Trong khi khách nhân đang âm thầm uất ức thì gia đình Nguyệt Tương Dao đang ngồi trên một bàn ăn thịnh soạn.
Mắt to trừng mắt nhỏ. Không khí bàn ăn vô cùng kỳ lạ, duy chỉ có một mình Tiểu Ỷ Tiên gắp thức ăn ăn ngon miệng đến cười tít mắt.
Hoa Ân Ân cuối gầm mặt, dùng đôi đũa không ngừng đâm chọt chén cơm.
Nguyệt Hồng Thiên gắp thức ăn cho nương tử nhưng vẫn theo dõi cuộc đọ chiến của hai đứa con.
Lệ Phí Nhã chăm từng chút ít cho Nguyệt Tương Dao. Từng miếng thịt mà Nguyệt Hồng Thiên gắp cho đều lần lượt bay vào chén của Nguyệt Tương Dao.
Nguyệt Tinh Bảo trừng mắt với Nguyệt Tương Dao, trong lòng ghen tỵ không thôi. Nếu là lúc trước mẫu thân sẽ gắp những miếng thịt đó chó hắn, bây giờ đột nhiên xuất hiện một cái tỷ tỷ chen ngang, làm cho tất cả thịt ngon đều bay vào trong chén nàng ta. Mẫu thân thật thiên vị!
Nguyệt Tương Dao vẫn trêu đùa, gắp thịt lên rồi bỏ xuống, lâu lâu lại liếc ánh mắt sang gương mặt non nớt đầy thịt nộn của Nguyệt Tinh Bảo, thấy Nguyệt Tương Dao nhìn chòng chọc vào chén của mình thì buồn cười. Tiểu tử này có cần vì một chén cơm mà phải ganh tỵ đến đỏ mắt như thế không chứ.
"Không được! Con nhìn xem bộ dáng hiện tại của mình như thế nào đi! Khi nào trở về được hình dáng cũ thì ta mới cho con ăn thịt! Còn bây giờ, ăn hết đĩa rau này cho mẫu thân." Lệ Phí Nhã quyết đoán, dứt khoát không thèm nhìn mặt Nguyệt Tinh Bảo. Trong lòng Lệ Phí Nhã thầm nghĩ, trước kia tiểu tử này cực kỳ kén ăn, nàng gắp vào chén bao nhiêu là thịt cũng đều gắp qua chén của phụ thân hắn, bây giờ thì mếu máo đòi nàng gắp cho.
"Mẫu thân! Người gắp cho... Đại tỷ thì nàng cũng có ăn đâu!" Nguyệt Tinh Bảo thật sự chịu không nổi sự thiên vị như thế liền đập bàn hô to.
"Ai bảo ta không ăn, chỉ là ta sợ khi ta ăn rồi thì sẽ có người hối hận thôi." Nguyệt Tương Dao liếc nhẹ. Hừ, tiểu tử, ta đùa chết ngươi.
"Ý... tỷ là gì, tại sao ta phải hối hận! Cho dù tỷ xinh đẹp thì cung không thể xinh đẹp hơn tiên tử tỷ tỷ đâu!" Nhận thấy ánh mắt của Nguyệt Tương Dao nhìn mình, Nguyệt Tinh Bảo nổi đóa. Suy cho cùng, Nguyệt Tinh Bảo chưa bao giờ cho rằng Nguyệt Tương Dao và vị tỷ tỷ đó là cùng một người. Một người thanh lịch nhẹ nhàng như thế thì làm sao có thể là một vị tỷ tỷ lẳng lơ xấu xí của mình cho được chứ.
"Vậy à. Nhớ là đệ đã nói không hối hận đấy." Nguyệt Tương Dao nhướng mi, nụ xười trên môi càng rõ. Bàn tay xinh đẹp tháo gỡ khăn lụa trên mặt lộ ra dung nhan tuyệt luân áp đảo thế nhân.
"Không, không thể nào!!!" Gương mặt xinh đẹp, đường nét mềm mại, đây không phải tiên tử tỷ tỷ sao? Làm sao vị đại tỷ hồ nháo kia sẽ là tiên tử tỷ tỷ dịu dàng được chứ! Không tin! Nhất định là giả!
