Tô Niệm Niệm lập tức từ trên giường ngồi dậy, đoạt lấy chén thuốc trong tay Phong Tịnh Minh hất xuống đất, khó chịu thở phì phì nói: “Ngươi thật to gan, thứ nước khó ngửi như vậy lại đưa cho ta uống!”
Phong Tịnh Minh bị hành động của nàng làm cho sửng sốt, cúi đầu nhìn chén thuốc vỡ thành từng mãnh, thản nhiên nói: “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu.”
Hành động của Phong Tịnh Minh ở trong mắt Tô Niệm Niệm, nghiễm nhiên chính là bộ dạng đang bị khi dễ, điều này làm cho trong lòng nàng thích muốn chết, vì thế tay cầm cằm Phong Tịnh Minh, mang theo vẻ khinh bạc, nói: “Đi, mau đi lấy cho đại gia chén nước.”
Phong Tịnh Minh giương mắt, ánh mắt lạnh thấu xương xẹt qua khuôn mặt của Tô Niệm Niệm, Tô Niệm Niệm bị ánh mắt này làm cho cả kinh đánh rùng mình một cái, bất quá nàng lập tức nghĩ, may mà ở trong mộng, tiểu tử này, hắn không thể đoán được nàng đã làm gì hắn, chứ ngoài đời thì nàng chết chắc rồi, vì thế nàng làm bộ dáng tiểu thư điêu ngoa giống như trên tivi, xụ mặt nói: “Sao, trong lòng không phục? Còn không nhanh, nếu không nghe lời, đại gia liền bán ngươi cho kỹ viện!”
Lúc này, Phong Tịnh Minh đã thật sự nổi giận, đột nhiên hắn nắm lấy cổ tay của nàng, gắt gao nắm chặt.
“Lớn mật, ngươi buông tay, a, đau a, đau. . . . . .” Tô Niệm Niệm thống khổ quát to, đột nhiên, nàng biến sắc, đau, nàng có thể cảm giác được sự đau đớn! Việc này có nghĩa là gì? Việc này nói lên nàng căn bản không có nằm mơ a. . . . . . Đây là vở kịch trời đánh gì a a. . . . . .
Tô Niệm Niệm hô to một tiếng: “Ta mộng du!”Hai mắt liền gắt gao nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh. . . . . . à không, là giả bộ bất tỉnh thôi.
Phong Tịnh Minh buông tay Tô Niệm Niệm ra, hai mắt bốc hỏa, trừng lớn liếc nhìn người đang nằm trên giường giả bộ ngủ kia, cắn răng nói ra bốn chữ: “Tự chăm sóc đi.” Nói xong liền tức giận rời đi.
Xong đời, xong đời, trang chủ tức giận rồi. Tô Niệm Niệm run run trong lòng, lúc này lại chọc phải phiền toái lớn rồi a . Vậy mà bản thân mình còn cho rằng tất cả chuyện này là mơ chứ? Không đúng không đúng, tất cả việc của đại gia làm đều là một giấc mộng a? A, cũng không đúng. . . . . . .
Tóm lại mặc kệ như thế nào, lúc này Tô Niệm Niệm đã thật sự gặp bi kịch. Đương nhiên, không lâu sau nàng phát hiện, sự khổ sở chuyện này gây ra cho nàng, so với trong tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn.
Phong Chỉ Nhi đang cùng Trữ Bích Huyền thảo luận vấn đề, sao ca ca nàng lại đột nhiên đối xử tốt với Tô Niệm Niệm, bỗng nhiên nàng nhìn thấy Phong Tịnh Minh từ trong phòng đi ra, khuôn mặt hết sức tức giận mà đi ra.
Phong Chỉ Nhi giật nhẹ ống tay áo của Trữ Bích Huyền, khó hiểu nó : “Trữ ca ca, không phải huynh nói ca ca của muội đang dùng kế quyến rũ Tô tỷ tỷ sao, sao huynh ấy lại tức giận như vậy?”
