Dựa theo những gì Âu Dương thiếu chủ vừa cười đến phi thường âm trầm, vừa nói cho ta biết thì chính là:
Ta trúng một loại kỳ độc thần bí, tuy rằng trước mắt không hề có cảm giác gì, nhưng một khi độc phát, từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân, cả người thối rữa, nội tạng vỡ nát… Tóm lại sẽ bị chết thê thảm vô cùng.
May mắn hắn võ học sâu xa, liếc mắt một cái liền nhận ra, hơn nữa rộng lượng nguyện ý giúp ta giải độc, chỉ cần dùng giải dược liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày là có thể giải độc. Hơn nữa hắn đại nhân đại lượng, thi ân không cầu báo, miễn toàn bộ phí dụng cho ta.
Chỉ là giải dược này phối chế thực phức tạp, không thể làm thành toa thuốc hay dược hoàn gì đó, cần hắn mỗi ngày tự tay phối chế, cho nên ta chỉ có thể tạm thời ở tại tiểu viện của Bạch Đà sơn cho đến khi giải hết độc tính.
…
…
…
Hắn nói như vậy, ta vốn cũng chỉ tin nửa phần, nhưng hắn lại chỉ cho ta thấy một dấu hồng ban to bằng ngón tay ở cổ tay trái ta…
Tuy rằng trước mắt chưa có chuyện gì, nó cũng không ảnh hưởng gì tới bộ mặt, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất thật sự là “Kỳ độc” như lời hắn nói … Khụ khụ, ta đành cố mà lưu lại vậy.
Nhưng mà… Ta kéo kéo bộ y phục bạch cừu thùng thình trên người, không thể suốt ngày mặc cái dạng này mà chạy khắp nơi được! Hành lý của ta đều còn ở Duyệt Lai khách sạn a.
Âu Dương thiếu chủ cười đến vô cùng đắc ý nói không sao, sáng sớm hắn đã phái người đi lấy về rồi.
Uy! Ngươi đã chắc chắn ta sẽ sợ chết mà lưu lại sao!
Hắn chọn chọn mi, liếc mắt nhìn ta một cái, phe phẩy chiết phiến, khí định thần nhàn.
…
…
…
Thật đúng là bị đoán trúng… Xem như ngươi lợi hại!
Cho nên một lát sau, lúc Khách Ti Lệ mang hành lý của ta vào, ta một chút cũng không kinh ngạc.
“Tiểu muội muội, muội xem xem đã đủ hết chưa, nếu còn thiếu gì, tỷ muội chúng ta lại đi lấy cho muội.”
“Nhóm các cô…?” Ta nhìn lướt qua đống hành lý trên mặt đất, vì sao... dường như lại nhiều hơn…
“Là ta cùng Thanh Dung.”
Thanh Dung cũng là một trong bốn cô gái đêm đó bắt ta, bộ dáng rất xinh đẹp, vừa nãy trên đường tới đại sảnh có gặp một lần, Khách Ti Lệ giới thiệu qua, hai người này dường như quan hệ không tồi.
Ta thuận miệng “Ừm” một tiếng, Khách Ti Lệ cười khanh khách đứng một bên xem ta kiểm tra hành lý, cũng không vội rời đi.
“Chúng ta đến khách sạn lấy hành lý của muội, ban đầu vị tiên sinh phòng thu chi ngăn lại không cho đi đâu.”
“Không nghĩ tới Lữ tú tài lại làm hết phận sự như vậy.”
Kỳ quái, sao lại thiếu một thỏi vàng, rõ ràng ta giấu ở tường kép a, nếu có người thừa dịp ta không ở đó trộm đi, vì sao lại không lấy hết?
“… Sau đó ta lấy từ trong hành lý của muội một thỏi vàng đập lên bàn, hắn lập tức ngậm miệng đáp ứng.”
Dùng tiền của người khác quả nhiên không cảm thấy đau lòng a! Còn có... Lữ tú tài, ngươi không phải người tốt!
Khách Ti Lệ sóng mắt vừa chuyển, như là nhớ tới chuyện gì thú vị, đột nhiên ha ha nở nụ cười.
“Chúng ta sợ thiếu gì, cho nên lấy hết những thứ có thể lấy trong phòng…”
Ách, ta còn đang cảm thấy kỳ quái, sao lại có thêm nhiều đồ như vậy, còn tưởng rằng Duyệt Lai khách sạn đưa tặng đồ đại hạ giá, hóa ra là hai vị này làm chuyện tốt.
“Các cô mang theo nhiều đồ thế này, lão Bạch chạy đường không ngăn lại sao?”
