“Cạch.. Cạch…” tiếng
ngón tay va chạm với bàn phím tạo ra những âm thanh đều đặn vang lên
giữa không trung. Một cậu thanh niên tuổi không tầm quá ba mươi trên
người mặc một bộ đồ thể dục thoải mái, mắt đang chăm chú dán lên màn
hình máy vi tính.
Miệng cậu không ngừng lẩm bẩm: “Đúng rồi…
chính là cái này...” ngón tay không tự chủ gõ lên bàn phím nhanh hơn một chút “Trên đỉnh Hắc Mộc Nhai Bạch Hàn Sâm trên người đã bị trọng
thương, xung quanh hắn là hàng trăm đạo sĩ lúc nào cũng như hổ rình mồi, chọn thời điểm nhìn chằm chằm vào cái bí cảnh Bình Thiên ở trên người
hắn.
Bạch Hàn Sâm nhìn đám người tự nhận là quang minh chánh
phái này trong lòng không khỏi cười lạnh. Một vị đạo sĩ khoác chiếc áo
cà sa dành cho hòa thượng, tay đang nắm chuỗi phật châu nhu động qua
lại, từ ái nói: “Bạch thí chủ ngươi hà tất gì lại cố chấp đến như vậy…
Phật nói Hồi Đầu Thị Ngạn* nếu người thật lòng hành tâm hối cải rồi thì
ắt hẳn chúng ta nhất định sẽ chừa cho ngươi một con đường sống..”, vị
nhân sĩ nhỏ con bên cạnh mặc đồ rách rưới hẳn là người của cái bang phái cũng nhanh chóng lên tiếng phụ họa: “Đúng đấy.. Hoài Liệt chân nhân nói đúng… Bạch Hàn Sâm ngươi nên đầu hàng đi”. (Hồi Đầu Thị Ngạn tức quay
đầu là bờ)
Như đang nghe một hồi chuyện cười Bạch Hàn Sâm không
toát lên một trận tiếu ý. Tiếng cười của hắn như cuồng dại, nhưng lại đè nén bi thương. Như trong một khắc khiến cho đám nhân sĩ ở đây thất thần Bạch Hàn Sâm dưới con mắt ngạc nhiên của bao người nhảy xuống vực núi
sâu không thấy đáy.
Thõa mãn viết xong ba ngàn từ của chương mới Cung tiểu đại thần hài lòng nhìn lại thành quả của mình, rồi đăng bài
lên diễn đàn. Kéo con chuột xuống hàng bình luận Cung tiểu đại thần
không khỏi hứng thú nhìn đám tiểu đệ đang cầu bán manh.
*Tiểu Đậu Đinh*: Oa Đại thần ra chương mới...Hóng ♡\( ̄▽ ̄)/♡
*Quà của tiểu gia ai dám tranh*: Đại thần rốt cục người có phải mẹ đẻ của Sâm nhi không, tại sao lại ngược đến như vậy.
*Nương tử là mẹ”: Cầu thịt… Làm ơn đừng ngược nam chính nữa. (* ̄m ̄)
*Ta là một cái cuồng em gái*: Ta phi! Lão tử đã theo truyện đến nay
cũng đã ba trăm mấy chục chương rồi, bên cạnh nam chính có vô số em gái
nhưng từ đầu đến giờ vẫn chưa có thịt là saoooo…..
*Tiểu oa nhi*: Lầu trên nói đúng. Có khi nào nam chính bị yếu s*** lý không?
*Tiểu Đậu Đinh*: Oa hai lầu trên ai cho nói xấu nam thần của tuiiii!!!!!
……
……
Tắt màn hình trang chủ xong Cung tiểu đại thần duỗi thẳng thắt lưng đầy đau nhứt, quay người xuống nhà bếp uống ngụm nước mát.
Thực chất, tiểu sinh tên thật là Vân Cung năm nay đã gần ba mươi tuổi,
đã từng là đặc công lính đánh thủy của quân đoàn C27 nhưng đã xuất ngũ.
Hiện tại, chính là một nhà văn tự do chuyên đi đào hố. Vân Cung vừa uống nước vừa cảm thán lại cuộc đời của mình.
Viết tiểu thuyết ngựa
đực giống kỳ thực cũng rất thoải mái. Nhân vật chính bị bỏ rơi, chịu
nhiều nhục nhã -> bàn tay vàng -> thu nhóm tiểu đệ trung thành,
tiểu muội mềm mại -> lại bàn tay vàng -> tiêu diệt boss cuối->
Phi thăng. Ahaha cuộc đời thật tươi đẹp.
Viết lách cũng khoảng
hơn ba năm Vân Cung rút cuộc cũng thu được một đám fan não tàn, tôn hắn
lên làm một trong những đại thần của Tấn Giang.
Tuy nhiên, bàn
tay vàng không thì cũng quá nhàm chán hắn nhận ra truyện của mình cần
phải thêm một chút muối, thế là ngược chết ngươi.
Một xô máu chó văng đầy mặt, nhân vật chính nhẹ bị ngược thảm, nặng chính là ngược
chết đi sống lại. Phế bỏ tu vi, đạo lữ phản bội, gia tộc bị người ta
thảm sát,… Nam chính Bạch Hàn Sâm đó chính là một ví dụ điển hình.
Muốn đứng trên vạn người, dẫm nát giang sơn… Ahaha! đâu có dễ
Uống xong ngụm nước cuối cùng định bụng đi lên cầu thang, bỗng tay chân Cung tiểu đại thần rụng rời đầu óc choáng váng ngã xuống nền nhà mát
lạnh. Đậu móa! Nhất định trong nước có độc, Vân Cung ôm bụng đau đớn
nghĩ: “Hừ! Tiểu sinh nhất định bắt công ty giao nước kia bồi thường” rồi mất đi một tia ý thức cuối cùng.