Bây giờ Ngô Phương thị lại âm dương quái khí mà nói Lý Hà Hoa, Trương Lâm thị một chút cũng không muốn phụ họa theo.
Tuy rằng bà cũng không thích Lý Hà Hoa, nhưng người ta tốt xấu gì cũng chạy đến trong lúc nhi tử bà sắp không được, chiếu cố nhi tử bà nhiều ngày như vậy, tốt hơn so với người Ngô gia nhiều.
Thấy Trương Lâm thị không tiếp lời, Ngô Phương thị có một chút xấu hổ, nhưng mà rất nhanh tại nói nữa: "Haizz, lão tỷ tỷ à, không phải ta nói chứ, dù sao Thiết Sơn với nàng ....nàng bây giờ ở đây khó tránh khỏi người khác hiểu lầm, đến lúc đó Thiết Sơn nếu lại tìm thê tử thì có thể trở thành đầu đề câu chuyện nha. Lão tỷ tỷ người cũng không thể không suy xét kĩ lưỡng."
Trương Lâm thị nghe vậy, nhớ tới nhi tử mình bây giờ không phải Lý Hà Hoa thì không cưới, vì vậy không khỏi tức giận lên, mắt nhìn về phía Lý Hà Hoa, hừ lạnh một tiếng.
Lý Hà Hoa quả thật tức giận muốn cười, lão phu nhân này quá đủ rồi, nói xấu nàng cũng không thèm tránh mặt chính chủ, làm trò trước mặt nàng, cho là nàng dễ bị khi dễ đúng không?
Lý Hà Hoa đặt khay thật mạnh lên bàn, phát ra một tiếng bang, dọa Ngô Phương thị cùng Trương Lâm thị nhảy dựng.
Ngô Phương thị vỗ vỗ ngực chỉ vào Lý Hà Hoa cả giận nói: "Ngươi làm gì? Ngươi đây là thái độ gì? Đây cũng không phải nhà ngươi, một người ngoài như ngươi còn dám ở nhà người khác giương oai diễu võ ư?"
Nói xong nhìn về phía Thương Lâm thị nói: "Lão tỷ tỷ, người cần phải quản nha, nàng thân là một hạ đường phụ mà ở nhà người quẳng đồ đạc là có ý gì? Quá không để người vào mắt rồi."
Sắc mặt Trương Lâm thị có chút không tốt.
Lý Hà Hoa châm biếm một tiếng: "Không phiền bà nhọc lòng, ta như thế nào còn không tới phiên bà nói, ta là người ngoài bà cũng là người ngoài, bà một người ngoài ở nhà người khác khoa tay múa chân, da mặt cũng dày thật, bà cũng không biết xấu hổ mà còn nói ai?"
Ngô Phương thị tức giận trừng lớn đôi mắt, chỉ vào Lý Hà Hoa cả giận mắng: "Ngươi, tiểu tiện nhân này, ngươi lặp lại lần nữa xem?"
Lý Hà Hoa ra vẻ không sao cả nói: "Ta đây nói lại lần nữa thì làm sao, bà xen vào việc người khác, đồ mặt dày!"
Thư Lâm thấy nương cùng người ta cãi nhau, lo lắng nắm chặt ống quần Lý Hà Hoa, âm thanh nho nhỏ hô một tiếng nương, chẳng qua bị Ngô Phương thị lớn tiếng át mất, nên Lý Hà Hoa không nghe thấy.
Thư Lâm thấy ngón tay Ngô Phương thị muốn chọc vào mặt nương của nhóc, chân mày khẽ nhíu lại, nhóc con tức giận rồi! Nhóc nghĩ nghĩ rồi buông ống quần Lý Hà Hoa ra, chân ngắn bước nhỏ cộp cộp chạy ra bên ngoài, lưu loát biến mất không ai chú ý tới nhóc.
Thư Lâm chạy vào trong sân nhưng không thấy phụ thân, nhóc liền chạy ra bên ngoài, chạy đến ngoài cửa thấy phụ thân mình cùng nhị thúc đang ở bên cạnh hồ nước cách trước cửa không xa, tay nhỏ nắm chặt như một cơn gió chạy tới, trên đường thiếu chút nữa té ngã.
Trương Thiết Sơn thấy Thư Lâm nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía hắn, lập tức nghiêm sắc mặt, cũng bất chấp trên người bị thương không thể đi nhanh, vội vàng tiến lên đón được Thư Lâm: "Thư Lâm, sao vậy?"
Thư Lâm thở phì phò, tay nhỏ chỉ vào trong nhà: "Nương...nương." Sắc mặt Trương Thiết Sơn trầm xuống, vội vàng giao Thư Lâm cho Trương Thanh Sơn vừa đuổi tới, đi nhanh vào trong nhà.
Trương Thanh Sơn cũng cảm thấy không tốt, bế Thư Lâm lên chạy theo sau về nhà.
Trương Thiết Sơn tiến vào cửa liền nghe thấy Ngô Phương thị mắng Lý Hà Hoa: "Ngươi là tiện phụ không biết xấu hổ, đã bị hưu còn lì lợm la liếm mà ăn vạ nhà người ta không đi, nói ra ngoài người khác đều cười rụng hết răng, người nhà Thiết Sơn đều không cần ngươi, ngươi còn cương quyết không bỏ, quả thật không biết xấu hổ."
Trương Thiết Sơn tức giận hai tay nắm chặt, gầm lên một tiếng: "Đủ rồi!"