Ta nặn ra một nụ cười cứng ngắc, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải bỏ cái thói quen thích lầm bầm này mới được, một ngày bị bắt gặp hai lần, quả thực là quá đen đủi rồi!
May mắn Âu Dương thiếu chủ có vẻ cũng không có hứng thú theo đuổi đề tài này, liếc mắt nhìn ta một cái, liền bình tĩnh phe phẩy chiết phiến, cười hỏi:
“Biệt viện Bạch Đà sơn này mặc dù không bằng danh thắng phong cảnh Trung Nguyên, nhưng cũng có nhiều nét rất khác biệt, tiểu cô nương đến đây đã nhiều ngày vì sao không ra ngoài đi dạo?”
… Bởi vì ta sợ không cẩn thận rơi vào cạm bẫy của người ta, chết mà không biết mình chết thế nào!
Trong nhà “Tây Độc” nếu không có mấy thứ đó mới là chuyện lạ đi. Hơn nữa, người trước mắt đây thoạt nhìn có vẻ không quan tâm tới chuyện gì, nhưng thực tế lại cảnh giác hơn so với bất cứ người nào, vạn nhất bị hiểu lầm thành người có dụng tâm kín đáo tới thăm dò Bạch Đà sơn…
Đang do dự không biết có nên kiếm một lý do gì đó để giải thích hay không, ngẩng đầu lại thấy ngay ánh mắt thâm trầm của người nào đó, trong lòng ta cả kinh, người này tuyệt đối không phải là dễ gạt, hơn nữa vạn nhất bị lật tẩy, không chừng còn phản hiệu quả, đến lúc đó lại càng khó nói rõ, vẫn nên thành thật cho thỏa đáng thì hơn.
“Thì ra là như vậy a…” Âu Dương thiếu chủ cười khẽ nhìn về phía Thanh Dung, “… Tiểu cô nương thật sự là suy nghĩ nhiều quá.”
Thanh Dung mỉm cười gật đầu, ta chỉ đành cười gượng hai tiếng phụ họa, trong bụng đã đem tên Âu Dương Khắc khẩu thị tâm phi này mắng đến cẩu huyết lâm đầu rồi! Nếu ta không nghĩ nhiều như vậy, nói không chừng lúc này đã bị nghiêm hình tra tấn rồi cũng nên, cho rằng ta không nhận thấy thiếu chủ đại nhân đã sẵng giọng trong nháy mắt sao?
“Làm cho tiểu cô nương lo lắng như thế, tại hạ thật là đãi khách không chu toàn, không bằng… Tại hạ cùng tiểu cô nương đi dạo xung quanh, coi như là bồi tội được không?”
Đề nghị này nhất thời làm cho nhiệt tâm bát quái thích tìm hiểu cái lạ của ta hừng hực thiêu đốt lên. Bạch Đà sơn… Tuy rằng chỉ là biệt viện, cũng coi như là một bộ phận của Bạch Đà sơn rồi! Nơi thần bí ngay cả gió cũng chưa thổi tới này, ta đã sớm tò mò vô cùng rồi, chỉ là sợ gặp phiền toái mới an phận thủ thường không bước ra khỏi tiểu viện, chỉ chờ qua bảy bảy bốn mươi chín ngày là xách túi chạy lấy người.
Bất quá hiện tại có vị đại thần này cùng đi, hẳn là không thành vấn đề đi!
Đang muốn bắt lấy cơ hội ngàn năm một thủa có thể ngắm nhìn biệt viện Bạch Đà sơn này, Khách Ti Lệ lại vội vàng chạy từ ngoài cửa viện vào, nhỏ giọng nói gì đó cùng Âu Dương thiếu chủ, vì tị hiềm ta lập tức lùi ra vài bước, nhìn ra ngoài trời, chuyên chú xem trời xanh mây trắng.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Âu Dương thiếu chủ tựa hồ không nghĩ tới chuyện buông tha ta, thong thả tới trước mặt ta, cười hỏi:
“Tiểu cô nương, Pháp vương Cát Mã Ba của Tây Tạng cùng đệ tử đang ở đại sảnh, có hứng thú đi xem không?”
Ta vụng trộm liếc nhìn hắn, pháp vương Cát Mã Ba của Tây Tạng, có liên quan gì tới ta? Vì sao muốn ta đi xem?
Khoan khoan, Cát Mã Ba… cùng đệ tử, tên rất quen, chẳng lẽ là đại thúc bọn họ…
Ta còn không đến mức tự kỷ mà cho là bọn họ tới tìm ta, nhưng mà… Bọn họ vì sao lại đến Bạch Đà sơn?
Cường long nan áp địa đầu xà, huống chi ta hoàn toàn không thể nhận hai chữ “Cường long”.
[Cường long nan áp địa đầu xà: rồng mạnh cũng khó thắng rắn chúa trong vùng.]
Bởi vậy dưới lời mời nhìn như ôn hòa mà hóa ra cường ngạnh của Âu Dương thiếu chủ, ta cho dù không tình nguyện thế nào đi chăng nữa, cũng không thể không đi theo hắn tới đại sảnh.
Bước vào cửa đại sảnh liền nhìn thấy thầy trò đại thúc đang ngồi trên ghế, vẻ mặt thực bình thản, không giống như là đang có xung đột gì, ta không khỏi ngầm thở ra một hơi. Bằng không, một nhân vật người qua đường trong sách hoàn toàn không nói đến, lại xảy ra kịch tình, chống lại vật hi sinh nam xứng quan trọng Âu Dương Khắc, chỉ sợ hoàn toàn không có phần thắng…
Đại thúc nhìn thấy ta hiển nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc, lại cư nhiên nhịn xuống, không túm vai ta mà lắc mãnh liệt, nghiêm trang về phía Âu Dương Khắc thi lễ, thoạt nhìn thật là có vài phần bộ dáng của cao tăng.
