Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 2 - Chương 37



Vốn nghĩ rằng Âu Dương Khắc tới là để hỏi chuyện về thầy trò đại thúc, trong lòng ta đã sớm tìm lí do để thoái thác. Nói láo rất khó lừa gạt người này, nhưng ít nhất ta cũng có thể lựa chọn không nói gì.

Ai biết hắn lại chỉ nhìn ta uống cạn bát thuốc, lại tùy ý nói chuyện tào lao một trận, liền bưng bát thuốc chạy lấy người. Về việc thầy trò đại thúc, đúng là nửa câu cũng không hỏi qua...

Chẳng lẽ là đặc biệt tới triển lãm nội công thâm hậu của hắn cho ta xem? Suy nghĩ nửa ngày không ra, vì thế ta đơn giản là không nghĩ tới nữa, so tâm cơ với kẻ phúc hắc đó, chỉ sợ là ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Ta yên lặng gạch lên tường một dấu vết, sau đó thở dài, hành vi giống như cos tù nhân, rồi chui vào chăn ngủ.

Dấu vết trên tường đã nhiều hơn bốn dấu kể từ ngày đó, hôm nay đúng là một ngày ánh mặt trời sáng lạn. Ta giống như con cá khô nằm úp sấp ở trong sân vô tình phơi nắng, nhân tiện nhẩm tính xem còn bao nhiêu ngày nữa thì mình được mãn hạn phóng thích.

Hôm nay là ngày thứ mười ba ta đến nơi này, cách ngày thầy trò đại thúc hẹn tỷ võ ba ngày, có lẽ Âu Dương Phong đại thúc chỉ một, hai ngày nữa cũng sẽ giá lâm biệt viện này. Nói lại, thật không nghĩ tới cao thủ võ công tuyệt đỉnh đầu tiên mà ta gặp lại là y, ta vốn nghĩ rằng, dựa vào mặt mũi Quách đại hiệp, người đầu tiên gặp được sẽ là Hồng Thất Công kia...

Ở thời đại này, cao thủ luận bàn võ học với nhau hình như là chuyện thực phổ biến, hơn nữa thực bình thường.

Bình thường hai người hoặc một trong hai người hẹn thời gian, địa điểm là xem như ước định thành lập. Trong lúc luận võ, chỉ điểm đến là dừng, không chỉ không có đánh nhau sinh tử, ngay cả thắng bại, cũng chỉ có trong lòng hai bên mới biết rõ ràng. Bởi vậy loại “luận võ” không tổn hao gì lại tăng kiến thức này, cho dù là người tới cửa bái phỏng, hay người được mời tỷ võ, đều rất thích ý.

Mà từ chối vãn bối hoặc đệ tử tiếp chiêu cũng là lệ thường, vì thực lực không đủ để luận võ với người tới bái phỏng.

...

...

...

Khó trách ngày đó mọi người đều tỏ vẻ quen thuộc, chỉ có một mình ta là tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì tình huống này, cùng với “tỷ võ” kịch liệt trong phim hay tiểu thuyết viết thực rất khác nhau a...

Cho nên ta thở phào không cần lo lắng gì, chỉ cần an an ổn ổn chờ nghe kết quả là được.

Nhân tiện nói một câu, trong cuộc cá cược Khách Ti Lệ tổ chức, ta đặt đại thúc thất bại, chuyện này tựa hồ làm cho những người tham gia đánh cược vô cùng vui sướng, Khách Ti Lệ còn thực hào sảng miễn tiền đánh cược cho ta.

Ách, kỳ thật ta chỉ là dựa theo sự thật mà phát biểu thôi, cũng không có nghĩa là có sự thiên vị ai... Vì sao vẻ mặt của các nàng lại giống như ta đã nộp “đầu danh trạng” rồi vậy...

[đầu danh trạng: trong Thủy Hử, khi Lâm Xung lên Lương Sơn Bạc được yêu cầu phải giết một người, lấy đầu mang lên nộp, có thể hiểu như một cách để chứng tỏ bản thân thật lòng muốn gia nhập tổ chức]

Trên lưng bị phơi có chút hơi hơi nóng, ta xoay người, bắt đầu phơi nắng mặt —— đây là học từ cách chiên cá của đầu bếp Lý. Chiên cá nhất định phải chú ý lửa, chiên đều hai mặt, như thế mới đẹp mắt. Chiên cá còn chú ý tới hình dạng, huống chi là người phơi nắng?

—— Ở đây lâu như vậy, trên người ta sắp mọc nấm lên rồi.

Thanh Dung ở cách ta không xa đang sắp xếp lại phòng thuốc, dược liệu linh tinh gì đó đã bị Âu Dương thiếu chủ lấy tự tay chế giải dược; Khách Ti Lệ mang theo một đám cơ thiếp theo thường lệ tới thăm, đang khe khẽ chỉ trỏ; ta cố gắng sắm vai một con cá khô bị chiên, Âu Dương thiếu chủ nhẹ phe phẩy chiết phiến, cười đến xuân ý dạt dào từ ngoài cửa viện thong thả tiến vào...

Ánh mặt trời nhu hòa, gió nhẹ nhẹ phẩy, hết thảy thoạt nhìn đều bình thường không thể bình thường hơn...

Nếu không phải kế tiếp, trong nháy mắt, hai mắt đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.

