"Xích Khô Mộc nghiền nhỏ, Tỳ Diệp ba cánh, Thủy Sinh Tảo hai đoạn,... Cuối cùng là thuốc dẫn." Nguyệt Tương Dao lau mồ hôi trên trán, con ngươi u ám nhìn những dược liệu đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Ừm, máu của Thần thú? Hiện tại ta không có nó, tuy nhiên không ảnh hưởng lớn đến dược tính, tuy rằng tốc độ giải độc sẽ chậm hơn rất nhiều." Ngay từ đầu Nguyệt Tương Dao đã biết không thể chế tạo thuốc giải hoàn hảo cho Xích Hổ mẹ, nhưng cũng nắm chắc có thể cứu sống nó.
"Thần thú? Chủ nhân người vừa nhắc đến Thần thú?"
Đúng lúc này, Vĩ Hồ ló cái đầu xù lông ra hỏi Nguyệt Tương Dao. Chủ nhân thật đáng giận! Có điều thú vị mà không rủ nó, bỏ nó ở lại trong Long Quyển với còn gà kia, hại nó thật chướng mắt! Nhưng Vĩ Hồ nào dám bày tỏ nổi lòng trước Nguyệt Tương Dao, nếu nó bày tỏ, chỉ sợ bây giờ ngồi ở đây không phải là một Vĩ Hồ toàn thân lông xù đáng yêu mà là một mâm đồ ăn với thực đơn cày tơ bảy món rồi!
"Ừ, Vĩ Hồ ngươi có phải là Thần thú không?" Nguyệt Tương Dao quên mất bên cạnh mình còn một đám thú vật chỉ có thể cầu không thể thấy này. Ánh mắt nguy hiểm đảo lướt qua thân hình mập mạp của Vĩ Hồ vài lần mang theo một ý tứ không rõ.
Vĩ Hồ chỉ cảm thấy toàn thân lông mao dựng đứng, chín cái đuôi sau lưng không ngừng run lên, tinh thần căng lên như dây đàn, giống như chỉ cần nó gật đầu thừa nhận thì Nguyệt Tương Dao sẽ không ngần ngại cắt đôi nó ra nghiên cứu vậy.
"Chủ nhân, người... Suy nghĩ nhiều rồi. Ta không phải Thần thú..." Vĩ Hồ hết sức lo sợ, một bộ dạng "cho dù thế nào ta cũng không thừa nhận" kiền quyết phủ nhận.
Nguyệt Tương Dao di dời ánh mắt, khuôn mặt hiện rõ thái độ ghét bỏ làm cho lông mao trên người Vĩ Hồ dựng đứng lần nữa.
"A! Chủ nhân, người không được khinh thường ta a! Dù ta không phải Thần thú, nhưng cũng là... A ui!"
Tiểu Yên ung dung thoải mái thu hồi vuốt, lấy bộ dạng anh cả oai phong xuất hiện. Qua mười năm ngoại hình của Tiểu Yên có biến đổi lớn. Vốn lúc trước chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, bây giờ đã to lớn bằng một con chim đại bàng trưởng thành. Bộ lông màu đỏ như hỏa diễm cháy rực rỡ càng tôn thêm khí chất cao ngạo của vương giả chi điểu. Đặc biệt là bộ vuốt sắc mà Tiểu Yên vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, nó có thể cắt đứt cả xích sắt, đâm thủng cả sắt thép. Lông đuôi phía sau càng thêm uy vũ, như một đóa hoa kiều diễm tô thêm cho bộ lông đỏ rực khí chất của bậc đế vương.
"Chủ nhân, người cần một Thần thú thì tại sao không hỏi Tiểu Yên ta. Người phải biết, Hỏa Phượng Hoàng năm xưa chính là một trong Tam Đại Thần thú của Long Phượng Giới a!" Tiểu Yên kiêu ngạo ưỡn ngực, tự cho là đúng nói lại không biết khi Nguyệt Tương Dao nghe đến hai chữ "Thần thú" mắt liền sáng.
"Tốt cho con gà nhà ngươi! Dám đạp bổn hồ, hôm nay bổn hồ không đem ngươi nấu cháo thì không đáng danh xưng Bá vương oai vũ Cửu Vĩ Hồ Ly!" Vĩ Hồ bị đá sang một bên tức giận trừng mắt. Nhưng là với thân hình nhỏ nhắn, hai mắt to tròn thì Vĩ Hồ có trừng mắt như thế nào đi nữa cũng chỉ là một bộ dạng tiểu manh manh đáng yêu thôi.