"Tại sao không thể? Đệ đệ à, đệ nên nhớ rằng mọi thứ trên đời đều có thể xảy ra." Nguyệt Tương Dao gắp một miếng thịt, nhẹ nhàng nhai nuốt, tư thái kia muốn bao nhiêu trêu tức thì có bấy nhiêu.
Gương mặt non nớt trắng bệch, Nguyệt Tinh Bảo suy nghĩ tới những lời mình đã nói liền cảm thấy không còn mặt mũi nào ngồi ở đây. Ủ rủ bỏ đủa đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng bỏ đũa xuống, ánh sáng trong mắt Nguyệt Tương Dao càng đậm. Đứa nhỏ này, nếu dạy đúng cách sẽ trưởng thành sớm, việc lớn trong tương lại ắt sẽ thành công. Dù sao nàng cũng không phải nữ nhi ruột của phụ thân, sau này có những việc chỉ có thể dựa vào đứa nhỏ này thôi. Mà nàng cũng không có dự định sẽ tiếp quản Nguyệt Phủ sau này, vì thế chỉ có thể trông chờ vào Nguyệt Tương Dao thôi.
Sau bữa ăn không mấy vui vẻ, Nguyệt Tương Dao đến phòng của Nguyệt Tinh Bảo.
Cộc cộc!
"Vào đi." Âm thanh yếu ớt vang lên từ trong phòng.
Nguyệt Tương Dao bước vào theo ánh trăng sáng.
"Tiểu Nhật, ta có quà cho đệ." Hoàn toàn không có thái độ trêu tức như lúc chiều, Nguyệt Tương Dao nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc.
"Tỷ tỷ..." Nguyệt Tinh Bảo vẫn không dám ngẩng mặt lên, cứ chôn vùi đầu trong gối.
"Ừ, tỷ đây." Âm thầm mang Tiểu Xích ra khỏi Long Quyển, Nguyệt Tương Dâo nhíu mi nhận thấy động tĩnh kêu gào của Xích Hổ mẹ. Huơ tay, Xích Hổ mẹ xuất hiện với bộ dáng no đủ, ánh mắt nó đáng thương nhìn Tiểu Xích trên tay Nguyệt Tương Dao. Một người một thú âm thầm trừng mắt, Xích Hổ rụt cổ run sợ lảng tránh ánh mắt nàng.
"Tỷ tỷ,... Đệ xin lỗi..." Phải mất một lúc lâu thì Nguyệt Tinh Bảo mới có thể nói ra đước hai từ xin lỗi.
"Không sao đâu. Tiểu Nhật của Nguyệt Phủ không phải là tiểu bá vương hay sao? Ở đó còn bộ dáng buồn bã khóc lóc."
"Tỷ! Đệ không có khóc!" Nguyệt Tinh Bảo choàng dậy trừng mắt nhưng đập vào mặt là một cảm giác mềm mại, cái thứ lông xù màu đỏ ngay lập tức gây sự chú ý với Nguyệt Tinh Bảo.
"Đây là thứ gì?" Tò mò ôm lấy thân thể màu đỏ trên mặt, Nguyệt Tinh Bảo chọt chọt cái bộ lông màu đỏ của Tiểu Xích.
"Xích Hổ, một loài mãnh thú. Nhưng bây giờ con vật này chỉ mới nửa tháng tuổi danh không xứng với thực. Tỷ tặng nó cho đệ, hy vọng đệ chăm sóc nó, để nó trở thành một mảnh thú uy dũng giống như những tộc nhân đi trước của nó đều oai danh lừng lẫy bốn phương." Ánh mắt Nguyệt Tương Dao thâm thúy, bàn tay xinh đẹp vuốt mái tóc của Nguyệt Tinh Bảo.
"Mãnh thú sao?" Con ngươi đen láy khẽ chuyển, Nguyệt Tinh Bảo bỗng nhiên nở nụ cười với Nguyệt Tương Dao. "Tỷ tỷ, đệ hứa sẽ nuôi dạy nó thật tốt!" Và chính đệ sẽ tự trưởng thành, trở thành một mãnh thú như tỷ mong muốn.
Trong lòng âm thâm thề, mọi uẩn khúc đều bị Nguyệt Tinh Bảo quăng đi xó nào đó và ắt hẳn cái xó đó sẽ không bị moi móc ra lần nữa.
