Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 158: 158: Bình An Vô Sự Lỡ Một Đoạn Tình Duyên




Huyền Uyên Thành nghe được tiếng Lâm Khắc, hồi sau miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phương hướng hắn ta, nhưng khi trông thấy Tân Phương Phương đang bị đối phương bắt giữ, bên trong mắt chàng, đôi con ngươi co lại, không che nổi sự kinh ngạc cùng lo lắng.

Cung Y dìu ở bên cạnh cũng sớm nhận ra Vương phi nhà mình rơi vào tay kẻ địch.

Cung Y lại xem Vương gia sắp mất đi bình tĩnh mà mãi mới có kia, thì lập tức lo sợ thấp giọng trấn an: "Vương gia, người đừng nhìn nữa, nếu người rối loạn lên, thứ kia sẽ kiểm soát được người, trước hết vương gia phải bình tâm, nhất định đừng để thứ kia chiến thắng!""Không thể! hắn ta đang giữ Phương Phương.

" Huyền Uyên Thành vừa nói vừa nhìn Tân Phương Phương, nàng bị Lâm Khắc ép buộc một chỗ, tuy nhiên đôi mắt long lanh đọng lệ hướng về chàng mà quan sát, dù không lên tiếng, chàng vẫn có thể nhận thấy nàng đang lo âu, quan tâm đến mình ra sao qua ánh mắt kia.

Hôm nay là chàng thất trách, tính toán đủ đường lại không tính đến kẻ thù của bản thân luôn tồn tại trong bóng tối, còn tự tin chính mình thắng lợi rồi bảo đảm thật nhiều, cuối cùng thì lĩnh kết quả tồi tệ nhất!Lý trí Huyền Uyên Thành như dần mất đi, cảm xúc theo sau không thể kiểm soát, chính lúc này Lâm Khắc lại bổ thêm một câu nữa: "Huyền Uyên Thành, không phải ngươi rất tốt đẹp, sẵn sàng hi sinh vì quốc gia xã tắc hay sao, hôm nay ta muốn ngươi biết kẻ bảo vệ được muôn dân, thì ngược lại chẳng bảo vệ nổi thê tử kết tóc cùng mình, hay bất kỷ thân nhân nào của ngươi ở đây.

""Tiểu nhân hèn hạ, ngươi dám động vào vương phi, ta phanh thây ngươi ra!" Cung Y trợn mắt cảnh cảo, sự bất an trong lòng ngày một dâng cao.

Tân Phương Phương bên này cũng nhận thấy khác thường, khi khí đen càng ngày dày đặc, mái tóc Huyền Uyên Thành dường như chuyển đổi trắng nhiều hơn, nàng không nhịn được lên tiếng: "Uyên Thành, trước đây quốc sư đã nói nếu chàng bị thứ kia nhập thân và đánh mất lý trí, thì cách duy nhất để tiêu trừ là dùng máu đầu tim của thiếp! Uyên Thành, chàng muốn thiếp phải tự đâm tim mình để lấy máu thế sao.


"Lời nói thốt ra, thành công làm Huyền Uyên Thành tỉnh ngộ, chàng hơi nghiêng đầu, tuy ánh mắt thủy chung nhìn về Tân Phương Phương, nhưng bàn tay chuyển động rút thanh kiếm từ Cung Y, dưới ánh mắt ngờ vực của bao người, chàng nhanh chóng hướng mũi kiếm đâm vào bản thân.

Da thịt mất đi, máu tươi thay thế tuôn rơi thành dòng, nhuốm đỏ lưỡi kiếm, có điều chàng như chẳng bị đau đớn gì, ngược lại lý trí thêm thanh tịnh mà hé môi khàn giọng hỏi: "Chúng ta cùng chết được không?"Một câu rơi xuống chấn động Tân Phương Phương, nàng run rẩy bất lực, nén lệ đến độ nhòe mắt, cuối cùng vẫn đau lòng nói: "Phu xướng phụ tùy, phu thê kết tóc có nhau, chàng đợi thiếp đi theo sau.

"Thời điểm tất cả dồn lực chú ý vào hai người tình chàng ý thiếp, bỗng Cung Tường từ phía sau đám hắc y nhân xuất hiện, không chỉ một mình Cung Tường mà còn nhiều người nữa.

