Đối với những lời đồn trên giang hồ dạo gần đây, Hồng Thất Công cũng rất buồn bực, hắn nói: "Rõ ràng là phái Cổ Mộ của nàng rất ít người lớn, không ai có thể sử dụng
được, cho nên người giang hồ mới không gặp được đệ tử phái Cổ Mộ của
nàng. Vậy tại sao lại biến thành phái Cổ Mộ là môn phái thần bí, khó
lường nhất rồi chứ?"
Lần trước, lúc Khâu Xử Cơ đến,
tuy rằng không nhìn thấy Quách Tĩnh cùng Dương Khang, nhưng mà, trước
khi đi có nói với Lâm Triều Anh, thủ cấp của Quách Khiếu Thiên được chôn bên Tây Hồ ở Hàng Châu, hắn đã lập bia mộ. Lâm Triều Anh đem chuyện mà
Khâu Xử Cơ nói với nàng, nói cho mấy người Lý Bình. Mấy ngày trước, Lâm
Triều Anh mới để cho Vân Trúc Thanh bố trí xe ngựa đem mấy người Lý
Bình cùng với Bao Tích Nhược đi Tây Hồ, Hàng Châu tế bái Quách Khiếu
Thiên. Khi đó, Hồng Thất Công đã ở phân đà của Cái Bang ở Hàng Châu,
cũng đang muốn quay về Dương Châu, gặp mấy người Lý Bình cùng Bao Tích
Nhược, liền cũng trở lại. Đều là cô nhi quả phụ, tuy là có Vân Trúc
Thanh một đường hộ tống, nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, nhiều
người cũng dễ xử lý hơn.
Lâm Triều Anh tà tà, liếc mắt hắn một cái, nói: "Như thế nào? Ngươi có ý kiến?"
Lúc này, Lâm Triều Anh cùng với Hồng Thất Công đang đi dạo ở trong rừng hoa hòe cách trạch viện không xa, vốn là, Lâm Triều Anh lại đây nhìn xem
đàn ong được nuôi dưỡng ở đây, đinh luyện xếp trận một chút. Ai ngờ nàng chân trước mới đến, Hồng Thất Công đã tới rồi.
Hồng Thất Công cười mỉm: "Sẽ không! Ta như thế nào lại có ý kiến?!" Cho dù có ý kiến cũng không dám nói, đồ đệ của hắn còn gởi nuôi tại chỗ này đâu!
Lâm Triều Anh ‘hừ’ nhẹ một tiếng, đố hắn cũng không dám có ý kiến.
"Nhưng mà A Anh, tại sao khi đó nàng lại cùng Giang Nam Thất Quái đánh nhau?" Đối với vấn đề này, hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Tuy nói cô gái
trước mắt làm việc cũng không khiêm tốn, nhưng từ trước đến nay nàng
không muốn cùng cái gọi là người giang hồ kết thù kết oán, vậy mà lần
này lại cùng Giang Nam Thất Quái đánh nhau, hắn nghĩ như thế nào cũng
cảm thấy quái dị.
Đối với vấn đề này, kỳ thật đáp án rất đơn giản. Lâm Triều Anh nói: " Lão Đại bọn họ làm cho ta nhìn rất không vừa mắt."
Hồng Thất Công trố mắt, "Chỉ như vậy?"
Lâm Triều Anh gật đầu, "Chỉ như vậy." Không thể phủ nhận, Kha Trấn Ác là một người tốt, nhưng là cũng không
có ai quy định, mọi người không thể ghét người tốt! Chính là đáng
tiếc, trong Lục Quái, vậy mà có một đội hữu giống Kha Trấn Ác như vậy,
mấu chốt nhất là, cái đội hữu này lại còn là Lão Đại nữa.
Ngừng một chút, Lâm Triều Anh còn nói: "Tuy rằng, ngay từ đầu ta đã có chuẩn bị là sẽ phải cùng họ đánh nhau một
trận, nhưng nếu không phải Kha Trấn Ác kia thái độ thật sự ác liệt, ta
cũng sẽ không phân rõ phải trái mà theo chân bọn họ đấu võ như vậy đâu."
Hồng Thất Công tràm mặc, hắn có nghe Vân Trúc Thanh thuật lại, tuy rằng
đích thái độ làm người của Lão Đại Kha Trấn Ác làm cho người ta thực
khó chịu, nhưng tựa hồ ở thời điểm Kha Trấn Ác nổi trận lôi đình, cô
nương trước mắt này cũng không nhàn rỗi, nàng còn đang bận bịu ở một bên châm ngòi thổi gió đâu! Nói đến điểm này, Hồng Thất Công có chút đau
đầu, không biết tại sao, dạo này, hắn thực dễ dàng liền tha thứ cho tác
phong làm việc đau đầu của vị cô nương này. Nhưng mà, nếu không làm cho người khác đau đầu, thì người này chắc không còn là Lâm Triều Anh rồi. Hơn nữa, nếu hắn giảng lý lẽ với nàng, nói không chừng nàng lập tức
trở mặt. Cô nương này tâm cao khí ngạo, ngày thường đám người Lâm Linh
đối với nàng lại là vô cùng cung kính, tính tình đều bị làm hư.