"Ừ. Đúng rồi! Nó tên là Tiểu Xích, tỷ cũng có một con, là Tiểu Kim." Nói đoạn, Nguyệt Tương Dao làm như mình xoay người ôm Tiểu Kim ra từ trong Long Quyển.
"Tiểu Kim sau này sẽ đi theo tỷ. Vì thế, Tiểu Xích và mẹ của nó sẽ do đệ chăm sóc!" Kéo cái đầu đỏ chói ra, Nguyệt Tương Dao nhẹ nhàng đẩy hai thú con đến bên Xích Hổ mẹ.
"Ngao." Ánh mắt Xích Hổ mẹ đáng thương, hề hề nhìn Nguyệt Tương Dao. Ô ô, cái này sao chưa bàn với nó. Vậy là nó phải xa Tiểu Kim a. Vì thế, Xích Hổ mẹ rơi nước mắt liếm con mình.
________Truyện được đăng tải bởi Akyra-san________
Mâu thuẫn đã được giải quyết, cái cần dạy cũng đã dạy, Nguyệt Tương Dao an tâm trở về phòng của mình.
Khi mở cánh cửa ra, Nguyệt Tương Dao lắc người né một ám khí bay tới. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn kim y nử tử chống eo ở trước mắt.
"Xin chào! Ta chỉ buồn quá nên đùa một chút, hy vọng ngươi không tức giận a." Kim y nữ tử hoạt bát cười, hoàn toàn coi đây là phòng của mình mà thoải mái tự nhiên hoạt động.
"Ngươi là ai?" Nguyệt Tương Dao không có thói quen thân cận với người lạ nên vẫn giữ một khoản cách nhất định với kim y nữ tử. Con ngươi linh hoạt dò xét nữ tử trước mặt.
"Hì hì. Ta là Mặc Ngọc Hân, là muội muội của Mặc Thần Dực." Mặc Ngọc Hân chớp mắt rất muốn đi lại gần nhưng thấy đối phương phòng bị thì cố gắng kiềm nén bản tính lại. Không biết vì sao khi thấy nữ tử này, Mặc Ngọc Hân liền muốn thân cận với nàng. Phải biết với thân phận hiện tại, nàng nên cảnh giác với người khác nhưng mà vẫn nhịn không được mà tìm nữ tử này để bắt chuyện làm quen.
"Muội muội của Mặc Thần Dực? Ma Cung?" Nguyệt Tương Dao ghé mắt. Trong đầu hiện lên một thân ảnh hắc y tung bay, gương mặt lạnh lùng tuyệt mỹ và đôi con ngươi màu tím thâm thúy.
"Đúng vậy! Là người năm đó cứu ngươi một mạng ấy!" Mặc Ngọc Hân tươi cười đem tên của đại ca ra bán không hề phát hiện ra Bát Ảnh ở phía ngoài đang đen mặt.
"Sao ngươi biết?" Nguyệt Tương Dao nhíu mi, nếu là Mặc Thần Dực sẽ không kể chuyện này cho bất kỳ ai. Vậy chỉ có ngươi bên cạnh hắn nói mà thôi. Nhưng lúc đó ngoài nàng, Phong Ly và hắn ra thì chỉ có hai tên thuộc hạ mà thôi. Không lẽ hai tên kia nói chuyện này cho ai nghe?
"Ta hiểu ý ngươi, nhưng ngươi không cần lo lắng, Nhất Ảnh lúc trước đã trở thành tổng quản của Ám vệ ở Ma Cung rồi. Mà chuyện này là ta bắt Bát Ảnh moi móc từ hắn. Hắc hắc. Tên đó chỉ cần dùng sắc dụ là khai ra hết thôi!"
Nguyệt Tương Dao liếc mắt xem thường, nàng dám chắc rằng Nhất Ảnh đối với Bát Ảnh có tình cảm đặc biệt nên mới dễ dàng đưa ra thông tin, nếu không cho dù có sức voi ba hổ cũng không moi được gì đâu.
Bên ngoài, mặt Bát Ảnh đã không thể đen hơn. Cái gì gọi là không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ động đội ngu như heo? Chính là Đại tiểu thư nhà các nàng chứ ai. Chỉ mới gặp nhau chưa đầy một khắc mà đã khai ra hết những việc làm đen tối của mình, còn không quên kéo nàng vào nữa. Nếu để Thiểu chủ biết, chắc chắn ngài sẽ đem hai người quăng vào hầm băng mất.
