Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh

Chương 17: Thay đổi bất ngờ



Trong lúc tâm tư của Vương Trùng Dương đang phập phồng, thì Hồng Thất Công, Hoàng Dược Sư và Vân Trúc Thanh ngồi uống rượu trong đình cách Cổ Mộ không xa.

Hồng Thất Công ôm bầu rượu, nhìn về phía Vân Trúc Thanh đang ngồi với tư thế thả lòng, hỏi: "Vân huynh đệ, ta có một vấn đề, tò mò đã lâu rồi."

Vân Trúc Thanh cười hỏi lại: "Hồng bang chủ có phải muốn hỏi ta, vì sao người hữu duyên không phải là tiểu thư?"

Hồng Thất Công nói: "Ngươi ngày đó lựa chọn nàng làm chỗ che chở, tự nhiên cũng là có chút thưởng thức đối với nàng, hơn nữa ngươi làm việc ở dưới trướng của nàng đã nhiều năm, vẫn không hiểu được tính tình của nàng hay sao? Vì sao nàng không phải là người hữu duyên?"

Đối với vấn đề này, kỳ thật Hoàng Dược Sư cũng tò mò như Hồng Thất Công. Cho nên ánh mắt của hắn cũng dừng ở trên người Vân Trúc Thanh.

Vân Trúc Thanh mỉm cười, nói: "Thân là một nữ tử, giống như tiểu thư nhà ta vậy, đã là thiên hạ hiếm có. Ta rất thưởng thức cũng như bội phục nàng, nhưng tiểu thư......" Lời nói của hắn bỗng nhiên ngừng lại, sau đó hàm súc nói: "Tiểu thư không si mê võ học." Lâm Triều Anh có một thân võ công giỏi, tu vi khinh công cũng là hiếm có trong thiên hạ, nhưng nàng không thích cái gọi là võ công này nọ, ngày thường ngẫu nhiên sẽ luyện công, nhưng luyện tập không chăm chỉ. Người như vậy sẽ không có ý chí phấn đấu ở trên phương diện võ học, nói thật, Vân Trúc Thanh cũng rất ngạc nhiên ngày trước, Lâm Triều Anh đã làm sao để luyện được một thân công phu tốt như thế. Hơn nữa, điều mấu chốt nhất là, nếu Lâm Triều Anh có được Cửu Âm Chân Kinh, cũng sẽ không giống như Vương Trùng Dương vậy, không muốn hủy nó, nếu là Lâm Triều Anh, nàng có lẽ là thật sự sẽ đốt Cửu Âm Chân Kinh. Nếu như có thể đốt, tổ tiên Vân gia cũng sẽ không cần hao hết tâm tư lưu truyền Cửu Âm Chân Kinh xuống dưới.

Hồng Thất Công ngẩn ra.

Hoàng Dược Sư vẫn luôn tiếc chữ như tiếc vàng, lúc này, cuối cùng cũng mở miệng vàng, hắn nói: "Tiểu thư nhà ngươi thích tận hưởng lạc thú trước mắt." Theo như nàng nói ‘Luyện võ vì tự bảo vệ mình, đánh đàn là vì hưởng lạc’ lời này liền khái quát được hết.

Tiểu thư nhà mình bị người ta nói như vậy, thân là thuộc hạ cũng không quá mức vẻ vang. Nhưng Vân Trúc Thanh cũng không để ý, mỉm cười nói: "Tiểu thư thích những ngày yên bình, không thích trải qua cuộc sống ở trên giang hồ."

Đối với chuyện Lâm Triều Anh nói không thích lăn lộn ở trên giang hồ này, Hồng Thất Công cũng có cùng nhận thức. Lâm Triều Anh có một thân võ công rất tốt, nhưng người trên giang hồ hiểu được nàng lại càng ít, điều này có quan hệ rất lớn tới việc nàng không thích lăn lộn trong giang hồ. Nhưng là đối với câu trước, hắn bảo trì thái độ trông mong.

Hoàng Dược Sư nói một câu trúng ngay vấn đề: "Nhưng với tính tình của nàng, đại khái khiến nàng vô duyên với những ngày yên bình." Bộ dạng xinh đẹp, lại có sức mạnh, mấu chốt nhất chính là làm việc không hề khiêm tốn, tính tình phô trương. Nàng yêu thích những ngày yên bình là một chuyện, còn ngày yên bình có thích nàng hay không lại là một chuyện khác.