Vì thế Hồng Thất Công đau đầu vẫn đau đầu, trong lòng lại vì nàng mà lo lắng, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Việc này biến thành như vậy, vẫn là do Khâu Xử Cơ, đồ đệ Vương chân nhân chưa cùng bọn họ nói rõ ngọn nguồn." Nếu sau khi rời khỏi Dương Châu, Khâu Xử Cơ liền nói cho Giang Nam
Thất Quái, hai người Quách Tĩnh, Dương Khang đã bái sư môn, bọn họ
không thể giữ đúng lời hứa chọn người để thực hiện ước định luận võ vào
mười tám năm sau, thì làm sao lại có chuyện Giang Nam Thất Quái bị Lâm
Triều Anh dùng một chiếc đàn cổ đánh cho giống như là chó rơi xuống nước như vậy cơ chứ. Người trong giang hồ đối với thanh danh của mình rất
là coi trọng, chắc là Giang Nam Thất Quái sẽ phải có một thời gian dài
không thể nâng đầu dậy nổi ở trước mặt người trong giang hồ đây.
Lâm Triều Anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, đi thẳng trên
con đường nhỏ dẫn vào trong rừng. Thân ảnh màu tím sậm, tóc dài đến thắt lưng, gió nhẹ nhàng thổi, dây cột tóc cũng màu tím sậm theo gió hơi hơi bay lên, ở trên đầu, có đóa hoa bị bị gió cuốn xuống, nhìn như vậy,
nhưng lại làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác, nàng chính là tiên nữ trong rừng.
Hồng Thất Công nhìn bóng dáng Lâm Triều Anh đích, trong phút chốc có chút thất thần.
Lâm Triều Anh thấy hắn còn không có đuổi kịp, quay đầu lại nhìn về phía hắn, hỏi: "Ngươi không đi?"
Nhìn thấy bộ dáng cô nương kia bỗng nhiên quay đầu lại, Hồng Thất Công bỗng
nhiên cảm thấy tim của mình bắt đầu gia tốc đập nhanh hơn, hơn nữa làm
đầu lưỡi khô, nóng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, Lâm Triều Anh không phải
tiên tử trong rừng, nàng là nữ yêu trong rừng, chuyên môn đến để kiềm
chế hắn. Không biết từ lúc nào thì bắt đầu, hắn chỉ cần nhìn thấy nàng,
liền binh bại như núi, nhường nhịn mọi việc, chính là không nghĩ làm
trái ý của nàng, không muốn làm cho nàng có một chút gì không vui cả.
Ý thức được điều này, làm cho tim của hắn xao động hẳn lên, nhưng mà hắn vẫn không rõ, đến tột cùng tại sao lại bị thế này.
Lâm Triều Anh thấy hắn vẫn đứng tại chỗ giống như là đầu gỗ, cũng mặc kệ
hắn, xoay người rời đi, chỉ lo cho chính mình. Hồng Thất Công có lối suy nghĩ bất đồng với người khác, nàng dẫ sớm thánh thói quen.
Hồng Thất Công thấy nàng xoay người rời đi, trừng mắt nhìn, nhanh chóng đem
trong những ý niệm lộn xộn thành một bối ở trong đầu thu hồi lại, cười
đuổi theo, "A Anh, đi nhanh như vậy làm gì? Không phải nàng nói muốn dùng ong sắp xếp trận hay sao?"
"Ngươi ở bên cạnh sẽ vướng chân vướng tay." Lâm Triều Anh không chút lưu tình nói ra sự thật.
"......" Có tất yếu phải thẳng thắn như vậy sao? Nam nhân trầm mặc, nhưng lập tức lại da mặt rất dầy chuyển hướng đề tài, "Lần trước ta nghe Vân huynh đệ thương lượng với nàng, có phải nàng sắp bán mật hoa hòe..v..v.. hay không?" Nói xong, thấy phía trước có mấy cái nhánh cây cản đường, bước nhanh đến,
đem cành cây kia gạt sang một bên, để Lâm Triều Anh đi qua.
