Khi Tô Niệm Niệm tỉnh lại, thứ đầu tiên mà nàng nhìn thấy, chính là đôi mắt của Phong Tịnh Minh, một đôi mắt đang tận lực che dấu sự lo lắng, trong lòng Tô Niệm Niệm không hiểu vì sao lại cảm thấy cao hứng.
Nàng biết, bỏ trốn đã không thành công, không biết công tử Tây tuyết thế nào rồi. Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm mở miệng hỏi:“Công tử Tây tuyết đâu?”
Phong Tịnh Minh nhíu mày, đứng thẳng thân mình, nói: “Ngươi đang lo lắng cho hắn?”
Tô Niệm Niệm cũng không muốn nói là không phải, bất quá nàng tin tưởng Phong Tịnh Minh hẳn là sẽ không gây bất lợi cho hắn. Cho nên lúc này nàng nuốt nước miếng một cái, nói sang chuyện khác: “Tiểu nhân đói bụng.”
Phong Tịnh Minh cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ hướng ra phía ngoài hô: “Thanh nhi, chuẩn bị thức ăn.”
Bên ngoài Thanh nhi đáp vâng , liền đi.
Tô Niệm Niệm hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua một chút, chuyện của Thiết Đầu đại ca vẫn làm cho nàng sợ hãi, nghĩ về yêu cầu của hắn, rồi nhìn nhìn lại người trước mắt này, Tô Niệm Niệm cảm thấy chính mình chết chắc rồi. Bất quá, nàng vẫn cho rằng, ngoại trừ đoạn ký ức gặp Thiết Đầu đại ca kia, tựa hồ còn có một số chuyện nàng gặp phải sau đó nữa, nhưng mặc kệ nàng có cố gắng nhớ như thế nào, vẫn không biết, đó là chuyện gì?
Hiệu suất làm việc của Phong Tam sơn trang thật không tầm thường , chỉ thoáng chốc, một bàn đồ ăn phong phú đã xuất hiện trước mặt Tô Niệm Niệm. Tô Niệm Niệm liền bỏ tất cả mọi chuyện loạn thất bát tao ra sau đầu, to gan ăn ngấu nghiến.
Phong Tịnh Minh cũng không động đũa, chỉ ngồi ở một bên, quan tâm nhìn nàng.
Tô Niệm Niệm bị hắn nhìn trong lòng nảy sinh một ý không tốt, tùy tiện gắp một món này nọ đặt ở trong bát của hắn, nịnh nọt nói : “Trang chủ ngài cũng ăn đi.”
Phong Tịnh Minh dùng chiếc đũa gắp thứ trong bát của chính mình lên, không có hảo ý cười nói: “Ngươi đang ám chỉ với ta điều gì sao ?”
“A?” Tô Niệm Niệm ngơ ngác liếc mắt nhìn hắn một cái, không hiểu hắn muốn nói gì.
Đợi đến khi hắn đem thức ăn mà nàng vừa gắp cho hắn bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt thì mặt Tô Niệm Niệm, hoàn toàn đỏ như một bộ phận nào đó của con khỉ.
Kia rõ ràng là ăn đậu hủ.
. . . . . . Lôi công làm chứng, ta thật không cố ý a.
Tô Niệm Niệm cúi đầu thành thành thật thật ăn, không dám ngẩng đầu lần nữa.
Giọng nói của Phong Tịnh Minh đột nhiên vang lên ở trên đỉnh đầu nàng: “Vì sao nhất định phải đi?”
Tay Tô Niệm Niệm run lên, một miếng thịt trơn tuột rơi trên bàn.
Phong Tịnh Minh lại gắp một miếng khác đặt ở trong chén của nàng, vẫn kiên trì như cũ hỏi: “Vì sao nhất định phải đi?”
“Vô nghĩa, ai muốn bán mình làm nha hoàn cho người khác chứ.” Tô Niệm Niệm thẳng thắn vô tư nói ra , nhưng đầu lại thủy chung không dám nâng lên.
