Tất cả những người có mặt ở đây hôm nay đều là cao thủ do tam đại môn phái điều đến. Tất
nhiên, Chu Thanh Loan cũng không ngoại lệ.
Về thiên phú mặc dù
không nói là tuyệt hảo, nhưng thực lực của nàng ta cùng Huyễn Thanh môn
chống đỡ, ở nơi này tuyệt không có ai dám chống lại nàng. Dựa vào đó,
Chu Thanh Loan này liền coi trời bằng vung hay ra tay sinh sự với người
khác.
Vậy mà bây giờ, cư nhiên một nam nhân “Bình thường” lại có thể dễ dàng chống lại Chu đại tiểu thư hoàn hảo không một chút sứt mẻ
gì.
Tầm mắt của mọi người bây giờ tất cả lại đổ dồn về phía Vân Cung. Họ muốn xem người khiến Chu Thanh Loan thất bại là ai a?
“A” trong tửu lâu có người không nhịn được hô lên một tiếng. Người này
trưởng lên thật là đẹp a. Thậm chí Chu Thanh Loan so với nam nhân này
quả thật là kém hơn.
Chu Thanh Loan bây giờ cảm thấy vô cùng
nhục nhã. Tức giận cùng cảm giác thất bại khiến nàng ta mất đi lý trí
rút kiếm của một nhân sĩ đứng gần đó lao về phía Vân Cung.
“Loan nhi dừng lại” tiếng quát to mang theo mấy phần công lực của tu sĩ Kim
Đan làm thức tỉnh thần trí mấy người ở đây. Từ xa, mọi người đã nhìn
thấy một lam bào nam tử uy nghiêm đang đạp gió mà đến. Từ khoảng cách xa như vậy mà đã truyền âm thậm chí còn thật rõ ràng. Nam tử này nhất định không đơn giản!
Lam y công tử đứng trước mặt Vân Cung ôm quyền
nói: “Tại hạ tên Chu Sinh Liên của Huyễn Thanh môn… hiền muội còn nhỏ
chưa hiểu chuyện, xin các hạ rộng lượng tha thứ”.
Vân Cung lúc nãy quả thực là có động sát khí, nhưng đại ca của người ta cũng đã xin lỗi rồi hắn cũng chả mất miếng thịt nào.
Híp híp đôi mắt phượng lại, thôi bỏ đi. Hắn cũng không muốn chọc phiền toái: “cáo từ” rồi kéo hai đứa nhỏ rời đi.
Chu Thanh Loan uất ức vô cùng nàng còn tưởng đại ca đến là thay nàng
đòi lại công đạo nào ngờ, đại ca lại cúi đầu trước tên nam nhân chết
tiệt đó xin lỗi. Chu Sinh Liên liếc nhìn muội muội còn đang ấm ức, quát: “Muội đừng có hồ nháo nữa được không… ngay cả Thanh Tông môn cũng nháo
tới”
Chu Thanh Loan cái hiểu cái không: “Huynh nói cái người
kia…”, Chu Sinh Liên nhìn bộ dáng mờ mịt không hiểu chuyện của muội
muội, hắn cũng cảm thấy bản thân mình trước kia đã quá nuông chiều nàng
rồi: “Muội thấy ở trong tam đại môn phái… thực lực cao như vậy mà trên
người còn đeo mấy cái còng ngoài hắn thì còn ai”.
Tiếng nói của
hắn không lớn cũng không nhỏ, nhưng người ở đây đều là người học võ tất
cả đều nghe rõ không sót một mống. Nguyên lai “Mỹ nhân” cao lãnh hồi nãy là Vân Cung sư thúc ở Thanh Tông môn.
Danh tiếng của vị sư thúc ở Thanh Tông môn này đích xác không nhỏ.
Bọn hắn quả thật ngu mà, ở trong tam đại môn phái ai mà dám đụng hàng
với cái “Stylist” khác thường của hắn cơ chứ. Quan trọng hơn người này
là một cái xà tinh bệnh đó nha… Là xà tinh bệnh đó!!!
Những người hồi nãy đối với “Mỹ nhân” sinh ra sắc tâm cũng ôm trái tim nhỏ run lẩy bẩy. Họ còn chưa có muốn chết đâu. QAQ
Chu Thanh Loan cảm thấy hàn ý từ trong người lan ra khắp toàn thân,
nàng tuy kiêu ngạo nhưng không có ngu. Đó là một cái người điên thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, hồi nãy nếu không có đại ca ngăn cản nói không chừng
kẻ phải vùi thây dưới thanh kiếm đó chính là nàng đi.
Hai huynh muội im lặng không nói một lời nào quay về khách điếm.
Thế là sự việc ngày hôm đó liền khép lại, duy chỉ mỗi người là mang một tâm trạng khác nhau.
Vân Cung bây giờ đang ở cùng đồ đệ vui vẻ nào có biết hình tượng của
hắn đang tụt xuống thảm hại dần trở nên đáng sợ, lãnh huyết trong mắt
mọi người.
“Hắt xì…”
“Sư phụ người không sao đấy chứ” Nghiêm Tu lo lắng hỏi.
Vân Cung không biết tại sao hắn cứ lại hắt xì mãi, hắn buâng quơ nói: “Hẳn chỉ là cảm mạo thôi”…. “Hắt xì...”