Trữ Bích Huyền không cho là đúng nói : “Đại khái chắc là đã bị thứ gì đó đả thương nghiêm trọng rồi. . . . . .” Ai biết Tô cô nương cổ quái kia lại làm ra hành động đẹp mắt mới lạ gì, chọc hắn tức giận thành như vậy.
Phong Chỉ Nhi nghe hắn nói như thế, nhịn không được nở nụ cười. Trên đời này rốt cục cũng đã có người có thể chọc ca ca nàng tức giận thành như vậy .
Tô Niệm Niệm nghe được tiếng mở cửa, biết có người đi vào phòng, liền chui đầu từ trong chăn ra, hướng cửa nhìn nhìn, ông trời a, tại sao lại, lại, lại là Phong Chỉ Nhi, nàng ta hại nàng còn chưa đủ thảm sao. . . . . . .
Phong Chỉ Nhi đi vào trong phòng ngủ, nhìn thấy mảnh sứ vỡ, lại nhìn đến Tô Niệm Niệm tựa hồ bị hoảng sợ, nàng liền đi lại đó ngồi ở bên giường, tận lực dùng chất giọng hòa ái: “Tỷ. . . . . . tỷ làm sao vậy, sao ca ca muội lại giận tỷ vậy?”
Tô Niệm Niệm đột nhiên từ trên giường chồm đến, ôm cánh tay Phong Chỉ Nhi nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ van cầu ngài , đừng đến đây được không. . . . . .” .
Phong Chỉ Nhi bất mãn nói: “Muội vốn là ở nơi này, tỷ không cho muội trở về phòng, muội còn có thể đi đâu?”
A ha? Tô Niệm Niệm buông Phong Chỉ Nhi ra, trên đỉnh đầu hiện ra một dấu chấm hỏi nhìn Phong Chỉ Nhi.
Phong Chỉ Nhi nói: “Tỷ phát sốt hôn mê một ngày, ca ca liền gọi người đưa tỷ chuyển qua chỗ ở của muội.”
“Đợi một chút, chuyện nô tỳ phát sốt cùng với chuyện chuyển nhà có quan hệ gì?”
” Ngày tỷ phát sốt, cửa phòng bị hỏng rồi. . . . . .”
Thế giới này quá quỷ dị đi! Tô Niệm Niệm thật sự hết chỗ nói rồi, vì thế cụ thể cửa kia vì sao bị phá hỏng nàng cũng lười hỏi, chính là lễ phép nói: “Cái kia, thật ngại khi đã quấy rầy tiểu thư một ngày nay, hiện tại nô tỳ phải đi về .” Đối mặt với Phong đại tiểu thư này, từ đầu sợi tóc đến đầu ngón chân của nàng đều hết sức sợ hãi a.
Phong Chỉ Nhi đột nhiên túm góc áo của nàng, chớp mắt to đáng thương nói: “Tỷ, tỷ còn trách muội phải không?”
Tô Niệm Niệm nhẹ nhàng mở ngón tay của Phong Chỉ Nhi ra, lấy ngữ khí năn nỉ nói: “Đại tiểu thư a, ngài có thể đừng như vậy được không, trái tim của tiểu nhân vốn không tốt. . . . . .”
Tính tình của Phong Chỉ Nhi rất bạo ngược, trước đó nàng đã phải giả trang ôn nhu hiền lành đến mức nàng cũng thấy khó chịu, khó chấp nhận, hiện tại nàng bắt đầu tức giận, mặc kệ ca ca nàng có đại kế gì, đem Tô Niệm Niệm trực tiếp đến ngủ trên giường nàng, vừa tủi thân vừa tức giận nói: “Này , ngươi đúng là người không biết hoàn cảnh a, ta đã có ý tốt đến xin lỗi ngươi, ngươi còn không chịu, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta trói ngươi lại bức ngươi nói ‘ không có gì ’ mới được sao?”
