Trữ Bích Huyền ngừng một chút, đột nhiên lớn tiếng nói: “Ta hiểu rồi!”
Thấy Phong Tịnh Minh và Tây Tuyết khó hiểu, Trữ Bích Huyền giải thích: “Trang Vĩnh Mộc quả thật đã ép Tô cô nương uống Lãnh Hương hoàn, chính là, độc tính của Lãnh Hương hoàn lại bị nàng ấy hóa giải .”
Phong Tịnh Mịnh cảm thấy không thể tin nổi: “Làm sao có thể như vậy được, Lãnh Hương hoàn cũng không phải độc dược tầm thường.”
Trữ Bích Huyền đáp: “Tô cô nương cũng không phải người bình thường, huynh quên sao, nàng ấy từng trúng độc thất âm côn trùng. Lúc ấy ta phát hiện trong kinh mạch của nàng có một luồng âm khí, nhưng không có uy hiếp đến tính mạng. Ta cho rằng đó là dư độc thất âm côn trùng chưa trừ hết, hơn nữa độc tính không lớn, cũng không đáng lo ngại, có lẽ qua một thời gian ngắn, độc tính liền tự động biến mất. Nhưng mà, xem ra, lúc ấy ta thật sự sai lầm rồi.”
Công tử Tây Tuyết đi qua lại đi trong phòng, nói: “Huynh mau mau nói vào trọng điểm đi, ta vội muốn chết rồi đây.”
Trữ Bích Huyền: “Ta cảm thấy, thất âm côn trùng kia sau khi bị Tô cô nương ăn luôn, độc tính của nó hòa hợp thành một thể với Tô cô nương. Thất âm côn trùng vốn chứa đựng độc tính cực âm, cho nên đối với các loại độc dược âm tính, tự nhiên có thể thoải mái hóa giải. Mà nếu cố tình đưa thuốc dương tính vào trong cơ thể, mặc dù thuốc này không có độc, nhưng bởi vì âm dương xung khác, sẽ tạo thành thương tổn cực lớn cho cơ thể nàng ấy.”
Công tử Tây Tuyết nói: “Cho nên lúc trước nàng ấy uống Lãnh Hương hoàn, nhưng không trúng độc? Sau đó giải dược Lãnh Hương hoàn vừa vặn lấy dương chế âm, lại đẩy nàng vào chỗ chết sao?”
Trữ Bích Huyền gật đầu nói: “Chính là như vậy.”
Phong Tịnh Minh chần chờ nói : “Huynh có chắc chắn không? Nếu tất cả đều do tên Trang Vĩnh Mộc kia bày ra thì sao?”
Trữ Bích Huyền nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: “Chắc là không. Ta nhớ có một lần Tô cô nương và Chỉ nhi vụng trộm chạy ra sau núi chơi, lúc ấy các nàng ăn lầm một loại quả dại có độc, sau khi trở về Chỉ nhi liền vừa ói vừa đi tả, mà Tô cô nương lại hoàn toàn không bị gì cả. Lúc ấy Chỉ nhi còn lớn tiếng mắng Tô cô nương khôn lỏi, để nàng ăn quả dại kia một mình, mà Tô cô nương thì kiên trì nói mình cũng có ăn, chính là không biết vì sao lại không có chuyện gì. Lúc ấy, ta cũng chỉ tưởng Tô cô nương đùa với Chỉ nhi, nên không để ý lắm, hiện tại xem ra, Tô cô nương cũng đã tự động hoá giải độc tính của loại quả dại kia rồi.”
Phong Tịnh Minh rất chặt nắm tay, nén giận nói: “Nói như vậy, tất cả căn nguyên đều bắt nguồn từ thất âm côn trùng kia sao?”
Trữ Bích Huyền vội nói: “Phong huynh, cứu Tô cô nương quan trọng hơn.”
Phong Tịnh Minh lo lắng nhìn Tô Niệm Niệm đang run rẩy trên giường, nói: “Làm sao để cứu nàng?”
Trữ Bích Huyền thở dài: “Nàng ấy không trúng độc, có thuốc thang, châm cứu cũng vô dụng .”
Phong Tịnh Minh đột nhiên chụp lấy Trữ Bích Huyền, hai con mắt trợn ngược cơ hồ muốn lồi ra: “Huynh nói cái gì? Hết thuốc chữa?”
Bộ dạng Phong Tịnh Minh như thế thật sự đã dọa Trữ Bích Huyền sợ đến nhảy dựng lên. Hắn vội vàng nói: “Vẫn có cách, chính là. . . . . .”
Phong Tịnh Minh buông hắn ra, cũng không quan tâm nửa câu sau của hắn là gì, trực tiếp hỏi: “Cách gì, nói đi.”
Trữ Bích Huyền hơi khó xử, muốn nói lại thôi nửa ngày, cuối cùng dưới sự bức bách của Phong Tịnh Minh, đành phải nói: “Hai luồng khí âm dương trong thân thể Tô cô nương rất hỗn loạn, vì vậy chỉ có thể dùng chân khí khai thông điều hòa, có lẽ còn có một con đường sống. Người chữa thương cho nàng, phải có nội lực vừa âm vừa dương, hơn nữa còn phải có nguồn chân khí hùng hậu làm nền tẳng. Phóng mắt khắp thiên hạ, người phù hợp với loại điều kiện này, chỉ có một mình huynh.” Trữ Bích Huyền luyện nội lực dương cương, nội lực Tây Tuyết lại thuần túy âm nhu. Trong chốn giang hồ, người luyện công đều chọn một trong hai thiên hướng âm dương, có rất ít người giống Phong Tịnh Minh, phối hợp luyện cả hai khí âm dương như vậy, đừng nói chi đến cao thủ.