Hồng Thất Công nghe vậy, nở nụ cười ha ha, tay vỗ bả vai Hoàng Dược Sư, nói: "Hoàng Dược Sư, ngươi nói cực kỳ đúng. Sở dĩ lúc trước ta có thể quen biết A Anh, cũng là bởi vì nàng trở thành Lão Đại của những tên côn đồ đường phố ở thành Dương Châu, nàng đắc tội đầu sỏ của bọn họ, nên những kẻ đó muốn đi tìm nàng quấy rối. Ta thấy tình trạng đó, nghĩ xem đến tột cùng là một cô nương như thế nào, cư nhiên tùy ý làm bậy như vậy, liền tiến đến xem náo nhiệt. Cơ duyên xảo hợp, liền quen biết với nàng. Từ lúc làm bằng hữu với nàng, cho tới bây giờ sẽ không cảm thấy buồn chán, cuộc sống của nàng đều rất náo nhiệt!"

Vân Trúc Thanh nghe vậy, cũng nhịn không được cong môi mỉm cười. Lâm Triều Anh thích những ngày an tĩnh, nhưng cuộc sống của nàng quả thật giống như Hồng Thất Công nói vậy, cũng không bình ổn, luôn cực kỳ náo nhiệt, bởi vì chính bản thân nàng là một người rất biết dày vò người khác.

Lâm Triều Anh cảm thấy mình rất xui xẻo, quả thực là xui xẻo kéo về đến tận nhà. Nàng vốn nghĩ đến chỉ cần định ra Hoa Sơn luận kiếm thì nàng sẽ không có chuyện gì, dù sao nàng cũng đã quyết định sẽ không tiếp tay làm việc xấu, bởi vì nàng lo lắng khi tiếp tay làm việc xấu sẽ không cẩn thận có ngày bị bắt, khiến nàng không còn mạng nhỏ này nữa.

Nhưng bây giờ, cho dù nàng không tiếp tay làm việc xấu, mạng nhỏ của nàng cũng có thể bị nguy hiểm bất cứ lúc nào.

"Tiểu thư!" Lâm Linh chẹp miệng, hơi nước đảo quanh ở trong mắt, nhìn sắc mặt Lâm Triều Anh tái nhợt đến không tin được, môi màu tím đen.

Lâm Triều Anh cảm thấy trên người đau đến hoảng sợ, nàng nhìn Lâm Linh, dặn dò nói: "Em đừng vội, trước tiên đi tìm đám người Thất huynh tới đây." Tốt nhất là Hoàng Dược Sư có ở đó, nàng nhớ rõ Hoàng Dược Sư tinh thông y thuật.

"Em đi rồi chỉ còn lại một mình tiểu thư, tiểu thư làm sao bây giờ?" Lâm Linh áp chế nước mắt đang sắp rơi xuống, đỡ Lâm Triều Anh, sau đó cặp mắt to kia hung hăng trừng về phía Âu Dương Phong.

Đối mặt với ánh mắt khiển trách của Lâm Linh, Âu Dương Phong lại chẳng có nửa điểm áy náy, "Ngươi trừng ta làm cái gì? Nàng là vì ngươi mới bị thương, ta cũng không mời ngươi đụng đến Xà trượng của ta!"

"Giải dược đâu!"

Âu Dương Phong lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ ném cho Lâm Triều Anh, nói: "Đây là quái xà do ta tỉ mỉ bồi dưỡng ra, không có giải dược. Nhưng mà ta có Giải Độc Đan ở đây, mặc dù không thể giải hết toàn bộ, nhưng có thể tạm thời bảo vệ tính mệnh của ngươi, có ăn hay không tùy ngươi." Hắn rất muốn xử lý sạch chủ tớ Lâm Triều Anh, nhưng nơi này là núi Chung Nam, nếu hắn động thủ, Hồng Thất Công và Vương Trùng Dương có giao tình với Lâm Triều Anh nên sẽ ra mặt, hắn chưa bao giờ làm chuyện không có lợi đối với mình.

Lâm Triều Anh tiếp nhận Giải Độc Đan, ăn xong một viên, hướng Lâm Linh nói: "A Linh nếu em không đi tìm Thất huynh, ta cũng chỉ có thể chờ chết, còn không mau đi."

Lâm Linh nghe vậy, lau vội nước mắt, vừa hung ác trừng mắt nhìn Âu Dương Phong một cái, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Âu Dương Phong nhìn Lâm Triều Anh ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong mắt không khỏi có chút kinh ngạc."Cô nương không sợ chết?" Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào ngu xuẩn như vậy, biết rõ gặp nguy hiểm, còn muốn ở lại đây.