Họ đồng loạt tấn công lên, làm đám hắc y nhân lẫn Lâm Khắc không kịp trở tay, Tân Phương Phương cũng tận dụng thời cơ giơ chân đá chỗ hiểm giữa hai chân Lâm Khắc, nàng hành động rất nhanh, ép hắn ta phải buông tay mà tránh thoát đòn đánh.

Có được tự do, Tân Phương Phương lập tức chạy về phía Huyền Uyên Thành, thay Cung Y đỡ lấy người, sau ánh mắt xót xa nhìn lưỡi kiếm trụ trước ngực chàng, nàng khẽ bảo: "Uyên Thành, chàng cố chịu đựng.

"Huyền Uyên Thành xem trận chiến hỗn độn diễn ra, xong cảm nhân sự thay đổi của thân thể mình, chàng bất giác cau mày, nhắm chặt lại đôi mắt đen đục bất thường, hồi sau mở miệng: "Không được rồi Phương Phương, thứ kia sắp kiểm soát ta, nàng đi đi, tự bảo vệ lấy mình, đừng quan tâm đến ta.


"Nàng lắc đầu, ngay lập tức từ chối: "Thiếp không đi đâu cả, lần này thiếp vẫn có thể làm được việc giúp chàng, Uyên Thành, thiếp sẽ chỉ mất vài giọt máu thôi, chi bằng nhân lúc này tiêu diệt nó!""Nàng lấy máu thế nào đây, tự đâm mình sao? Phương Phương, nàng không thể đâm chuẩn xác để mà lấy máu đầu tim, nàng sẽ bị thương, nguy hiểm đến tính mạng.

" Chàng bất đắc dĩ nói tiếp: "Nàng có bất trắc gì thì ta biết ăn nói sao với nhạc phụ? Hơn nữa bây giờ nàng rời khỏi là tốt nhất, về sau có cơ hội khác hãy cứu ta! ""Uyên Thành, sau này chàng không có cơ hội ấy, thứ kia rồi sẽ chiếm lĩnh thế xác phá hủy linh hồn chàng, e rằng lúc thiếp đến chỉ cứu được thân thể chàng mà an táng thôi, còn bây giờ một là lấy máu đầu tim, hai là như lúc nãy quyết, chúng ta cùng chết.

" Tân Phương Phương nói lời cuối, nghẹn ngào nắm tay Huyền Uyên Thành, đôi bàn tay ấm áp chẳng biết từ khi nào lạnh lẽo buốt giá cực điểm.

"Phương Phương, ta chẳng muốn chọn lựa gì hết, chỉ mong nàng bình an vô sự.

" Huyền Uyên Thành mở mắt, thu tay mình về, giơ một tay lên nhanh chóng rút thanh kiếm trước ngực ra, động tác quả quyết kết liễu mạng sống.

Bàn tay chàng buông lơi, thanh kiếm đầy máu rơi đất, luồng khí đen xung quanh chợt ngưng, con ngươi đen đục phút chốc tan biến, đổi thành ánh mắt dịu dàng quen thuộc, nhưng là tất cả chỉ hiện về trong một khắc rồi biệt tăm, tuy nhiên cảnh tượng ấy đủ khiến Tân Phương Phương mở to mắt nhìn.


Trông người mình yêu thương tự sát mà thứ kia vẫn tàn nhẫn chiếm đoạt, lòng tựa hồ rạn nứt đớn đau, tới đầu óc trống rỗng, nước mắt nàng như mưa trút thành hàng, chẳng có cách nào nín lặng nữa.

Rõ ràng hứa hẹn sẽ một đời, rằng có chết cũng cùng nhau, giờ đây chàng lại chọn cách thức thế này? Quả nhiên không nên tin tưởng, chỉ trách nàng hành động quá chậm chạp, không dứt khoát tự đâm được giống chàng.

Tân Phương Phương nghĩ đến đây, vừa khóc cay đắng vừa cười, nụ cười đó chứa đựng muôn vàn chua xót.