Đó là lão quỷ keo kẹt có tiếng yêu khách sạn như yêu nhà a, thấy bọn họ mang theo nhiều đồ của khách sạn đi như vậy, lại không ngăn cản sao?
Khách Ti Lệ lắc đầu, “Không nhìn thấy hắn, nhưng lại bị thiếu chủ của bọn họ ngăn lại, hỏi muội đã đi đâu.” Trên mặt nàng đột nhiên hiện ra một nụ cười quỷ dị, “Tiểu muội muội, hắn thực quan tâm tới muội đó.”
Nhạc Thiếu Đông? Hắn quan tâm là tiền thuê nhà đi… Vốn toàn bộ ghi hết cho hắn, nhưng Khách Ti Lệ ném lại một thỏi vàng, hắn cũng quá lời rồi.
Bất quá, nụ cười kia của Khách Ti Lệ khiến ta nhìn mà rùng mình a, trực giác nói cho ta biết nhất định còn có câu dưới.
“Cho nên ta nói với hắn, muội là muội muội thất lạc nhiều năm của ta, nay tỷ muội nhận ra nhau, muội muốn tới ở cùng chỗ ta.”
Ta thiếu chút nữa phun ra một búng máu! Thương thiên a, ta đây là người Mông Cổ tóc đen mắt đen, cùng ngươi da trắng mũi cao, mắt xám giống mèo Ba Tư, lại có chút nào giống tỷ muội a! Vừa nghe là biết nói dối, ngươi lừa ai chứ.
“Sau đó Thanh Dung nói muội cũng nên kêu nàng ấy là tỷ tỷ mới phải…” Khách Ti Lệ cười đến không nhìn thấy ánh mắt đâu, “… Vị thiếu chủ kia sắc mặt lập tức nửa xanh nửa trắng, tiểu muội muội, muội không được nhìn thấy, thật sự là đáng tiếc a.”
…
…
…
Các nàng... tuyệt đối là cố ý a!
Nhưng vì sao lại nói như vậy? Là đùa vui đơn thuần hay là… có dụng ý gì khác…
“Xin hỏi, lúc hai người đi, có nhìn thấy hai vị Lạt ma ở cách vách không?”
Trên mặt Khách Ti Lệ hiện ra vẻ mờ mịt, thoạt nhìn dường như không phải là giả.
“Lạt ma? Là hai vị mà lúc chúng ta tới đã gặp? Bọn họ còn chưa rời đi sao? Sao vậy tiểu muội muội, muội biết bọn họ?”
“Không, chỉ là ngẫu nhiên nói chuyện với nhau vài câu mà thôi.” Ta lấy từ trong bao ra một bộ quần áo, nhân tiện nhìn nàng tươi cười đến sáng lạn: “Có thể tránh ra một chút, để ta thay quần áo không?”
Khách Ti Lệ sửng sốt sửng sốt, lập tức cười đến run rẩy cả người gật gật đầu, “Tiểu muội muội, muội thật đúng là thẹn thùng a…”, vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, còn săn sóc giúp ta đóng cửa phòng lại.
Ta suy sụp hạ bả vai thở dài, có thể đoán được bốn mươi chín ngày tiếp sẽ như thế nào.
Bất quá… Đánh chết ta cũng không nghĩ tới là sẽ không có thiên lý như vậy…
Mỗi ngày ba lượt sáng, trưa, tối, uống một chén lớn thuốc, cái mùi vị kia… Vừa hôi vừa thối, còn mang theo cay độc, chua đắng mãnh liệt đủ vị, một chén uống vào, cơ hồ là toàn bộ khoang miệng đều mê cứng lại, càng cường hãn hơn là không biết Âu Dương thiếu chủ dùng loại thủ pháp gì mà có thể khiến cái thứ khủng bố này vừa vào miệng là trôi thẳng xuống, ngay cả nôn cũng đừng mong nôn được ra.
Trước kia không phải là ta chưa từng uống thuốc Đông y, nhưng vì sao thuốc Đông y mấy trăm năm trước lại khó uống đến mức này a! Chờ sau khi uống xong một trăm bốn mươi bảy bát dược này, ta tuyệt đối sẽ có dũng khí “Mỉm cười uống thạch tín”, trên đời này nhất định không còn thứ thuốc nào khó uống hơn loại này nữa!