“Như thế, không bắt ngươi làm nha hoàn nữa là được phải không?”
“Thế ta đây làm cái gì?” Tô Niệm Niệm rất ngu si hỏi, kỳ thật ý của nàng là, nếu không cần làm nha hoàn , ta cũng sẽ không còn chuyện gì phải ở lại Phong Tam sơn trang.
Hỏi chuyện này làm hàng lông mày của Phong Tịnh Minh nhăn lại, hắn ngây như tượng gỗ tự hỏi một chút, rồi nói: “Không bằng, làm lão bà của ta được không?”
Tô Niệm Niệm rốt cuộc ngẩng đầu, trong mắt đã tràn ngập kinh ngạc, còn có, éc, còn có một chút vui sướng mà chính nàng không chịu thừa nhận.
Mà Phong Tịnh Minh lúc này, ý cười vẫn đọng trên môi nhìn nàng. Nụ cười kia như ánh nắng ấm áp chiếu vào ngày xuân, làm Tô Niệm Niệm có chút mê muội.
Tô Niệm Niệm nhìn Phong Tịnh Minh ước chừng khoảng hai phút, cả hai đều không nói câu nào. Sau đó, Tô Niệm Niệm dùng một chiêu hết sức ngu ngốc trả lời cho hắn. . . . . . Giả bộ bất tỉnh.
Phong Tịnh Minh cười nhẹ ôm Tô Niệm Niệm đang nằm ở trên bàn lên, sau đó đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, tiếp theo giúp nàng cởi hài ra, đắp chăn.
Tô Niệm Niệm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ rằng, người này cuối cùng cũng đi rồi.
Ai ngờ, Phong Tịnh Minh chơi xấu ở bên giường nhìn nàng một lúc, rồi đột nhiên nói: “Đêm nay ta ngủ ở đây được không?” Trong giọng nói đúng là không che dấu được vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, còn có, sung sướng
Thân thể Tô Niệm Niệm đột nhiên căng thẳng, biểu tình trên mặt so với khóc còn khó coi hơn, đôi mắt lại vẫn như cũ nhắm chặt.
Phong Tịnh Minh nhịn cười, cúi đầu giúp nàng chỉnh lại góc chăn, thuận đường ở trên trán của nàng in lại một nụ hôn khẽ, thế rồi mới xoay người rời đi.
Thật lâu sau, Tô Niệm Niệm mới dám mở mắt, không biết là nên vui hay nên buồn.
Nụ cười tươi ấm áp kia của Phong Tịnh Minh làm cho trong lòng nàng có chút ngọt ngào, nhưng vừa nghĩ tới hắn có nhiều lão bà như vậy, liền buồn rầu, huống chi, còn nhiệm vụ của Thiết Đầu đại ca kia . . .
Nàng suy nghĩ vấn đề này đến phiền muộn, Tô Niệm Niệm vẫn nghĩ về vấn đề của Phong Tịnh Minh, lăn lộn không ngủ được. Ngày hôm sau mang hai mắt gấu mèo thâm quầng sáng sớm rời giường, không dám ngủ tiếp.
Từ nay về sau nàng không dám lại nhàn hạ chơi đùa nữa, bằng không sẽ không được làm nha hoàn, mà hiện tại, nàng còn không được tính làm lão bà của hắn, thói quen một vợ một chồng, vẫn là nguyên nhân mà nàng không muốn tới gần Phong Tịnh Minh.
Tô Niệm Niệm lắc đầu cười khổ, chính mình thế nhưng lại lo lắng sợ không được làm nha hoàn a .
Cho nên mới nói, mỗi người đều có tiềm chất biến thái, sẽ chờ cơ hội mà biểu hiện ra ngoài thôi.
Tô Niệm Niệm bưng trà ngon mới pha đi vào thư phòng trang chủ, lúc này Phong Tịnh Minh đang ngồi ở trên ghế rộng rãi xa hoa, nhàn nhã lật xem một quyển sách.