"Vĩ Hồ, không được càn quấy." Ngay lúc hai con thú muốn lao vào đánh nhau, Nguyệt Tương Dao lạnh nhạt can ra.
Vĩ Hồ không tin vào tai mình. Ngay thường tuy chủ nhân luôn đau đầu với bọn nó nhưng chưa từng thiên vị ai, hôm nay chỉ vì cái con gà lông đỏ này mà nàng mắng nó. Hai mắt Vĩ Hồ to tròn ngập nước như vướn phải cú sốc thật nặng.
"Bây giờ chỉ có Tiểu Yên mới có thể giúp ta, con ngươi, tạm thời ở đó." Lạnh nhạt ra lệnh, Nguyệt Tương Dao không quan tâm tới dáng vẻ thất thần suy sụp của Vĩ Hồ. Với một nụ cười trên môi, Nguyệt Tương Dao ân cần hỏi: "Tiểu Yên, ngươi nói ngươi là Thần thú, đúng vậy không?"
"Đúng vậy! Hiện tại trên thế gian này ngoài Tiểu Yên ta ra thì không có ai khác!" Tiểu Yên hất hất nhúm lông vàng trên đầu, trêu tức liếc nhìn bóng lưng Vĩ Hồ đang vẻ vòng tròn trong góc tường.
"Vậy chỉ mình ngươi mới có thể giúp ta, Tiểu Yên ngươi có muốn giúp ta không?" Nụ cười trên môi Nguyệt Tương Dao càng rực rỡ, con ngươi màu nâu nguy hiểm híp lại che đi ý đồ đen tối.
"Đương nhiên rồi! Chủ nhân, dù người bảo ta lên núi đao hay xuống biển lửa, ta cũng sẽ không từ! Tiểu Yên ta nhất ngôn cửu đỉnh!" Tiểu Yên ngước mặt nhìn trời tuyên bố lời thề son sắt nào biết chính mình đã tự bán mình còn ngu ngốc giúp người ta đếm tiền.
"Tốt lắm! Vĩ Hồ, đến cắt máu Tiểu Yên cho ta. Ta cần một liều thuốc dẫn tốt!" Nguyệt Tương Dao quay lưng đi bỏ mặc một con phượng hoàng mặt xám như tro tàn và một con hồ ly hưng phấn đến răng nhọn phát ra âm thanh "ken két".
"Ha ha! Tiểu Yên, chúng ta là đồng chủ (cùng chủ nhân) có phải hay không ngươi nên hy sinh một chút vì lợi ích của nàng hả?" Vĩ Hồ đã sớm quăng đi vẻ mặt ủ dột lúc nảy, móng vuốt sáng loáng ẩn hiện dưới lớp lông xù.
"Khô... Không nên. A ha... ha. Ngươi đã nói như vậy thì chúng ta nên nhẹ nhàng với nhau không? Hay để ta tự mình trích máu là được rồi, không cần phiền tới ngươi đâu. Ngươi chỉ cần nhận công lao là được rồi, huống chi... Máu ta sẽ làm bẩn bộ lông trắng xóa của ngươi mất." Tiểu Yên lùi về sau từng bước, ánh mắt run sợ nhìn hàm răng nhọn đã nhe ra của Vĩ Hồ. Trời mới biết nó quý bộ lông này như thế nào, nếu không năm đó làm sao một Hỏa Phượng Hoàng cao quý lại phải thỏa hiệp để bị nhốt ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này.
"Không được! Chủ nhân là rất ghét cái cảnh ăn không mà ngồi hưởng lộc như thế này. Thôi, vẫn để ta giúp ngươi thì hơn, một mình ngươi làm sao có thể lấy đủ máu cho chủ nhân luyện đan được." Vĩ Hồ chỉ tiếc không rèn sắt, không ngừng "khuyên nhủ" đồng bạn.
"Không! Ta không cần!!!"
Tiếp theo chính là một cuộc đuổi bắt lật tung Long Quyển giữa người chạy là Tiểu Yên và người đuổi là Vĩ Hồ. Vừa chạy Tiểu Yên vẫn còn nghe được giọng nói của Vĩ Hồ phía sau.
"Để lấy máu gà phải cắt cổ gà. Vừa hay móng vuốt của bổn hồ vẫn rất sắc bén, nếu không, con gà kia chết không nghi ngờ!"
Nghe vậy, Tiểu Yên đã gác chân lên cổ chạy tốc khói còn quên luôn chính mình có hai cái cánh có thể bay.