Đối với săn sóc có ý, vô ý của Hồng Thất Công, Lâm Triều Anh tựa hồ đã sớm
tập mãi thành thói quen, nàng đi qua, quay đầu nhìn về phía nam nhân đã
muốn đi ở bên cạnh nàng, cười hỏi: "Ngươi đối loại buôn bán này cũng có hứng thú hay sao?"
"Ta đối với loại chuyện này không có hứng thú. Nhưng mà, vì quan hệ đến nàng, ta vẫn là muốn quan tâm một chút." Giống như là chính bản thân đều không có nhận thấy, trình độ quan tâm
của hắn đối vị cô nương này, cho tới bây giờ, tựa hồ đã là bản năng vậy. Đỡ trán.
Lâm Triều Anh cũng đã sớm quen với Hồng Thất Công quan tâm nàng như vậy, cũng không cảm thấy được khác thường.
"Vân quản sự quả thật có ý tưởng như vậy, nhưng ta cảm thấy không cần thiết." Đoạn thời gian trước, Vân Trúc Thanh nói có thể dùng ong mật gây một chút
mật hoa hòe, có ý tưởng tưởng để cho ong mật gây mật hoa hòe, cứ luẩn
quẩn thành một vòng tròn, thì hàng năm sẽ làm ra số lượng mật lớn, buôn
bán ở vùng Dương Châu này. Như vậy cũng là một con số thu nhập khả quan. Đối với đề nghị của Vân Trúc Thanh, Lâm Triều Anh cũng từng nghĩ tới,
nhưng mặc kệ là bị ong đốt, hay vẫn là ám khí độc môn, Ngọc Phong Châm
của nàng, giải dược đều bắt buộc phải là mật của ong mật. Ngân lượng mà
thôi, đủ dùng là được rồi. Hiện tại, hàng năm nàng thu địa tô, cũng đủ
sống cho mọi người trong trạch viện lớn này, hơn nữa còn có Vân quản sự có bàn tay vàng thần kỳ nên không có gì phải lo cả.
Hồng Thất Công nghe vậy, gật đầu, không nói gì thêm.
Lâm Triều Anh một đường đi, một đường tùy ý hỏi: "Đúng rồi, ngươi tại sao lại chạy tới đây?"
Tại sao hắn lại chạy tới đây nhỉ? Đúng rồi, suýt nữa đem chuyện này quên mất! Hồng Thất Công vỗ vỗ đầu, sau đó nói: "Ta tới là muốn hỏi nàng, có muốn đi đảo Đào Hoa hay không."
"Đảo Đào Hoa? Đảo Đào Hoa của Hoàng Dược Sư?" Lâm Triều Anh ngẩn ra.
"Đúng, chính là cái đảo Đào Hoa của Hoàng Đông Tà kia." Hồng Thất Công cười hắc hắc nói, "A Anh nàng vẫn chưa biết đúng không? Cái tên Hoàng Đông Tà kia đã thành
thân, sau khi cưới vợ, hiện giờ đã có đứa nhỏ. Vậy nên, trước đó vài
ngày hắn để cho đại đệ tử, Lục Thừa Phong của mình truyền tin tới cho
ta, mời ta đi đảo Đào Hoa làm khách. Nghe nói là uống rượu mừng con hắn
tròn trăm ngày thì phải!"
Hoàng Dược Sư thành thân
với Phùng Hành, chuyện này Lâm Triều Anh thật ra cũng biết. Trong thư
Phùng Hành gửi cho nàng có đề cập đến, bởi vì Tổ phụ Phùng Hành qua đời, việc thành thân chỉ chuẩn bị trong vòng trăm ngày, khi Phùng Hành
truyền tin đến, nàng cùng với Hồng Thất Công đang ở Đại Lý xử lý chuyện
của Cái Bang. Xuân đi thu đến, hóa ra là một năm đã trôi qua, ngay cả
Hoàng Dung đều xuất thế rồi đó, cũng không biết hiện giờ thân thể Phùng
Hành thế nào rồi.
Hồng Thất Công nói: "Trên đảo của Hoàng Dược Sư có những trận pháp thần kỳ mười phần, lần trước
không phải là nàng có nhắc tới nói muốn thử phá giải một lần hay sao?
Nếu là nàng muốn đi, ta mang nàng cùng đi?"
Lâm Triều Anh nhịn không được hướng hắn trợn trứng mắt, "Nếu là ta muốn đi, tại sao lại phải đợi ngươi tới mang đi cơ chứ?" Từ rất lâu, Phùng Hành đã gửi thư mời nàng đi đến đảo Đào Hoa Đảo làm
khác, nhưng khi đó nàng còn đang phiền não chuyện của Dương Khang, Quách Tĩnh, nên đã từ chối khéo ý tốt của nàng ý. Hiện giờ nàng ấy đa sinh
đứa nhỏ, nói không chừng thư cũng đã được đưa đến đây rồi.