Hiện tại Tô Niệm Niệm vừa đến gần Phong Tịnh Minh tim liền đập nhanh hơn, cho nên muốn đặt trà ở trên bàn học của hắn, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Ai ngờ Phong Tịnh Minh lại buông sách, nâng tay tới đón. Tô Niệm Niệm thấy vậy, chỉ có thể đưa trà cho hắn.
Không biết là cố tình hay là vô ý, đầu ngón tay Phong Tịnh Minh xẹt qua mu bàn tay Tô Niệm Niệm, khiên mặt nàng đỏ ửng lên, bàn tay như bị bỏng, nhanh chóng rút ra.
Sau đó, Phong Tịnh Minh không tiếp được, bát trà sôi rơi xuống, có một số nước trà hất tới trước ngực của hắn.
Cách quần áo, Tô Niệm Niệm đều có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của hắn, vì thế mặt càng thêm đỏ, nàng đành phải cúi đầu cực thấp.
Phong Tịnh Minh vừa hưởng thụ sự phục vụ của nàng, vừa nói:“Không có việc gì, nàng chớ lo lắng.” Giọng nói bị ép tới rất thấp, thấp đến giống như đôi tình nhân đang lặng lẽ nói thầm với nhau.
Tô Niệm Niệm cảm thấy không thích hợp, nàng giương mắt, nhìn thấy đôi mắt đẹp kia của Phong Tịnh Minh, trong ánh mắt sâu thẳm, rõ ràng đầy ý cười.
Tô Niệm Niệm tức giận ngừng tay, đứng lên. Nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc, Phong Tịnh Minh không có khả năng bị nước nóng hất trúng như vậy, huống chi, cho dù hắn thật sự không tiếp được, lấy công phu của hắn, muốn né tránh một ly trà, làm sao có thể không được chứ?
Hắn rõ ràng chính là cố ý!
Tô Niệm Niệm thật muốn nhặt bát trà lên một lần nữa hất vào khuôn mặt tươi cười đáng đánh đòn kia, đáng tiếc nàng không dám, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Mà Phong Tịnh Minh, được một tấc lại muốn tiến một thước nói:“Nàng lại làm hỏng một cái cái chén của ta rồi, nàng có biết cái chén này giá trị bao nhiêu tiền không?”
Tô Niệm Niệm vô lực lắc đầu, ngươi nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu đi, dù sao có rận thì sẽ bị rận cắn, sổ sách thì vẫn phải tính thôi!
Phong Tịnh Minh đột nhiên giữ chặt tay nàng, một tay kéo nàng vào trong lòng, nhìn nàng ôn nhu cười, nói: “Không bằng, nàng đem cả đời của nàng đền bù cho ta đi.”
Tô Niệm Niệm giãy dụa, phát hiện vô luận nàng giãy như thế nào, cuối cùng đều chỉ có thể nằm trong lòng hắn một lần nữa. Nàng đành phải tạm thời thành thành thật thật nằm ở trong ngực của hắn, rũ mắt, nói: “Ta chỉ là miếu nhỏ, trang chủ ngài là đại phật, phiền toái ngài. . . . .”
Lời còn lại, đều đã bị Phong Tịnh Minh nuốt hết.
Nụ hôn ôn nhu, mang theo một chút bất mãn, cứ như vậy đột nhiên rơi xuống, Tô Niệm Niệm bị đánh lén có chút trở tay không kịp.
Tô Niệm Niệm khẩn trương cầm lấy vạt áo Phong Tịnh Minh, nàng không phải chưa từng hôn qua, lại không biết chính mình vì sao lại khẩn trương như thế.
Đợi cho Phong Tịnh Minh buông nàng ra thì nàng mới phát hiện, chính mình lại chưa từng giãy dụa, tỏ vẻ cự tuyệt một chút nào. Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm lại ủ rũ nhìn xuống, nàng cảm giác mình thực không có tiền đồ.
