Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 2 - Chương 27



Từ nhiều năm trước, ta đã muốn đến Tây Vực một chuyến, nhưng mà lúc có thời gian thì không có tiền, lúc có tiền lại không có thời gian. Giờ thì —— cưỡi một con ngựa già tốc độ đi như lừa, mặt trời mọc thì đi, mặt trời lặn thì nghỉ, một đường đi về hướng tây.

Lúc đó người Tây Vực tính tình thuần phác, cũng ở gần đại mạc, thường xuyên giao dịch trao đổi sản phẩm với người của các bộ tộc thảo nguyên. Chuyến đi này, đúng là bình an, chưa hề gặp đến nửa điểm thị phi, một đống đồ linh tinh nhị sư phụ đưa cho ta, tự nhiên cũng không có đất dụng võ.

Ngày ấy rời khỏi đại mạc, ta vừa mới đi được một đoạn, đã thấy một thân ảnh quen thuộc, phe phẩy một cái quạt giấy màu đen rách nát, bình thản đi tới trước mặt, xung quanh tuy là bão cát đầy trời, y lại ung dung tự tại giống như ra ngoài đi dạo ở Giang Nam, tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, khiến ta lo lắng, liền thốt ra một tiếng “Nhị sư phụ”.

“Vi sư không nhớ đã dạy nha đầu ngươi loại chuyện ‘Bất cáo nhi biệt’ này a.”

[bất cáo nhi biệt: đi không từ biệt]

“Con… con đã cáo biệt a…”

“Nga?” Chu Thông nhíu mày, “Đêm hôm qua, có người đi tới đi lui ở cách trướng của ta ba trượng, rốt cuộc vẫn không đi vào. Tới khi ta ra ngoài nhìn, cỏ ở chỗ đó đã bị xéo hết, hóa ra người đó là ngươi?”

“Con…”

Ta chỉ là… Không biết nên nói với họ như thế nào mới tốt…

Quách Tĩnh đã mười sáu tuổi, cách thời điểm Giang Nam Thất Quái cùng Khưu Xử Cơ hẹn tỷ võ còn hai năm, mấy tháng sau bọn họ cũng sẽ dẫn Quách Tĩnh về Trung Nguyên, lần này quay về quê cũ, nói không chừng từ nay về sau chính là… vĩnh viễn không còn gặp lại… Biết rõ thất quái sẽ chết ở Đào Hoa đảo, ta lại không thể nói gì, thậm chí không có cách nào không nói rõ nguyên do mà ép buộc họ như đã làm với Đà Lôi.

Tuy rằng trong lòng đã quyết định bất luận thế nào, tới lúc đó cũng phải đi ngăn cản một phen, nhưng ta không biết chút võ công nào, lúc ấy có thể làm được gì cũng chưa biết được…

Chu Thông đột nhiên nhẹ thở dài một hơi, “Tuổi còn nhỏ, tại sao lại mang nhiều tâm sự tới vậy, chỉ sợ đều không phải…đều không phải là phúc a…”

Hai chữ cuối cùng, y nói rất nhỏ, chắc là sợ ta nghe thấy khó chịu, ta cũng chỉ đành làm bộ như không nghe thấy gì, ra vẻ vui, vòng vo chuyển đề tài.

“Nhị sư phụ, người cố ý đến tiễn con?”

Vốn tưởng rằng Chu Thông sẽ giơ chiết phiến gõ nhẹ lên đầu ta, sau đó rung đùi đắc ý nhắc tới một đống chi, hồ, giả, dã gì đó… Không nghĩ y lại gật gật đầu, nghiêm mặt nói:

“Hoa Tranh, ngươi mặc dù gọi chúng ta là ‘sư phụ’ đã mười năm, chúng ta lại không truyền cho ngươi chút võ công nào. Hiện tại lại muốn ra ngoài một mình, thất sư phụ ngươi thực không yên lòng, nên bảo ta tới hỏi ngươi, có muốn đợi mấy tháng nữa, đi cùng chúng ta hay không?”