Tô Niệm Niệm thấy nàng gào thét như vậy, ngược lại không sợ, ngồi ở trên giường phủi phủi quần áo nói: “Vậy mới đúng, như vậy mới không còn khiến cho ta có ảo giác như đang nằm mơ a. . . . . . Cái kia, đại tiểu thư a, ngài thật sự muốn xin lỗi ta sao?”
Phong Chỉ Nhi ngượng ngùng quay đầu đi, nói: “Đó là tự nhiên, chuyện này vốn là do ta không đúng.”
Tô Niệm Niệm thuận theo: “Chuyện này cũng không hẳn là không thể bù đắp.”
“Cái gì? Chỉ cần việc đại tiểu thư ta có thể làm được , ngươi cứ mở miệng.”
Tô Niệm Niệm cười mờ ám nói : “Rất đơn giản , ngài đem số tiền rơi xuống nước trả lại cho nô tỳ là được rồi . . . . . .”
Phong Chỉ Nhi hừ một tiếng, nói“Ta còn tưởng là chuyện gì đáng ngại chứ.” Nói xong, xoay người tìm trong ngăn tủ bên giường trong chốc lát, lấy ra một xấp ngân phiếu, tùy tiện rút ra đưa cho Tô Niệm Niệm, nói: “Chừng này có đủ không?”
Tuy rằng Tô Niệm Niệm không thế nào nhận thức được chữ phồn thể, nhưng thấy dòng chữ phồn thể bắt mắt trên tờ ngân phiếu viết “Một ngàn lượng” nàng vẫn có thể nhận ra. Vì thế nàng nuốt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy tiếp nhận ngân phiếu, cất vào trong ngực, rồi mới lên tiếng: “Nô tỳ không có tiền lẻ trả lại cho ngài a.”
Xem, người này có bao nhiêu dối trá đi, sao ngươi không tìm người khác đổi tiền lẻ mà lại không chút do dự cất ngân phiếu vào trong ngực chứ?
Phong Chỉ Nhi cũng không để ý, vẫy vẫy tay nói: “Không cần, chỉ cần ngươi không để ý là tốt rồi.”
Tô Niệm Niệm nịnh nọt cười: “Kia sao có thể chứ. . . . . . Đại tiểu thư, nô tỳ có thể hỏi ngài một chút hay không, sao ngài lại đột nhiên đối xử tốt với nô tỳ như vậy nha?”
Hai tay Phong Chỉ Nhi nắm chặt, đáp: “Thứ nhất, bổn đại tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa biết rõ đúng sai, thứ hai, ta nếu đối nghịch với ngươi, ca ca ta nói còn làm như vậy nữa sẽ đuổi ta ra khỏi sơn trang!”
Tô Niệm Niệm trực tiếp không để ý điều thứ nhất, nhưng điều thứ hai nàng lại không dám tin tưởng, trong hồ lô của Phong Tịnh Minh bán thuốc gì nha? Xem ra hôm nay đúng là một ngày mà người ta thích làm việc giả dối, nói đến cùng, hắn muốn thứ gì chứ, rốt cuộc muốn làm gì?
Tô Niệm Niệm xám xịt tránh ở trong phòng mình, vì việc đó mà nàng thật không dám ra khỏi cửa .
Giận dữ hất chén thuốc ở trước mặt trang chủ, đem trang chủ làm nô tài để sai bảo, còn tuyên bố muốn bán trang chủ vào kỹ viện. . . . . . Tô Niệm Niệm phát hiện bản thân lúc này rất muốn tự sát a a a a a. . . . . .
Vì thế, Tô Niệm Niệm trở lại trong phòng, trước tiên khóa tất cả cửa phòng, sau đó đem giấu mình ở trong chăn, đánh chết cũng không đi ra. Chiêu này của Tô Niệm Niệm quả thực chính là một hành động cực kỳ ngu ngốc, thử nghĩ mà xem, một cái cửa, cái chăn, có thể ngăn trở Phong Tịnh Minh sao? Bởi vậy, hắn đã đến rồi a!