"Vậy ngươi tìm ta để làm gì?" Nguyệt Tương Dao ngồi xuống ghế, trong lòng lại không tự chủ nhớ đến câu nói cuối cùng của Mặc Thần Dực.
"Bởi vì ta hứng thú với ngươi a. Từ sau hôm gặp ngươi, đại ca thay đổi như chong chóng vậy. Người hay cười và đối xử với mọi người trở nên thân cận hơn. Nhưng mà thủ đoạn thì tàn nhẫn hơn gấp đôi." Mặc Ngọc Hân bĩu môi không hề phát hiện tâm của Nguyệt Tương Dao đã trôi đi thật xa.
Hắn vẫn còn nhớ câu nói đó sao? Lúc đó nàng chỉ có ý trêu đùa một chút, không ngờ hắn tin là thật. Nhưng cũng may không có gì sai lầm, dùng nụ cười che đi tàn nhẫn trong mắt không phải sai trái, chẳng qua mỗi người đối với hành động này lại có những suy nghĩ khác nhau.
Bống nhiên một cơn tê dại kéo tới, Nguyệt Tương Dao loạn choạng đi tới bên giường, sắc mặt tái nhợt, đau đớn làm cho môi nàng trắng bệch.
"Nguyệt Tương Dao! Ngươi làm sao thế?" Mặc Ngọc Hân hoảng hốt đỡ lấy thân hình yếu ớt, thần sắc lo lắng khủng hoảng. Trời ơi, nếu nàng ta có mệnh hệ gì mà mình ở đây thì không chừng đại ca sẽ giết nàng mất. Vì thế, Mặc Ngọc Hân đem toàn bộ thuốc giải trên người ra, không chút do dự đưa vào trong miệng Nguyệt Tương Dao.
"Dao Nhi. Dao Nhi. Dao Nhi."
Ai? Là ai đang gọi đó?
"Dao Nhi."
Sư phụ! Là sư phụ gọi ta!
"Dao Nhi, sư phụ sẽ... phong ấn... lại... Con hãy... sống tốt..."
Sư phụ! Người đã phong ấn cái gì?!! Tại sao kêu con?!! Sư phụ!!!
Lúc Nguyệt Tương Dao tỉnh lại là nửa đêm. Cả người ướt đẫm mồ hôi khiến cho nàng nhớ đến giấc mơ kỳ lạ. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sư phụ lại nói như vậy? Những câu hỏi này lần nữa làm cho cơn đau đầu ập đến. Nguyệt Tương Dao hít một hơi thật sâu, đem toàn bộ suy nghĩ thu hồi.
Quan sát căn phòng, Nguyệt Tương Dao phát hiện trên bàn còn lăn lóc mấy lọ thuốc, nến vẫn còn chưa tắt. Mùi thảo vẫn còn thoang thoảng đâu đây.
Đi đến xem từng lọ thảo dược, Nguyệt Tương Dao kinh ngạc phát hiện những lọ thuốc ở đây đều là trân bảo hiếm có, ngàn vàng khó cầu, mỗi một loại thuốc chính là một cái mạng thứ hai a. Tuy nhiên đối với nàng những thứ này không hiếm gặp, nàng là y sư, gia gia nàng là Dược Y Vương, những thứ thuốc này mỗi ngày nàng đều ném cho mấy thú làm đồ ăn vặt giết thời gian.
Lúc này Nguyệt Tương Dao chợt nhận ra vị đắng trong miệng, đầu chảy xuống vạch đen. Sẽ không phải có người nhân lúc nàng bất tỉnh mà đổ thuốc vào miệng nàng chứ?!! Mà người thực hiện sẽ không phải là nhân vật đã biết mất - Mặc Ngọc Hân hay sao?
__________Truyện được đăng tải bởi Akyra-san________
Ta cuối cùng cũng xong hai chương, các nàng vỗ tay cho ta đi. 😙. Chương sau nam chính và nữ phụ phản diện cùng lên sàn! Nếu tổng cả hai chương này đạt được đủ 15 bình chọn trước 6h tối mai thì chương sau sẽ có 3k chữ! Mọi người muốn đọc sớm thì phải năng động lên a!