Chu Thông hơi trầm ngâm, lại nói: “Ta mặc dù không biết ngươi cùng đại hãn ước định như thế nào, nhưng cũng là ra ngoài du lịch, Giang Nam phồn hoa cực thịnh, hẳn là ngươi cũng muốn đi, có thể đi cùng bảy huynh đệ chúng ta…” Y mỉm cười, “… Trên đường dù có chuyện lớn bằng trời, nhị sư phụ cũng sẽ thay ngươi gánh chịu.”

Giang Nam Thất Quái dù thế nào cũng là lời nói đáng giá ngàn vàng, nếu không năm đó cũng sẽ không vì đánh cuộc với Khưu Xử Cơ mà bôn ba đại mạc suốt mười sáu năm. Lời này của Chu Thông vừa nói ra, nghĩa là không hỏi nguyên do đã nguyện gánh vác hết thảy cho ta, nếu ta thật sự giết người, phóng hỏa, gây tội ác tày trời, bọn họ cũng sẽ có liên quan không nhỏ.

Hốc mắt không nhịn được đau xót, vội vàng xoay đầu không nhìn y.

Trên đầu đột nhiên bị gõ một cái thật mạnh, quay đầu thấy Chu Thông vẻ mặt muốn nói lại thôi, dường như có chuyện gì rất khó mở miệng, nhưng lại không thể không nói, ngừng nửa ngày, y mới chậm rãi mở miệng nói:

“Năm đó ít nhiều cũng là do ngươi an bài, mới cứu được tính mệnh ngũ đệ. Mặc dù không biết dụng ý của ngươi đến tột cùng là vì sao, nhưng tính mạng của ngũ đệ ta là trọng yếu hơn hết, bởi vậy… bảy người chúng ta đều chịu ân tình này của ngươi.”

Ta chỉ cảm thấy trong đầu giống như một cái bình rỗng, bỗng nhiên sét đánh ngang tai, chỉ nghe Chu Thông tiếp tục nói:

“Giang Nam thất quái có ân tất báo, nhưng ngày đó ngươi bất quá chỉ là một đứa bé, lại là con gái của đại hãn, ăn mặc ở đều không cần lo tới. Ngươi tư chất mặc dù hơn Tĩnh Nhi, nhưng tổ sư gia ngày đó có minh huấn: võ công không thể truyền cho người ngoại tộc. Nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ có thể truyền cho ngươi tuyệt kỹ ‘Diệu Thủ Không Không’, coi như trả ơn.”

Nói tới đây Chu Thông liếc mắt nhìn ta, trên mặt lại có chút khó nói, chắc là vì năm đó ta cùng hắn học ‘Diệu thủ không không’, tuy rằng việc này đối với ta là có lợi, nhưng lại không được quang minh chính đại cho lắm.

“Ngươi ngày đó chỉ mới năm tuổi, trước biết an bài mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, sau còn biết bổ cứu, tặng Tĩnh Nhi một bảo túi cứu mạng mới… Đó hẳn là để có cách giải thích với ta đi?”

Quả nhiên là vẫn không thể qua mắt được Diệu Thủ Thư Sinh sao…

“Thế gian mặc dù nói có loại cao nhân tinh thông tử vi tướng số, chỉ cần tính tiên thiên bát quái, là có thể biết được chuyện trước đây năm trăm năm, sau đó năm trăm năm. Nhưng chuyện hư ảo mờ mịt đó, chúng ta xưa nay vẫn không tin, huống chi lúc đó ngươi lại tuổi nhỏ. Ta cùng đại ca lén thương thảo nhiều lần, cũng cảm thấy trừ bỏ quỷ thần, không còn cách giải thích nào khác.”

Chu Thông lại liếc mắt nhìn ta, lại nói: “Thế nhân gặp quỷ thần, nếu không có cầu ước, thì là e ngại tị hiềm, thậm chí hại người… Nhưng những năm gần đây ta âm thầm quan sát ngươi, lời nói cử chỉ mặc dù thường khiến người ta không ngờ tới, nhưng tâm địa lại thiện lương, nếu kiên trì không muốn nói thật, cũng liền tùy ngươi thôi.”