Đương nhiên, cách thức lần này Phong Tịnh Minh tới kỳ thật vẫn là có chút bất đồng, bởi vì hắn vào phòng mà không dùng chân phá cửa .
Tô Niệm Niệm ở trong chăn khó chịu muốn hít thở không thông thì phát hiện có người kéo chăn nàng.
Phong Tịnh Minh lấy chăn đang bao bọc Tô Niệm Niệm ra, sau đó lập tức xách Tô Niệm Niệm từ trên giường lên, giống hệt như xách một con thỏ.
Tô Niệm Niệm nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phong Tịnh Minh, thì “Ngao” hú lên một tiếng quái dị, cả kinh nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi vào bằng cách nào? Sao một chút tiếng động ta cũng không nghe được?”
Phong Tịnh Minh buông nàng ra, bất đắc dĩ nói : “Ta luôn luôn đứng ở trong này, trơ mắt nhìn ngươi vào phòng, đem tất cả cửa đều khóa kỹ, chẳng lẽ ngươi sợ ta sẽ đi ra ngoài ư?”
“Khụ khụ, tại sao có thể như vậy chứ?” Tô Niệm Niệm quả thực không thể tin được, “Nói bậy, sao ta không thấy ngươi?”
“Ta làm sao mà biết.” Kỳ thật Phong Tịnh Minh cũng thực buồn bực, hắn là một người sống lớn như vậy đứng ngay tại góc của tủ quần áo, Tô Niệm Niệm cứ thế mà không thấy hắn, điều này làm cho hắn có cảm giác như bị người khác coi hắn như là không khí.
Tô Niệm Niệm lại nằm xuống trên giường, nói: “Trang chủ a, thời điểm không còn sớm, tiểu nhân muốn đi ngủ , ngài cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, ai ôi, này này này. . . . . .”
Tô Niệm Niệm nói còn chưa nói xong, liền lại bị xách lên.
Phong Tịnh Minh nhìn cũng không nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: “Đi, mau lấy cho đại gia chén nước.”
“Ngươi. . . . . .” Ngươi đây là muốn trả thù a. . . . . . Tô Niệm Niệm trợn mắt nhìn. .
“Không nghe sao?” Phong Tịnh Minh liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức răn dạy nàng nói, “Nếu không nghe lời, đại gia liền bán ngươi vào kỹ viện!” Lấy lời của tiểu nhân trả lại cho tiểu nhân, cảm giác này quả nhiên không phải tốt bình thường mà. . . . . . trong lòng Phong Tịnh Minh thật sự đắc ý, thiếu chút nữa liền nhịn không được bật cười.
Da mặt Tô Niệm Niệm hiển nhiên dầy hơn so với Phong Tịnh Minh một chút: “Bán đi a, loại người như ta đây, bán vào kỹ viện cũng có thể làm hoa khôi a!”
“Ngươi. . . . . .” Phong Tịnh Minh hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, lập tức quăng nàng đến trên giường, “Đúng là không biết liêm sỉ!”
Tô Niệm Niệm không thèm để ý tới mấy tư tưởng cổ hủ của phong kiến, nàng đột nhiên nghĩ đến ngân phiếu một ngàn lượng đang ở trong lòng mình , vì thế móc ra, lên mặt đắc ý hai cái, quơ quơ trước mặt Phong Tịnh Minh nói: “Trang chủ a, ta muốn chuộc thân!”
Phong Tịnh Minh nhanh chóng cầm cổ tay Tô Niệm Niệm, sau đó gỡ tờ ngân phiếu trong tay nàng xuống, nhìn kỹ, hỏi: “Chỉ Nhi đưa cho ngươi?”
Tô Niệm Niệm đắc ý nói : “Ngài không cần phải để ý việc này, hiện tại trọng yếu nhất là, ta đã có tiền chuộc thân, trang chủ a, phiền toái ngài trả khế ước bán thân lại cho ta, sau đó có thể trả lại cho ta tám trăm năm mươi lượng bạc . . . . . .”
