Lạc phủ.
Lạc trưởng lão ở trong thư phòng, ông ngồi trên ghế dài, cùng Lạc công tử bàn chuyện: "Có đúng là Tân Phương Phương hoài thai được năm tháng, vậy chỉ cần chờ hai tháng nữa là có thể dưỡng đứa nhỏ thành thánh nữ kế tiếp rồi."
Lạc công tử nghe lời nói này khẽ gật đầu, chỉ là trong lòng vẫn có nỗi bất an không tên, nên chầm chậm nói: "Mặc dù Tân Phương Phương có mang là việc đáng vui mừng, mà con thấy tình cảm Huyền Uyên Thành dành cho nàng ta quá chân thật, e rằng lúc chúng ta mang người đi dưỡng thánh nữ, đối phương biết đến quá trình dưỡng thành này sẽ ngăn cản."
"Nếu như Huyền Uyên Thành thực sự yêu Tân Phương Phương, chúng ta càng có lợi, con đừng quên rằng trên người nàng ta đang trúng độc, một khi không thuận theo thì chỉ có con đường chết, mà Huyền Uyên Thành một khi yêu nàng ta, sẽ chấp nhận mọi điều để nàng ta sống sót." Lạc trưởng lão vừa nói vừa cười xấu xa.
Lạc công tử nhìn phụ thân mình dào dạt đắc ý, đành thở dài trong lòng, bởi vì hắn hiểu Huyền Uyên Thành không phải loại dễ cam chịu, con người đó là Vương gia, mang trong người dòng máu Hoàng tộc, đối phương cũng từng khiến một quốc gia phải diệt vong.
Thì có lý nào nhẫn nhịn một Nhân Tộc nhỏ bé thế? Mặc dù năm năm qua Huyền Uyên Thành đều im lặng hoàn thành hiến tế Thần linh, nhưng hắn luôn có cảm giác vị Vương gia này an phận để tính toán âm mưu.
Nghĩ đến đây Lạc công tử lại không nhịn được mở miệng: "Phụ thân, người chắc chắn rằng chúng ta có thể nắm giữ nổi Huyền Uyên Thành cho đến khi thánh nữ kế tiếp ra đời hả?"
Câu hỏi phát ra, Lạc trưởng lão ngừng cười, động tay cầm lên một hộp gỗ có khóa kì lạ, ông ta khẽ khàng vuốt ve hộp gỗ, vẻ mặt tràn ngập tự tin đáp: "Trước khi thánh nữ xưa qua đời, ả không chỉ dùng đạo hiểu ép Huyền Uyên Thành về Nhân tộc, còn để lại di vật này, nhằm khi Huyền Uyên Thành sắp hoàn thành việc sinh thánh nữ mới giao ra."
Lạc công tử quan sát chiếc hộp, chủ tâm vào phần khóa bên trên, không phải dạng chìa khóa, là một đường sâu rỗng tạo thành hình cánh bướm. Chốc lát hắn cau mày: "Bên trong là cái gì?"
"Đồ vật của thánh nữ, bất kể là cái gì cũng luôn tốt cho Nhân tộc." Lạc trưởng lão dứt lời, Lạc công tử lập tức nhăn mặt phản bác: "Phụ thân, hai mẫu tử bọn họ không phải là người trong Nhân tộc chúng ta, kể từ lúc thánh nữ kia rời tộc, một kẻ là sủng phi, một người là vương gia, quyền thế cao ngạo như vậy thì phụ thân lấy đâu niềm tin rằng họ cam nguyện hết thảy vì Nhân tộc? Hay người lại cho là vị thần linh luôn luôn cần đến máu ấy, sẽ làm tất cả bọn họ nghe theo. Phụ thân, xin người tỉnh táo lại, thần linh kia có thật thần thông quảng đại, hay cuối cùng vẫn cần chúng ta hiến tế máu, đây chính tỏ một điều thần linh không hề cao thâm như Nhân tộc ta tưởng..."