Ta… chưa bao giờ xem thường trí tuệ cổ nhân, nhưng cũng vẫn nghĩ rằng mình che dấu không tệ, ai ngờ đã bị bọn họ quan sát cẩn thận như vậy. Bọn họ không thể tưởng tượng được loại chuyện ‘xuyên qua’ này, lại cho rằng ta bị ‘quỷ nhập’…

Bất quá… Quỷ nhập? Loại giải thích này cũng thật khiến người ta run lên a…

Chu Thông than nhẹ một tiếng, “Lúc đầu chúng ta cứ cho rằng ngươi cùng Tĩnh Nhi, cùng Tĩnh Nhi… Lại nhiều ngày thấy ngươi thần sắc khác thường, mới biết được thì ra trong lòng ngươi… thế nhưng có người khác. Nếu thực sự biết trước thiên cơ, sao có thể… sao có thể… Có thể thấy được thiên cơ không thể lường hết được…”

Trong lòng đột nhiên đau xót, vô số chuyện cũ đều nổi lên, nước mắt rốt cuộc không ngăn được cuồn cuộn tuôn xuống.

Chu Thông lập tức ngừng lại, đưa một tấm khăn lại. Tấm khăn sạch sẽ, còn thoảng một mùi hương nhẹ, rất không thích hợp với phong cách lôi thôi của y bình thường, ta cầm mà sửng sốt, lại nghe Chu Thông ngượng ngùng nói:

“Khó trách thất sư phụ ngươi bảo ta mang theo tấm khăn này, hẳn là biết ta ăn nói vụng về, chắc chắn sẽ khiến ngươi khóc…”

“Diệu thủ thư sinh” sao có thể là người ‘ăn nói vụng về’ chứ, đơn giản là sợ ta thương tâm, cố ý nói vài chuyện không đâu để phân tán lực chú ý mà thôi.

Ta tự nhiên cũng không thể không cảm kích, cầm khăn lau khô nước mắt, mới nghiêm túc nói với y:

“Nhị sư phụ, con quả thực có chuyện quan trọng cần đi Tây Vực trước, cho nên… Chỉ sợ là không có cách nào đồng hành cùng mọi người rồi.”

Chu Thông gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không tiện ngăn cản. Tương lai nếu ngươi đến Giang Nam, cứ tới Gia Hưng tìm chúng ta.” Y hơi trầm ngâm, lại nói: “Bảy huynh đệ chúng ta trong võ lâm cũng có chút mặt mũi, đến đất Giang Nam, nếu có người muốn gây khó dễ với ngươi, ngươi cứ nói là đệ tử của chúng ta, có chuyện gì cứ tìm Giang Nam thất quái là được!”

Mười năm nay, ta cùng Chu Thông ngày ngày gặp mặt, hơn phân nửa thời gian là vui cười, tức giận, mắng lẫn nhau, “Nhị sư phụ” “Đồ đệ” thuận miệng kêu loạn, ta không để trong lòng, cũng nghĩ y cũng không để trong lòng.

Hơn nữa Chu Thông một khi đã nói như vậy, hẳn không phải suy nghĩ của một mình y, chắc là thất quái đã thương nghị qua, lấy tính nết bao che khuyết điểm của bọn họ, đã cho ta xưng là đệ tử của họ, tức là đã nhận ta rồi… Ta nhìn y một lúc không nói nên lời.

Chu Thông lại giống như bình thường, nói: “Một mình ngươi ra ngoài, có nhiều chuyện cần phải để ý.” Đưa tay về phía sau, lại lấy ra một cái túi da, “Cái này là một số đồ phòng thân năm đó ta đi lại trên giang hồ thường dùng, ngươi mang theo bên người, phòng ngừa vạn nhất có chuyện gì.”

Ta đứng nói chuyện với y nửa ngày, lại không phát hiện được cái gói to như vậy y dấu ở chỗ nào, có thể thấy được ‘Diệu thủ không không’ của Chu Thông đã đạt tới cảnh giới nào.