Phong Tịnh Minh nghe Trữ Bích Huyền nói như thế, thở ra một hơi: “Như vậy thì đơn giản rồi, ta lập tức chữa thương cho nàng là được.”
Trữ Bích Huyền đột nhiên bắt lấy cánh tay Phong Tịnh Minh, lo lắng nói: “Phong huynh, huynh phải chữa thương liên tục bảy ngày, bắt đầu từ giờ Tý mỗi ngày, kéo dài liên tục hai canh giờ. Làm thế, nội lực của huynh sẽ suy giảm rất nhiều.”
Phong Tịnh Minh: “Chuyện này thì có đáng gì, vì nàng, ta có thể hi sinh cả tính mạng.”
Trữ Bích Huyền bất đắc dĩ thở dài: “Đến lúc đó, huynh thật sự phải hi sinh cả tính mạng.”
Phong Tịnh Minh khó hiểu.
Công tử Tây Tuyết ở bên cạnh buồn rầu nhắc nhở hắn: “Huynh quên rồi sao, thời gian huynh và Trang Vĩnh Mộc ước định luận võ, đó là vào tám ngày sau.”
Trữ Bích Huyền phát huy tinh thần hoàng đế không vội thái giám gấp điển hình, tận tình khuyên bảo: “Huynh còn dám nói là vừa kịp sao? Đến lúc đó nguyên khí của huynh chịu thương tổn lớn, có tu luyện cũng không kịp.”
Phong Tịnh Minh: “Huynh đừng nói nữa, ta không thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết.”
Trữ Bích Huyền: “Nhưng chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn huynh chết!”
Phong Tịnh Minh nhìn Trữ Bích Huyền, vô cùng thành khẩn nói:“Huynh yên tâm, ta đã có cách. Tốt xấu gì Phong Ba sơn trang cũng tồn tại trên trăm năm rồi, làm sao không có phương pháp giữ mạng chứ?”
Trữ Bích Huyền vẫn vô cùng lo lắng như cũ, nhưng hắn lại cảm thấy mình nên tin tưởng Phong Tịnh Minh. Dù sao Phong Tịnh Minh trong mắt hắn vẫn vô cùng dũng mãnh kiên cường, trên thế giới này có rất ít chuyện y không làm được.
Đêm đông rất lạnh. Công tử Tây Tuyết mặc áo lông, đứng ở ngoài cửa phòng Tô Niệm Niệm.
Hiện tại, nàng cũng rất lạnh chăng?
Sẽ không, có Phong Tịnh Minh đang chữa thương cho nàng mà.
Tây Tuyết nghĩ đến đây, đôi mày nhíu lại.
“Tây Tuyết, huynh cũng ở đây à?” Trữ Bích Huyền đột nhiên đi tới, hai tay giấu trong áo, ăn mặc có chút cồng kềnh.
Ngôi sao bà tám Tây Tuyết công tử lại không nói chuyện, chỉ cười cười, gật gật đầu chào hắn.
Trữ Bích Huyền nói: “Huynh cũng lo lắng bọn họ sao? Ta cũng lo lắng, cho nên đến đây xem xem.”
Công tử Tây Tuyết nhìn vào cửa sổ, gật đầu một cái với Trữ Bích Huyền, xoay người bỏ đi.
Để lại mình Trữ Bích Huyền đứng đực tại chỗ, ngơ ngác không hiểu.
Công tử Tây Tuyết vừa chậm rãi dạo bước, tâm thần vừa xao động không yên. Lo lắng sao? Rất lo lắng. Lo lắng cho ai? Phong Tịnh Minh sao? Không, hắn rất dũng mãnh, không cần phải lo lắng. Như vậy là Tô Niệm Niệm sao? Vì sao hắn lại lo lắng cho nàng chứ.
Chẳng lẽ hắn đã động lòng, sao có thể xảy ra chuyện này?
Công tử Tây Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, đêm hôm nay thật lạnh, hắn đột nhiên có chút thương cảm.
Vì thế, nghệ thuật gia giả hiệu, công tử Tây Tuyết từ sau bảy tuổi cũng không biết lo buồn là thứ gì, vào một buổi tối mùa đông, bỗng nhiên bùi ngùi thương cảm
Phong Tịnh Minh điều chỉnh nội tức một chút, lau mồ hôi trên trán, sau đó đỡ Tô Niệm Niệm nằm xuống giường, để nàng nằm xong. Hắn cũng thuận thế nằm cạnh nàng, kéo chăn qua, bao bọc lấy hai người. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Niệm Niệm, dịu dàng nói: “Niệm niệm, nàng đã trở lại, thật tốt.”
Lúc này Tô Niệm Niệm đã bớt sốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn kêu lạnh như cũ. Thân thể của nàng với Phong Tịnh Minh mà nói, có vẻ rất là lạnh lẽo.
Phong Tịnh Minh ôm Tô Niệm Niệm vào trong lồng ngực, dùng thân thể ủ ấm cho nàng, vừa an ủi nàng: “Được rồi, không lạnh, sẽ không lạnh nữa đâu.”
Tô Niệm Niệm mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy tìm được nguồn nhiệt, vì thế liều mạng áp sát cái thứ nóng hầm hập kia, cọ cọ trong lòng Phong Tịnh Minh, còn muốn co một chân gác lên trên đùi Phong Tịnh Minh, muốn tiếp xúc đầy đủ với thân thể hắn, bởi vì như vậy càng ấm áp hơn.
Trên trán Phong Tịnh Minh lại chảy đầy mồ hôi. Hắn vừa ôm chặt Tô Niệm Niệm, phòng ngừa nàng tiếp tục lộn xộn, vừa vô lực nói: “Niệm niệm, nàng đã hôn mê rồi, còn háo sắc như vậy.”