Lý Hà Hoa cởi một thân y phục dính khói bếp, thay một bộ đồ sạch sẽ khác liền chuẩn bị mở cửa ra ngoài, ai ngờ ở cửa có một thân ảnh cao lớn đang đứng dọa nàng nhảy dựng.
Tập trung nhìn kỹ, phát hiện ra là Trương Thiết Sơn, Lý Hà Hoa mới nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay nhẹ đấm hắn một cái: "Chàng làm gì đứng đây, ta bị chàng hù chết rồi."
Trương Thiết Sơn không nói chuyện, thẳng thừng nhìn lên y phục Lý Hà Hoa, một thân váy lụa màu xanh nhạt thêu hoa, bên hông có một vòng tua xem như đai lưng, bó sát làm vòng eo phá lệ tinh tế, mà hướng lên trên vòng ngực nhô cao bên dưới là eo nhỏ phụ trợ, trông phá lệ hấp dẫn, thật có thể nói là trước sau có đủ, dáng người thướt tha yểu điệu tựa như cành liễu.
Ánh mắt Trương Thiết Sơn dần trở nên u ám.
Lý Hà Hoa tự nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên, dường như chỗ nào trên người bị hắn nhìn đều bốc ra tia lửa, ngượng ngùng đánh hắn một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn! Mau ra đằng trước trông chừng, bằng không ta sẽ trừ tiền công của chàng."
Trương Thiết Sơn ý vị không rõ phát ra tiếng cười, khi Lý Hà Hoa vừa dứt lời thì ôm nàng xoay thân vào phòng, đồng thời cùm cụp một tiếng đóng cửa lại.
"Trương Thiết Sơn, chàng làm gì vậy ưm_"
Lời còn chưa nói xong đã bị ai đó hôn.
Trương Thiết Sơn như một dã thú đói khát đụng phải con mồi thơm ngon, bắt được liền ra sức gặm cắn, chỉ hận không thể hút hết huyết nhục của đối phương, tuyệt không để con mồi phản kích chút nào.
Lý Hà Hoa chính là con mồi đáng thương kia, ở trong tay hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Chờ đến lúc được buông ra chân đã mềm nhũn không đứng được, toàn bộ đều nhờ Trương Thiết Sơn ôm.
Lý Hà Hoa oán giận nghiến răng: "Trương Thiết Sơn, chàng là tên đại cầm thú "
Trương Thiết Sơn bị hai chữ cầm thú chọc cười, dứt khoát bế ngang Lý Hà Hoa đặt lên bàn, mà hắn đứng ở trước mặt nàng hai tay bóp chặt eo nàng cười: "Mới vậy mà dám nói ta là cầm thú? Hử?"
Lý Hà Hoa đưa chân đá hắn một cái lại nhận được tiếng cười vui vẻ của hắn. Nàng tức giận hừ một tiếng, ở trên chân hắn nhéo một cái, lúc này rốt cuộc cũng nhéo cho Trương Thiết Sơn hít hà vì đau, nhưng mà hắn cũng không động đậy để mặc nàng nhéo.
"Chàng làm gì, ta còn phải đi đón Thư Lâm tan học, nếu còn không đi sẽ muộn đó."
Trương Thiết Sơn "ừm" một tiếng, giơ tay chỉnh sửa tóc nàng lúc nãy chạm vào bị rối, nói: "Đổi bộ y phục khác đi, bộ này khó coi quá."
Lý Hà Hoa nghi hoặc cúi đầu nhìn y phục trên người mình, y phục này nàng mới may, rất vừa người, cũng là kiểu dáng lưu hành nhất hiện giờ, không như những bộ lúc trước vừa rộng lại không ôm dáng, bản thân nàng nhìn thấy rất vừa lòng.
Nàng nghĩ đi đón Thư Lâm không thể không chú ý, nếu không sẽ mất mặt hài tử, nên thay bộ đẹp một chút, lại không nghĩ rằng Trương Thiết Sơn nói khó coi.
Bị nam nhân của mình nói y phục khó coi, nữ nhân nào cũng sẽ để ý, Lý Hà Hoa cũng để ý, vì vậy liền xác nhận lại: "Thật sự khó coi sao? Ta cảm thấy cũng đẹp mà."
Trương Thiết Sơn trợn mắt nói dối: "Quả thật khó coi, đổi bộ khác đi. Hay là ta giúp nàng chọn được không?"
Lý Hà Hoa nghĩ nghĩ gật đầu: "Được rồi, ta đổi bộ khác." Nếu hắn không thích đổi một bộ cũng không sao, không cần phải tranh cãi chuyện này. Trương Thiết Sơn theo Lý Hà Hoa đến bên tủ quần áo, nhìn nhìn quần áo nàng, cuối cùng từ trong đó chọn ra một bộ: "Lấy cái này đi, khá đẹp đấy."
Lý Hà Hoa nhìn y phục này, tuy còn rất mới, kiểu dáng vẫn còn đẹp, nhưng hơi rộng, mặc vào không ôm dáng, nàng có chút không muốn mặc ra cửa.
Trương Thiết Sơn thấy thế ôm nàng, hôn lên trán nàng một cái, mở miệng dỗ: "Ngoan nào, cái này đẹp, mặc cái này đi được không?"
Lý Hà Hoa bĩu môi: "Vậy được rồi, chàng ra ngoài đi."