Ta có chút bất an không yên nhìn về phía Ích Tây Gia Thố, dù sao, ta đột nhiên biến mất khỏi khách sạn không ai hay biết, xem ra hoàn toàn có thể bị giải thích thành “Không từ mà biệt”, có thể nói là hành vi khá là thất lễ, cho dù bọn họ tức giận, ta cũng không thể nói gì được… Ích Tây Gia Thố vốn đang đứng dậy hành lễ theo sư phụ hắn, đột nhiên hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía ta, ánh mắt thâm sâu, có thể thấy được cũng không tức giận gì.
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, vì thế bất kể Âu Dương thiếu chủ làm mấy động tác trêu mèo chọc chó gì đó, vui vẻ đi đến ngồi bên cạnh hắn.
Âu Dương Khắc còn đang thi lễ, nhìn đại thúc mỉm cười, sau đó nói: “Từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh Kim Luân Pháp vương…”
Oanh! Xẹt xẹt xẹt! Bùm!
Nghe được bốn chữ “Kim Luân Pháp vương” này, ta nhất thời cảm thấy trên đầu giống như có một đạo thiên lôi bổ xuống, đánh ta cháy thành ma hỗn độn trong gió, mấy lời sáo rỗng phía sau, nửa chữ cũng không nghe lọt lỗ tai.
Lạt ma đại thúc cao lớn, khôi ngô, hàm hậu đáng yêu trước mắt, làm sao có nửa điểm giống Kim Luân pháp vương cao gầy, phúc hắc, tính kế hơn người trong “Thần Điêu Hiệp Lữ”! Âu Dương thiếu chủ hẳn là nhận lầm người đi?
Nhưng mà khi ta thấy đại thúc nhếch miệng cười, nói “Quá khen, quá khen, chỉ là hư danh mà thôi.” mấy lời kịch khẳng định thân phận, rốt cục hoàn toàn bị sét đánh đến dại ra!
Cư nhiên... cư nhiên là thật a! Như vậy, trong hơn hai mươi năm từ “Xạ Điêu” tới “Thần Điêu”, rốt cuộc đại thúc đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, Ích Tây Gia Thố chẳng lẽ chính là đại đệ tử thiên tài mà đoản mệnh của Kim Luân Pháp vương? Suy đoán này thật sự là làm cho người ta phải run sợ a…
Trên vai bỗng nhiên bị cái gì vỗ một chút, vừa ngẩng đầu liền thấy Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt như không, phe phẩy chiết phiến, nhìn thầy trò đại thúc nói:
“Vị cô nương này trước đây có quen biết với tại hạ, mấy ngày trước ngẫu nhiên nghe các nàng nhắc tới…” Hắn đảo mắt nhìn nhìn Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung phía bên cạnh, mới tiếp tục nói: “… mới mời tới đây ở chơi mấy ngày, tại hạ thấy vẻ mặt ba vị, hẳn cũng là bạn cũ?”
Trước khi thầy trò đại thúc mở miệng, ta đã cướp lời, “Nhờ phúc Âu Dương công tử, ở Duyệt Lai khách sạn, ta đã trọ gần hai vị đại sư trở thành láng giềng, lại được pháp vương chỉ bảo phật pháp, có thể nói là có ơn dạy dỗ, cũng không dám nói là bạn cũ.”
Những lời này đều là lời nói thật, nếu không nhờ phúc đám cơ thiếp Bạch Đà sơn, ta sao lại đổi đến phòng chữ Địa, đương nhiên lại càng không kết bạn với đại thúc bọn họ rồi… Cho nên lúc ta nói lời này có thể thản nhiên nhìn thẳng Âu Dương thiếu chủ, hắn chỉ hơi nhíu nhíu mày, lập tức lại nở nụ cười.
“Tiểu cô nương không cần học theo khẩu khí thư sinh, trừ phi…” Hắn tà tà liếc nhìn ta một cái, mới tiếp tục nói: “… Là đang khách khí với tại hạ, vậy lại là vấn đề khác rồi.”
… Người này thật sự quá mức thâm trầm rồi, ta chỉ hơi tỏ vẻ bất mãn trong lòng, vậy mà hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Những lời này tuy rằng nói thực nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại sặc mùi cảnh cáo, nghĩ tới bốn mươi chín ngày chỉ vừa mới bắt đầu, ta thực không có khí phách câm miệng.
“Không biết pháp vương hôm nay quang lâm, là có chuyện gì?” Âu Dương thiếu chủ có vẻ miễn cưỡng vừa lòng với biểu hiện của ta, không để ý tới ta nữa, đem lực chú ý quay lại trên người đại thúc.
Này cũng là vấn đề ta đang quan tâm, vì thế vểnh tai nghe.
“Thầy trò ta một năm trước rời khỏi Tây Tạng đi du lịch chung quanh, thứ nhất là để học hỏi thêm kiến thức, thứ hai cũng là muốn cùng cao thủ các nơi luận bàn võ học. Lâu nay nghe đại danh “Tây độc Âu Dương Phong”, chẳng biết có thể có cơ duyên được chỉ bảo vài ba chiêu?”