Nước mắt không ngừng trào ra, ta chỉ nghe được bên người không ngừng vang lên những tiếng “Rầm”, “A”, cảm thấy hốt hoảng, rút kim đao bên hông hoành trước ngực, lại cũng không dám lộn xộn. Thật vất vả hai mắt mới bớt đau đớn, liều mạng mở mắt, cảnh tượng trước mắt lại làm người ta hoảng sợ:

Trong tiểu viện, người nằm la liệt đầy đất. Chỉ có duy nhất Âu Dương Khắc là còn đứng, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt như quỷ, một tay tựa vào cây trụ ở hành lang, thân hình cũng lung lay sắp đổ, thoạt nhìn dường như cũng bị thương không nhẹ.

Ta không kịp nghĩ nhiều, vội bước lên đỡ lấy hắn, “Ngươi làm sao vậy, đây là... Sao lại thế này?”

Hắn lắc lắc đầu, muốn mở miệng nói gì đó, một tia máu lại trào ra từ bên miệng. Ta hoảng hốt vội xua tay với hắn, “Ngươi đừng nói nữa, ngươi đừng nói gì, ta dìu ngươi ngồi xuống trước được không?”

Thấy hắn gật gật đầu, ta mới thật cẩn thận dìu hắn ngồi xuống bậc thang, giương mắt nhìn một đám người không biết sống hay chết nằm đầy đất, trong lòng sợ hãi. Lấy hết can đảm đưa tay thăm dò hơi thở của một cô gái nằm gần ta nhất, hơi thở tuy rằng mỏng manh, nhưng quả thật vẫn còn hô hấp, vội thông báo với Âu Dương thiếu chủ:

“Còn sống, còn sống! Ngươi đừng lo lắng, hẳn là đều còn sống!”

Hắn khép hờ hai mắt dựa vào cột trụ hành lang, gật gật đầu, hữu khí vô lực vẫy vẫy tay về phía ta.

Ta chạy nhanh tới, môi hắn khẽ nhúc nhích, cực kỳ gian nan hộc ra một chữ: “Cô...”. Ta còn đang nín thở chờ nghe câu dưới, hắn lại phun ra một búng máu, máu đỏ nhiễm ướt cả vạt áo trắng, ta hoảng sợ, giơ tay áo lau đi vết máu cho hắn.

“Ngươi đừng nói nữa, ngươi đừng nói nữa, ta hỏi, ngươi gật đầu lắc đầu là được, đầu tiên, ngươi nghe được ta nói gì không?”

Hắn gật gật đầu, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười.

“Hiện tại thần trí ngươi đủ thanh tỉnh chứ?”

Hắn lại gật đầu lần nữa. Tốt lắm, nếu thần trí không rõ, vấn đề tiếp theo ta sẽ không cần mất thời gian hỏi nữa.

“Ngươi... Là trúng độc rồi sao?”

Vấn đề này thực ra ta hỏi có chút do dự, tuy rằng bệnh trạng rất giống trúng độc, nhưng mà... Thế giới này thật sự có loại độc dược có thể hạ gục cả một nhà Tây Độc sao? Nhất là Âu Dương Khắc, cứ theo sự cưng chiều của Âu Dương Phong dành cho hắn, hẳn là hắn phải có một đống thuốc trị độc, giải độc chứ, không chắc đã là trúng độc đâu.

—— Nhưng mà Âu Dương Khắc cư nhiên gật gật đầu!

“Vậy... độc này ngươi có giải dược không?”

Nói không chừng chỉ là nhất thời sơ sẩy, nhà bọn họ hẳn là đã có sẵn thuốc giải đi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng lục trong người hắn rồi! Âu Dương Khắc nghĩ nghĩ, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một tia do dự, tựa hồ đang suy tư về cái gì, sau một lúc lâu mới lắc đầu.

Được rồi, ta khóc không ra nước mắt nhìn bốn phía. Một sân người trúng loại kì độc không hiểu kia, tuy rằng thoạt nhìn cũng chưa chết, nhưng mà cũng không biết khi nào thì sẽ chết. Duy nhất Âu Dương Khắc tình trạng có vẻ tốt một chút, cũng thành mộc đầu nhân, không thể nói chuyện, không thể cử động.

Cho dù không có kinh nghiệm giang hồ, ta cũng đoán được chuyện này không đơn giản như vậy, mặc kệ là loại người nào, nếu dám hạ độc Bạch Đà sơn, nhất định là đã chuẩn bị kĩ càng, khẳng định sẽ không vừa ý với chuyện đến giờ còn chưa có người nào chết. Nếu loại độc kia không phải trí mạng, vậy mục tiêu của bọn họ... cũng rất rõ ràng rồi a.

Tình thế gấp gáp, không có nhiều thời gian cho ta do dự nữa.

Ta liếc mắt nhìn Âu Dương Khắc một cái, cũng không nói thêm gì, quay đầu vọt vào phòng bằng tốc độ nhanh nhất, cầm lấy bảo túi cứu mạng đã chuẩn bị sẵn —— từ khi rời thảo nguyên, ta đã luyện thành thói quen luôn mang nó theo người, từ lúc tới đây lại càng cẩn thận, đặt nó ở nơi chỉ cần duỗi tay là có thể lấy được.

Vừa muốn xoay người ra khỏi phòng, lại liếc thấy một đĩa điểm tâm trên bàn, chà chà tay, bất chấp sạch sẽ hay không sạch sẽ, thuận tay nhét toàn bộ vào người, lao ra cửa phòng.

Từ lúc vào tới lúc ra cũng không quá mười giây, nhưng trong nháy mắt ta lao ra... vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình kinh sợ !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.