"Đủ rồi, con còn dám nói xấu thần linh nữa thì đừng trách ta tàn nhẫn, chuyện này cũng chưa đến lượt con xen vào, ngược lại hãy tự suy xét mình đi, dạo này con quá thân thiết với Tân Cầm Nhi rồi, chẳng lẽ định cướp thê tử của người ta?" Lạc trưởng lão lạnh giọng đi, hoàn toàn đem chủ đề chuyển tới việc Lạc công tử làm.
Lạc công tử hiển nhiên không nghĩ Lạc trưởng lão sẽ lôi chuyện riêng mình vào đây, hắn tức giận nói: "Một khi phụ thân không xem trọng con, người đừng nghĩ quản con thé nào!"
"Ngươi, nghiệt tử!" Lạc trưởng lão trừng mắt giận dữ mắng người, Lạc công tử lại chẳng để ý rời khỏi, đúng vô tình lúc đụng phải gia nhân đang dẫn Huyền Uyên Thành đến cửa.
Cả hai người ngang qua nhau, ánh mắt va phải đôi mắt đối phương, Huyền Uyên Thành treo nụ cười nhẹ nhàng trên môi, hướng về Lạc công tử gật đầu lễ độ.
Lạc công tử miễn cưỡng cười cười, sau mau chóng rời xa, chàng không bận tâm hắn ta, nâng bước đi tới gần Lạc trưởng lão, thẳng thừng hé miệng: "Không biết mẫu phi ta để lại vật gì ở chỗ trưởng lão?"
"Đây, chiếc hộp gỗ này, trước đây không nhắc về nó là vì thánh nữ dặn dò, tới thời điểm thánh nẽ kế tiếp ra đời, mới giao sang, nhưng mà lão phu thấy không cần chờ lâu như vậy." Lạc trưởng lão từ tốn giải thích, nói xong phất tay kêu gia nhân mang hộp gỗ cho chàng.
Huyền Uyên Thành nhận lấy hộp gỗ, chăm chú nhìn phần cánh bướm bên trên, hồi lâu chàng nâng mắt lên nhìn Lạc trưởng lão, bày nét mặt ôn tổn rồi cất tiếng đa tạ: "Được trưởng lão ưu ái thế này, ta nhất định không phụ lòng trưởng lão, sẽ sớm để thánh nữ kế tiếp an toàn sinh ra."
Lạc trưởng lão nguôi ngoai sự tức giận vừa nãy, hài lòng gật đầu: "Vậy thì tốt, lão phu rất mong chờ đièu đấy."
...
Đêm.
Phủ vương gia.
Tân Phương Phương ôm cái bụng nhỏ, nàng đưa mắt nhìn hộp gỗ trước mặt, rốt cuộc tò mò hỏi: "Thế này thì mở kiểu gì? Lạc trưởng lão kia không nói cách mở ư?"
"Ông ta chỉ nói mình nhận giao vật, không biết mở vật." Huyền Uyên Thành nhẹ giọng đáp, tay sờ lên đường rỗng cánh bướm, đáy mắt hiện hữu tìm tòi và nghiền ngẫm.
Đây thực sự là di vật mẫu phi chàng để lại hay không thì chưa rõ, bên rrong chứa đựng cái gì cũng chẳng đoán được.
Chàng chìm đắm trong suy nghĩ, không chú ý Tân Phương Phương đã lục lọi cầm ra đôi ngọc bội hồ điệp, nàng loay hoay xoay chuyển hai miếng ngọc xuống đường rỗng cánh bướm ở hộp gỗ, vài lần sắp xếp tới cuối chồng hai miếng ngọc lên nhau, dùng sức mà ấn.
Cạch một tiếng, hai miếng ngọc yên vị vào đường cánh bướm kia, chiếc hộp gỗ đồng thời tự động mở ra, các đồ vật bên trong từ từ bại lộ.
Một bức thư, một bình sứ, nhìn rõ hai thứ này, sắc mặt chàng hơi thay đổi, vươn tay nâng bức thư lên, chậm chạp mở ra đọc.
Mỗi một dòng chữ, nét bút bên trên thư, khiến cảm xúc của Huyền Uyên Thành lẫn lộn.
(Niềm bất ngờ ở chương cuối.)