Âu Dương Phong tạm thời dừng chân ở núi Chung Nam, chờ Vương Trùng Dương bọn họ định ngày luận kiếm ở Hoa Sơn tốt thì liền rời đi. Ai ngờ trong lúc vô ý nhìn thấy Lâm Linh một mình ở trong rừng cây tìm nấm, hắn nhớ tới uy lực lúc Lâm Triều Anh cùng Lâm Linh hai người song kiếm hợp bích, lúc này thấy Lâm Linh đi một mình, liền nghĩ nhân cơ hội xử lý tiểu nha đầu kia luôn, để tránh cho sau này nàng và Lâm Triều Anh song kiếm hợp bích tạo thành một cái tai hoạ ngầm cho hắn.

Âu Dương Phong đang định động thủ, ai ngờ, Lâm Linh kia lại phát hiện không ổn, thấy bộ dạng sát khí của Âu Dương Phong, sợ hãi kêu ra tiếng, liền kinh động Lâm Triều Anh. Âu Dương Phong vừa thấy Lâm Triêu Anh, liền thu lại sát ý. Nhưng Lâm Linh nhìn thấy Xà trượng của Âu Dương Phong, cảm thấy hai con rắn nhỏ màu bạc uốn éo ở trên đó thật chướng mắt, lại nhớ tới khi Lâm Triều Anh đánh nhau với Âu Dương Phong, suýt nữa thì bị kia hai cái con rắn nhỏ cắn bị thương, liền thừa dịp Âu Dương Phong không chú ý, bắn Băng Phách Ngân Châm trong tay ra. Âu Dương Phong là người thế nào, nếu dễ dàng để kẻ khác ám tóan, hắn vẫn còn là Âu Dương Phong sao?

Âu Dương Phong thấy Lâm Linh ra tay, không chút khách khí chắn Băng Phách Ngân Châm trở về, Xà trượng cũng không lưu tình chút nào đánh lại. Hắn đang lo không có lý do chính đáng để dạy dỗ tiểu nha đầu này, hiện giờ, chính nàng động thủ trước, thật đúng lúc!

Lúc ấy Lâm Triều Anh thấy Xà trượng đánh thẳng đến trước mặt Lâm Linh, mà thủ pháp của Âu Dương Phong nhanh chóng vô cùng, Kim Linh Tác không kịp đánh ra, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể một tay đẩy Lâm Linh ra, một tay ngăn cản Xà trượng, nhưng vô ý lại bị con quái xà kia cắn bị thương.

Lâm Triều Anh dựa lưng vào thân cây ở phía sau, chịu đựng đau đớn trên người, nhắm hai mắt lại hỏi: "Ngươi có sợ chết không?" Là ai nói, cái chết giống như một bữa tiệc kết thúc vội vã, ta và ngươi cuối cùng cũng đến nơi hẹn thề? Cho dù biết cái chết là kết quả cuối cùng của mỗi người, nhưng nàng cũng không phải là không sợ chết, chính là hiện giờ không kịp sợ hãi nữa rồi.

Âu Dương Phong đánh giá nàng, nói: "Ta không sợ chết, nhưng không ai lại muốn chết cả."

Lâm Triều Anh không đáp lại, đây không phải là vô nghĩa sao? Chẳng lẽ sẽ có ai muốn chết sao?

Âu Dương Phong thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng trên mặt không có biểu tình luống cuống gì, không khỏi có chút kinh ngạc. Nếu như là người bình thường khi biết tánh mạng mình khó có thể giữ được, dù là anh hùng kiên cường như sắt thép, cũng không tránh được mà kinh hoảng luống cuống, thậm chí cũng có không ít những người sẽ đau đớn, khóc thành tiếng. Nhưng loại phản ứng này của nàng, cực kỳ là hiếm thấy. Hơn nữa người trúng độc con quái xà kia, trên người đau đớn khó nhịn, đừng nói là một cô nương yếu đuối như nàng, mà ngay cả là một đại nam nhân, cũng có lúc không nhịn được mà phải lăn lộn trên mặt đất.