Lâm Khắc trong trận đấu đánh sớm thấy tình cảnh bên này, hắn ta tránh né đòn đánh từ Cung Tường, đến nhát kiếm điên cuồng của Cung Y, rồi hé môi cười lớn: "Huyền Uyên Thành chết rồi! Ta đã báo được đại thù, Tân Phương Phương, tới cuối cùng nàng là người phải khóc tang thôi, có điều vẫn chưa đủ, ta còn chờ xem thừa tướng biết sự thật tới đây đem nàng đi nữa!"Không sai, hắn ta trước lúc rời Kinh Thành thì có để lại một số tin tức về chuyện Hương phi hạ độc lừa gạt Thừa tướng bao năm, mục đích muốn Huyền Uyên Thành triệt để mất đi tình yêu quan trọng nhất, cho dù đối phương chết rồi, thì hắn ta vẫn sẽ tiếp tục, ai bảo Tân Phương Phương là nữ nhân Huyền Uyên Thành yêu thương chứ.

Muốn kẻ chết không thể thanh thản, cách tốt nhất là giày vò thân nhân của kẻ đó.

Lời Lâm Khắc truyền qua tai, Tân Phương Phương lại vờ như chẳng nghe gì, nàng nâng tay sờ lên gương mặt Huyền Uyên Thành, vuốt ve đôi mắt đã nhắm tịt đến mái tóc rối bời của chàng, chờ khi mảng tóc đen cuối biến thành màu trắng, nàng khẽ nhếch môi: "Uyên Thành, chàng hi sinh mạng sống, bỏ một đoạn tình duyên lấy bình an vô sự cho thiếp, giờ hãy để thiếp dùng máu đầu tim vớt lại linh hồn và thế xác chàng khỏi thứ tà ma nhé!" Nói xong nàng cầm thanh chủy thủ giấu bên hông mình, cụp mắt nhìn xuống vị trí trái tim bản thân, sau dừng ánh mắt trên vết thương trước ngực chàng.

Nàng không hề do dự, liền mau chóng đâm chủy thủ thẳng tim mình, để chủy thủ ngấm đủ máu tươi, hoa văn khắc trên bề mặt lóe tia sáng thì nàng lập tức nhịn đau rút ra, tiếp diễn hướng mũi chủy thủ về ngực chàng, nhắm chuẩn vết thương đang rỉ máu mà đâm xuyên.

Khoảng khắc ấy Huyền Uyên Thành bỗng mở mắt, hai mắt đục ngầu đầy sát khí, mang theo dáng vẻ xa lạ thuộc về Thần Linh.


Thần Linh cảm giác nguy hiểm nên vội vàng hiện hình, vô thức ngưng tụ khí đen đánh Tân Phương Phương ngã ra sau, khiến nàng ngỡ ngàng ngất lịm, đáng tiếc chậm trễ một bước, vì chủy thủ đã đâm sâu vào ngực.

Thần Linh tức thì muốn rút chủy thủ khỏi người, nhưng lại không rút nổi, rốt cuộc không rõ do chủy thủ phát huy tác dụng hay sao, Thần Linh tự động trở nên điên dại quơ tay lung tung, làm những khí đen tán loạn tứ phía, đánh trúng người xung quanh.

Lúc này gió trời lồng lộng hắt qua cánh rừng sâu thẳm, mây đen kéo đến giăng kín trời xanh, cơn mưa đổ ào bất chợt, làm tráng cảnh mưa máu tanh tươi càng ảm đạm thê lương thêm.

Chẳng biết thời gian trôi bao lâu, thời điểm Thần Linh đánh rơi được chủy thủ xuống đất cũng là khi Thần Linh phải phát ra tiếng hét huyễn hoặc rung chuyển đất trời: "Ta không cam tâm! Ta không cam tâm!" Một tiếng đứt đoạn, Thần Linh cứ thế tan biến trả lại Huyền Uyên Thành cơ thể và linh hồn nguyên vẹn.

Phần Lâm Khắc đã nằm dưới đất, dáng điệu trợn tròn mắt không muốn tin, vì vừa rồi khí đen đánh trúng thân thể, hắn ta lại bị Cung Tường chém mấy nhát, giờ chỉ còn hơi thở thoi thópHắn ta cùng Thần Linh giống nhau, không cam tâm có kết cục này.

(Ngày mai sẽ là chương cuối.

).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.