Phong Tịnh Minh thấp giọng lặp lại lời của nàng: “Sẽ trả lại cho ngươi tám trăm năm mươi lạng bạc?” Hắn nói xong, lông mi nhíu nhíu, tựa hồ không cho là đúng.
Tô Niệm Niệm tâm tình tốt: “Đương nhiên rồi, bất quá ra lo ngươi rất có tiềm chất làm gian thương, cho nên ta cho phép ngươi khấu trừ lợi tức, như vậy ta chịu thiệt, ngươi trả lại cho ta bảy trăm lượng là được rồi , về sau đại gia ở trên núi tiểu nhân ở dưới nước không hẹn gặp lại. . . . . .”
Phong Tịnh Minh đặt tờ ngân phiếu một ngàn lượng kia ở trong tay áo, sau đó cười tủm tỉm nói: “Ngươi nói không đúng rồi, ngươi trước sau tổng cộng còn thiếu ta một ngàn một trăm năm mươi lượng bạc.”
Tô Niệm Niệm cả kinh kêu lên: ” Lợi tức đến hai ngàn hai? So với Hoàng Thế Nhân ngươi còn khinh khủng hơn a. . . . . .”
Phong Tịnh Minh hơi tò mò hỏi: “Hoàng Thế Nhân là ai?”
” Đại biểu của gian thương , thích cưỡng đoạt con gái nhà lành.”
Phong Tịnh Minh nghe xong, cũng không tức giận, chính là thản nhiên lắc đầu, nói: “Ta với hắn không giống nhau. . . . . . Không tính lợi tức, ngươi nợ ta hai ngàn một trăm năm mươi hai, nếu ngươi muốn tính lợi tức, bản thân ta cũng sẽ không để ý.”
Tô Niệm Niệm cảm thấy đây quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ: “Bản thân ta muốn hỏi hỏi, hai ngàn lạng nhiều thêm kia, từ đâu mà đến chứ?”
Phong Tịnh Minh lúc này có vẻ đặc biệt nhàn nhã: “Ngươi hôm nay đánh nát một cái bát hoa sen, là ta dùng hai ngàn lượng bạc để mua về.”
Tô Niệm Niệm: “. . . . . .”
MD, ngươi con mẹ nó ăn no rửng mỡ dùng hai ngàn lượng bạc mua bát đựng thuốc! . . . . . . Tô Niệm Niệm nhắc đi nhắc lại những lời này trong lòng vài lần, rốt cuộc cũng không dám nói ra.
Tóm lại mặc kệ nói như thế nào, Tô Niệm Niệm xem như đã rước họa vào thân, nàng không thể không cảm thán, đã biết giá trị con người thật đúng là tăng cao a, nhanh như vậy liền tăng đến hai ngàn hai, mất công nàng mới lừa gạt từ chỗ Phong Chỉ Nhi kia được một ngàn lượng còn chưa cầm nóng tay, hiện tại nàng còn mắc nợ thêm một ngàn một trăm năm mươi lượng, hơn nữa ngày sau, bởi vì tâm tình của chủ nợ biến thái kia không tốt mà cơ hồ tùy thời đều có khả năng tăng thêm lợi tức a. . . . . .
Cái gì gọi là tức nước vở bờ, có rận không sợ chỉ sợ rận cắn, chén đã mẻ lại càng thêm sứt, Tô Niệm Niệm rốt cục am hiểu sâu đạo lý này, vì thế cũng không nghĩ đến vấn đề chuộc thân nữa, cùng lắm thì về sau tìm một đại hiệp nào đó cùng nàng bỏ trốn, tuy rằng cho tới bây giờ vị đại hiệp muốn bỏ trốn cùng nàng tựa hồ còn chậm chạp không muốn hiện thân.
Đương nhiên, để cho Tô Niệm Niệm không để ý đến nợ nần của mình cùng với nguy cơ về tổn hại nhân quyền, chính là nhờ một nguyên nhân khác, có một việc đang sắp đến.