________Truyện được đăng tải bởi Akyra-san________
Có máu của Tiểu Yên, Nguyệt Tương Dao hoàn toàn dễ dàng luyện ra được đan dược giải độc cứu Xích Hổ mẹ thoát khỏi bờ vực cái chết. Mà Xích Hổ mẹ cũng lựa chọn cùng hai tiểu bánh bao đi theo Nguyệt Tương Dao.
Lúc Nguyệt Tương Dao mang Xích Hổ mẹ ra ngoài nhìn thiếu chút nữa đã trượt chân té vì kinh ngạc. Bởi vì hàng trăm con mãnh thú đang phục tùng trước chân váy của nàng. Cảnh tượng trăm thú bái lạy một con người phải nói là khí thế ngất trời, một cảnh tượng huy hoàng mà đến đời sau vẫn còn lưu truyền trong nhân gian từ những tiều phu vô tình đi ngang bắt gặp cảnh tượng mà cả đời không bao giờ quên.
Ánh mặt trời mọc chiếu lên người thiếu nữ càng tăng thêm vẻ đẹp mờ ảo, người thiếu nữ đứng cạnh một con hổ lông đỏ được muôn thú bái lạy với cái danh Vương giả chi thú không lâu nữa sẽ vang xa ra cả đại lục, lưu truyền thành từng giai thoại, tạo thành một truyền kỳ mới chấn động Long Phượng Giới!
Đắm chìm trong ánh nắng nhạt, Nguyệt Tương Dao hoàn toàn không biết sắp tới mình sẽ bị đồn thổi lên đến tận mây xanh. Nhưng mà cho dù biết, Nguyệt Tương Dao chưa chắc đã để trong lòng.
Ngay lúc này Nguyệt Tương Dao bỗng có cảm giác đạt được thành tựu, đang cùng chiến hữu của mình ngắm mặt trời mọc, ngắm nhìn thiên hạ dưới gót chân mình!
Nhưng Nguyệt Tương Dao cũng biết rõ, sở dĩ chúng thú quỳ lại là do đối với Xích Hổ tôn kính, còn nàng là dính chút hào quang của người ta mà thôi. Tuy hơi đã kích nhưng Nguyệt Tương Dao hiểu rõ, cái gì thuộc về mình rồi sẽ đến, những thứ như thế này rồi một ngày nào đó nàng sẽ có, có bằng chính thực lực của mình, để cho cả Long Phượng Giới tâm phục khẩu phục!
Chiếc xe ngựa chạy chậm chạp trên đường, đứng bên ngoài người ta có thể loáng thoáng nhìn thấy dưới màn trướng là một thiếu nữ xinh đẹp như trăng rằm, thỉnh thoảng cười nhẹ làm điên đảo chúng sinh. Người này không ai khác chính là Nguyệt Tương Dao đang trên đường trở về Nguyệt Phủ - nơi ở của Đại ma đầu năm xưa tung hoành thiên hạ - Nguyệt Hồng Thiên.
Trong lòng Nguyệt Tương Dao ôm một cục màu vàng, nếu chú ý có thể thấy những đường vân màu đỏ trên lưng cái cục vàng này. Cục vàng này không ai khác chính là chú Xích Hổ con do Nguyệt Tương Dao đở đẻ.
Không biết có phải do Nguyệt Tương Dao giúp nó ra đời hay không mà từ khi mở mắt ra liền luôn quấn quýt bên cạnh nàng, một tấc cũng không rời. Mà cũng cùng một lý do nó nên Nguyệt Tương Dao cũng khá thân thiết với nó.
Sau đó Nguyệt Tương Dao còn phát hiện ra một vấn đề vĩ đại hơn, cái cục màu vàng hay đi theo mình là một biến dị cá thể đặc biệt. Chú Xích Hổ con kia vốn sinh ra có bộ lông màu vàng, chỉ sau mấy ngày đã đổi thành màu đỏ, nhưng con đi theo nàng thì không có dấu hiệu đổi màu lông. Nguyệt Tương Dao liền xem trong sách cổ, quả nhiên là có trường hợp này xảy ra, tuy nhiên tỉ lệ rất thấp, chỉ trong vạn con mới có một con. Nàng liền gọi nó là Tiểu Kim để phân biệt với Tiểu Xích kia.
Lên đường đã được ba ngày, nếu tính toán không lầm thì ngày mai sẽ về tới Nguyệt Phủ. Nguyệt Tương Dao cực kỳ mong chờ nhìn thấy tiểu đệ đệ trong truyền thuyết là cái dạng gì. Nghĩa phụ và nghĩa mẫu đều là những người suất trong suất, vậy đứa con họ sinh ra sẽ là cực phẩm trong cực phẩm rồi!