Âu Dương Phong là người xấu, nhưng cũng là một kẻ xấu thẳng thắn, cũng không chút nào che dấu dã tâm của hắn. Mặc dù lúc này, Lâm Triều Anh trên người trúng độc quái xà, nàng cũng phải thừa nhận rằng, Âu Dương Phong người nọ là người xấu rất có phẩm cách. Không nghe được âm thanh Âu Dương Phong rời đi, Lâm Triều Anh nghi ngờ, sau đó mở hai mắt ra nhìn về phía hắn, vừa vặn đối diện với cặp con ngươi đen kia của hắn mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Nàng nhíu mày lại, "Vì sao ngươi còn không đi?" Sắc mặt tái nhợt, âm thanh suy yếu, cả người nàng có vẻ vô cùng yếu đuối, so sánh với thần sắc phô trương lúc nàng nói chuyện, quả thực khác biệt một trời một vực.

Âu Dương Phong cũng thực thẳng thắn: "Trên người cô nương thân trúng độc quái xà của ta, sau khi ta rời đi nếu ngươi có cái gì ngoài ý muốn, lỡ tiểu nha đầu nhà ngươi nói bậy là ta làm hại ngươi, ta đây chẳng phải là lưng đeo tội sát hại cô nương sao?" Đến lúc đó đám người Hồng Thất Công có giao tình với nàng lại có thể không tìm hắn gây phiền toái sao? Hắn đương nhiên phải đợi bọn Hồng Thất Công đến đây chứng minh hắn trong sạch, Cái Bang là bang phái lớn nhất thiên hạ, Toàn Chân giáo là giáo phái có danh tiếng trong thiên hạ, nếu sau này hai giáo phái này cũng liên kết đánh Bạch Đà sơn trang của hắn, vậy cũng không phải là chuyện tốt!

Nếu không phải lúc này tình huống bản thân rất không lạc quan, Lâm Triều Anh sẽ cảm thấy khi nghe được lời nói của Âu Dương Phong khẳng định sẽ nhịn không được mà cười to. Nàng không có sức lực nói: "Lòng của ngươi thật sự là vừa xấu xa lại vừa giảo hoạt."

Âu Dương Phong đứng cách nàng không xa, "Hừ" lạnh một tiếng. Hắn chỉ cần trước khi đám người Hồng Thất Công đến bảo trụ mạng nhỏ của Lâm Triều Anh là đủ rồi, về phần sau đó, tánh mạng của nàng như thế nào, kỳ thật chẳng có quan hệ gì với hắn. Quan trọng là đám người Hồng Thất Công hiểu được sự tình từ đầu đến cuối, sẽ không thể trách hắn được, quy củ giang hồ, tuy hắn có ý định xử lý Lâm Linh, nhưng sau đó người ra tay trước cũng không phải là hắn.

Thấy sắc mặt Lâm Triều Anh càng ngày càng tái nhợt, trên trán không nhịn được chảy ra mồ hôi, lông mày Âu Dương Phong càng nhăn chặt lại, trầm giọng dặn dò: "Mặc kệ đau đớn thế nào, nhớ rõ phải vận khí bảo vệ tâm mạch của ngươi." Bằng không đến lúc đó độc khí xâm nhập vào tim, cho dù là Đại La thần tiên cũng không cứu nổi nàng.

Lâm Triều Anh cười khổ:"Âu Dương Trang chủ bỗng nhiên quan tâm tánh mạng của ta như vậy, là tự dưng nổi lòng từ bi, hay là trong lòng có tính toán khác?" Nàng cũng không phải là kẻ ngốc, Âu Dương Phong lại không phải là kẻ tốt lành gì, lúc này lại đột nhiên có ý tốt nhắc nhở, tất nhiên là có ý đồ khác.

Hàng lông mày kiếm của Âu Dương Phong giương lên, nói: "Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tóm lại là hiện giờ ngươi không thể chết được, mà ta cảm thấy lúc này ngươi không đáng chết." Quái xà hắn nuôi dưỡng, độc vô cùng, hắn còn chưa nghiên cứu, chế tạo ra giải dược, cho nên độc trên người Lâm Triều Anh không có thuốc nào chữa được. Nếu là đám người Hồng Thất Công cố ý dùng nội lực kéo dài tính mạng cho nàng, có lẽ nàng có thể chống đỡ được vài ngày. Nếu thật sự muốn đi Hoa Sơn luận kiếm, đám người Vương Trùng Dương lúc này vì Lâm Triều Anh mà tiêu hao nội lực, như vậy trong cuộc luận kiếm người có lợi nhất chính là hắn, cho nên lúc này, hắn thật sự không chút để ý, nhắc nhở Lâm Triều Anh để nàng kéo dài mạng nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.