Phong Tịnh Minh nhìn đến biểu tình của Tô Niệm Niệm, bất mãn cúi đầu cắn môi của nàng một chút, cúi đầu dò hỏi: “Nàng không thích sao?”
Lúc này Tô Niệm Niệm cả đầu lộn xộn lung tung, thuận miệng đáp: “Éc, không phải. . . . . .” .
Phong Tịnh Minh lại hôn môi của nàng, cười nói: “Phải là thích đúng không ?”
“Ừ, á?”
Phong Tịnh Minh vui vẻ nhu nhu tóc của nàng, cười đến rạng rỡ như hoa: “Thích thì nói ra, nàng không nói sao ta biết nàng thích chứ.”
“. . . . . .” .
Tô Niệm Niệm cuối cùng từ trong thư phòng Phong Tịnh Minh chạy trối chết ra ngoài.
Người ta nói nữ nhân đều có sức quyến rũ, nhưng mà Tô Niệm Niệm cảm thấy sức quyến rũ của Phong Tịnh Minh mới là vô địch, nàng sao lại không đẩy hắn ra chứ, nàng sao lại nằm ở trong lòng hắn mặc hắn muốn làm gì thì làm chứ, nàng như thế nào vừa nhìn thấy nụ cười của hắn, xương cốt toàn thân liền mềm nhũn a. . . . . .
Tô Niệm Niệm càng nghĩ càng ảo não, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thật không tốt. Phong Tịnh Minh hắn có một đống lớn lão bà a, ngươi gặp qua nữ nhân nào xuyên không chịu gả cho người có nhiều lão bà như thế chưa? Đương nhiên, ngoại trừ cung đấu. Nhưng Phong Tịnh Minh hắn cũng không phải hoàng đế! Cho dù hắn là hoàng đế, nàng cũng sẽ không giống nữ nhân khác quấn quít lấy hắn, khát vọng hầu hạ hắn! Tô Niệm Niệm càng nghĩ càng giận dỗi,không bao giờ thèm để ý tới Phong Tịnh Minh nữa.
Nhưng vừa nghĩ tới nụ cười của hắn, vừa nghĩ tới hắn ôn nhu xoa tóc của nàng, nghĩ đến tiếng nói từ tính dễ nghe của hắn, nghĩ đến nụ hôn của hắn. . . . . . Nàng liền mặt đỏ tim đập a.
Tô Niệm Niệm bắt đầu lo lắng, không phải mình thật sự thích cái tên tai họa này chứ.
Tô Niệm Niệm suy nghĩ lần sau nếu nhìn thấy Phong Tịnh Minh thì nên đi đường vòng thì hơn, lại phát hiện mình loáng thoáng tựa hồ nghe được tiếng người kêu cứu mạng.
Nàng nhìn xung quanh mọi nơi, phát hiện cách đó không xa ở trong hồ đang có người vùng vẫy. .
Đúng rồi, có người rơi xuống nước. Tô Niệm Niệm thân là quán quân bơi lội, tuy rằng lần trước thiếu chút nữa vong mạng trong bèo, bất quá nhìn đến cảnh tượng trước mắt nàng vẫn phấn đấu quên mình chạy tới nhảy vào, cứu người quan trọng hơn, nàng làm sao có thời gian lo lắng, lỡ chẳng may gặp chuyện giống lần trước chứ, cái kia có thể nói, nàng là người quá mức ngu si a.
Tô Niệm Niệm nhảy vào trong hồ, ra sức bơi đến giữa hồ, nàng thực buồn bực, người kia làm cách nào có thể trượt chân té ngã giữa hồ chứ, cách bờ hồ xa như vậy nha. . . . . . .
Tô Niệm Niệm không rảnh bận tâm chuyện khác, ra sức bơi hướng giữa hồ, chậm rãi tiếp cận người đang giãy dụa kia, mắt thấy nàng sẽ bắt được cánh tay người nọ, không ngờ phía dưới tựa hồ có một cánh tay đột nhiên nắm lấy mắt cá chân nàng, sau đó mãnh liệt kéo nàng xuống dưới!