Chu Thông vừa bực mình vừa buồn cười nhìn ta: “Ngươi theo ta học mười năm rồi, lại không nhìn ra được điểm này, nói ra chẳng phải là làm xấu danh tiếng ‘Diệu thủ thư sinh’ của ta sao.”

Nói đến đây, y đột nhiên khẽ nhíu mày, dường như nhớ tới chuyện gì, cực kỳ thận trọng dặn ta.

“Ngươi không có nửa điểm nội lực, ‘Diệu thủ không không’ này nếu dùng với người thường, tự nhiên không có vấn đề. Nhưng có một chuyện cần nhớ kĩ: đối với người có võ công, tuyệt đối không thể ra tay. Nhất là nhất đẳng cao thủ, cơ thể hắn có chân khí lưu chuyển, ngươi vừa động thủ hắn tất phát hiện. Thấy ngươi có bản sự ra tay thần không biết quỷ không hay này, nhất định sẽ kiêng kị, nói không chừng liền hạ sát thủ…”

Ta run lên, run lên, thật sự không nhịn được nói: “Nhị sư phụ, những lời này người đã nói với con hơn một ngàn lần rồi… Còn không nhớ được thì con thực quá ngu xuẩn rồi…”

“Đã nói với ngươi nhiều lần như vậy rồi sao?” Chu Thông cư nhiên có vẻ lo nghĩ, mới nói: “Vậy tại sao ngươi còn không nhớ?”

Tại sao y lại bảo ta không nhớ? Ta trừng lớn mắt nhìn y.

“Trước lễ hội Naadam, lúc vị công tử áo trắng ôm ngươi, không phải ngươi đã định trộm thứ gì của hắn sao?”







Ta yên lặng quay đầu đi, chảy xuống hai hàng nước mắt.

Lúc ấy ta quả thật muốn mượn cơ hội trộm một vật từ NPC, để kiểm chứng thân phận của hắn, nhưng mà… khi đó NPC không biết là vô tình hay cố ý nâng cánh tay, lại vừa vặn chặn tay của ta, ta nhất thời khiếp đảm không dám động thủ lần nữa.

Vấn đề là… tại sao ngay cả chuyện này Chu Thông cũng biết được, không lẽ y mới là “Võ công cao cường rình coi cuồng” theo dõi bên người 24/24 trong truyền thuyết?

Đang nghĩ tới đó, trên đầu lại bị gõ một cái nặng nề. Chu Thông trừng mắt nhìn ta, liền mở túi da, còn giảng giải công dụng của từng thứ bên trong cho ta:

Có thứ “Cực lạc tán” trúng phải sẽ khiến người ta cười liên tục ba ngày, không cười không lấy tiền—— hơn nữa cái tên này sao lại giống xuân dược vậy a; có thứ giống như miếng sắt lại có thể phóng ra mười ba mũi châm; có thứ nước chỉ cần tẩm một chút trên thư họa là có thể hiện ra nguyên bản vốn có; có củ cà rốt mà điêu khắc thành hình nhân sâm…

Khi y đổ thuốc tê cùng độc dược tẩm trên ‘Bạo vũ lê hoa châm’ ra, ta rốt cục hoàn toàn hết chỗ nói rồi…

Nhị sư phụ, khi trẻ tuổi người thật là người hiệp nghĩa sao? Thật sự không phải thuộc tập đoàn làm đồ giả, bán sỉ độc dược tài liệu kiêm bán lẻ công cụ dụng cụ chứ?



Đầu ngón tay nhẹ sờ vào túi da bên hông, nghĩ tới khi ấy Chu Thông nổi trận lôi đình, ta không nhịn được nở nụ cười, cho nên… không chú ý tới con ngựa già đã dừng ở một chỗ cực không thích hợp để dừng lại.

“Cho qua, cho qua!”

Tới tận khi có người phóng qua bên người, ta mới định thần lại, vừa liếc mắt lại nhìn thấy bốn chữ vàng lớn lóng lánh:

Duyệt Lai khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.