt gao nắm lấy không cho nàng động.
Lý Hà Hoa cố kỵ hắn bị thương, không dám cứng rắn lôi kéo, đành phải bất mãn kêu lên: "Trương Thiết Sơn!"
Trương Thiết Sơn cười khẽ, tươi cười có chút vô lại.
Lý Hà Hoa nhìn thấy nhíu mày, người này vừa mới từ quỷ môn quan trở về còn chơi xấu. "Trương Thiết Sơn, ngươi có biết lần này có bao nhiêu nguy hiểm không? Sao ngươi có thể đi ...."
Nói tới đây Lý Hà Hoa không nói được nữa, bởi vì Trương Thiết Sơn là vì nàng nên mới đi.
Trương Thiết Sơn thu lại nụ cười, nắm chặt tay nhỏ trong tay, nói: "Thật xin lỗi, lần này là ta sơ ý, ta không nghĩ sẽ bị thương nặng như vậy."
Hắn tuyệt không nhắc tới là vì chuyện của nàng, trong lòng Lý Hà Hoa khó chịu nhịn không được hỏi: "Ngươi vì sao muốn đi săn hổ? Là vì tiền mở cửa hàng của ta đúng không?"