Mà càng khủng bố là thuốc này là chính tay Âu Dương thiếu chủ sắc a… Hơn nữa lò dược đặt tại tiểu viện ta đang ở…
Nhìn Âu Dương thiếu chủ bình tĩnh đem những thứ không nhìn ra là cái gì, mà ta cũng không muốn nhìn xem nó là cái gì… thực bình tĩnh ném từng thứ, từng thứ vào nồi thuốc, Khách Ti Lệ hoặc Thanh Dung đứng một bên phụ giúp, ví dụ như quấy, hay là thêm củi, bớt lửa…
Dưới lò thuốc, lửa cũng không phải loại bình thường, cư nhiên là màu xanh biếc, ngẫu nhiên còn tản ra nhiều điểm lân quang…
Bởi vậy ngoại trừ vị giác, ngay cả khứu giác cùng thị giác của ta cũng bị tổn thương nghiêm trọng, còn như vậy nữa, không chừng ta có thể lĩnh ngộ được giác quan thứ sáu, bùng nổ tiểu vũ trụ…
“Ồ? Tiểu… vũ trụ là cái gì?”
Đang ngồi xổm nhìn lò thuốc, ta sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên nhìn xung quanh, may mà không thấy thân ảnh Âu Dương thiếu chủ, sau lưng là Khách Ti Lệ cùng một số mỹ nhân áo trắng chưa từng gặp qua.
“Ách… Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang… Hạ qua đông đến, thu hoạch vụ thu đông tàng… Ta chỉ là đang đọc Thiên Tự văn mà thôi…”
“Như vậy a, tiểu muội muội a, Hán học của muội thật đúng là tốt…” Khách Ti Lệ cười duyên một trận, sau đó quay đầu nhìn mấy người kia cười nói, “Các muội nói đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
…
…
…
Lại tới nữa…
Bởi vì sợ bị xem như người dụng tâm kín đáo, đến điều tra về Bạch Đà sơn, cũng sợ không cẩn thận trúng phải cạm bẫy người ta bày ra, đến chết mà vẫn không biết chết thế nào, ta thực an phận thủ thường, ở trong tiểu viện không đi đâu, chỉ chờ qua bảy bảy bốn mươi chín ngày là lập tức xách túi chạy lấy người.
Nhưng mà vì sao cứ cách một, hai ngày, Khách Ti Lệ hoặc là Thanh Dung lại dẫn một đám nữ nhân thân phận thực rõ ràng là cơ thiếp kiêm nữ đệ tử của Âu Dương Khắc tới, hơn nữa một đám các nàng nhìn ta đều cười đến thực vui vẻ?
Cái loại cảm giác này giống như ta là con khỉ trong vườn bách thú, các nàng là du khách mua vé vào xem, về phần Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung, hiển nhiên chính là hướng dẫn viên du lịch rồi…
Dựa theo lẽ thường mà nói, ta là một người thân phận không rõ ràng lại tới ở tiểu viện gần chỗ thiếu chủ của các nàng, hơn nữa hưởng thụ đãi ngộ thiếu chủ của các nàng mỗi ngày đều tự tay sắc thuốc cho —— tạm thời cho dù tay nghề như thế nào cũng đáng để hâm mộ —— người nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ các nàng không sáp châm trên mặt đất, hạ độc trong đồ ăn, hay mang theo thị nữ xông tới vây ẩu, khi dễ, ám hại sao…
Nhưng mà, hoàn toàn không có!
Vốn nghĩ rằng trong thời gian này, cuộc sống của ta sẽ kịch tính giống như các tình tiết trong cung đấu văn, còn chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng Khách Ti Lệ hoặc là Thanh Dung mỗi ngày đều bưng tới ba bữa ăn cùng một bữa khuya, luôn luôn nóng hổi, đẹp mắt, ngon miệng, những người đi theo các nàng tới thăm đều cười đến quỷ dị nhưng không có ác ý…
[Cung đấu văn: thể loại tiểu thuyết viết về cuộc sống tranh đấu trong hoàng cung]
A a a, Âu Dương thiếu chủ, rốt cuộc là ngài dạy dỗ đám cơ thiếp của ngài như thế nào, lại có thể gió êm sóng lặng không giống người thường như vậy? Chỉ sợ ba ngàn giai lệ của hai hoàng đế Đại Kim, Đại Tống, chẳng những tư sắc không bằng, ngay cả phẩm đức cao thượng cũng không bằng được hậu cung của ngài đi!
“Ai nha, hóa ra tiểu cô nương đánh giá tại hạ cao như vậy a…”
Ta cứng ngắc đứng lên xoay người, thấy Âu Dương thiếu chủ nhẹ phe phẩy chiết phiến, một khuôn mặt tuấn tú cười đến xuân về hoa nở, phía sau Thanh Dung mân miệng, có vẻ nhịn cười thực vất vả.