"...... Vậy rốt cuộc là nàng có đi hay không?" Hồng Thất Công hỏi.
"Ngươi đã muốn đi như vậy, thì tự ngươi đi đi." Lâm Triều Anh liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói, "Hơn nữa, người ta mời chính là ngươi, ta là người nào của người, sao có thể đi theo ngươi được?" Nói hắn thông minh, có đôi khi cũng thật đần độn!
Hồng Thất Công trừng mắt, rất bất mãn nói: "Chúng ta quen biết nhiều năm, tuy hai mà một, vì cái gì nàng lại không thể đi cùng ta?" Đồ đệ của hắn ở tại nhà nàng, Lý trưởng lão cùng với Hinh Nhi cũng ở
tại chỗ của nàng, hắn vẫn đều thực tín nhiệm nàng, nguyện ý đem những
người mình quan tâm phó thác cho nàng. Hắn cảm thấy quan hệ của bọn họ
thực thân mật a!
Lâm Triều Anh không nói gì, "Ta thật sự không nghĩ sẽ thảo luận vấn đề này với người. Còn có, ai
với ngươi tuy hai mà một? Về sau, nếu ngươi lại ăn nới lung tung, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa." Lâm cô nương dữ tợn nói, sau đó thản nhiên rời đi.
Hồng Thất Công vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt như chịu phải đả kích. Đúng rồi,
hắn còn đã quên nói cho Lâm Triều Anh, Cái Bang đã có tin tức của Dương
Thiết Tâm, tình huống cụ thể như thế nào, còn phải xác định sau.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Triều Anh, hai ngày sau khi Hồng
Thất Công đi tìm nàng, nàng đã nhận được thư mà Phùng Hành gửi đến.
Lâm Linh thấy bộ dạng khẽ cong khóe miệng của tiểu thư nhà mình, nhịn không được đi qua hỏi thăm, "Tiểu thư, Phùng cô nương nói gì vậy, lại có thể làm cho người vui mừng như thế?" Lúc này, Lâm Triều Anh một thân trung y màu trắng ngồi ở trên tháp, cầm trong tay lá thư, Lâm Linh đang giúp nàng chải mái tóc dài.
Lâm Triều Anh nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Linh, cười nói: "Không phải Phùng cô nương, mà là Hoàng phu nhân."
Lâm Linh cười rộ lên, " Cũng đều là cùng một cách nói thôi!"
"Nàng cùng Hoàng Dược Sư sinh được một bé gái, tên là Hoàng Dung. Tháng sau
sẽ tròn trăm ngày, nàng hỏi ta có hứng thú đến đảo Đào Hoa hay không."
"Phùng cô nương cùng với Hoàng đảo chủ có được một thiên kim sao? Thật tốt quá." Lâm Linh nghe vậy, trong giọng nói mang theo vài phần hâm mộ.
Lâm Triều Anh nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Linh, lúc trước, nàng còn bị lưu lại bệnh căn của độc quái xà, Vân Trúc Thanh mời danh y giúp nàng điều dưỡng thân thể, Lâm Triều Anh thấy Lâm Linh mới vừa
thành thân với Vân Trúc Thanh, lại nghĩ đến ở hiện đại nếu muốn sinh đứa nhỏ..v..v.., trước khi sinh, đều phải chăm sóc thân thể các loại, liền
để cho vị danh y kia bắt mạch cho Lâm Linh, làm tốt công tác chuẩn bị,
ngày sau có bảo bối cũng không quá khó khăn chịu. Ai ngờ vị danh y kia
lại nói, thân thể Lâm Linh từ khi sinh ra đã kém cỏi, rất khó có thể
mang thai. Hiện giờ, Lâm Linh và Vân Trúc Thanh thành thân đã ba năm,
vẫn như cũ không có đứa nhỏ.
Lâm Linh cảm nhận được ánh mắt Lâm Triều Anh, mỉm cười, nói: "Tiểu thư, em không sao. Trúc Thanh nói, hắn muốn thành thân với em, là muốn
cùng em đi cả đời. Việc con nối dòng, đều là số mệnh cả, không thể
cưỡng cầu. Khi còn bé, em được tiểu thư tương trợ, dạy em đọc sách, biết chữ, còn cả tập võ, sau đó lại được Trúc Thanh thương yêu, đã không
uổng rồi."
Lâm Triều Anh nghe vậy, cười trấn an nàng nói: "Em có thể nghĩ như vậy đó là tốt nhất." Cũng may Vân Trúc Thanh là một người tin cậy, hơn nữa ý nghĩ của hắn
cũng không quản thế tục. Lâm Triều Anh đối Vân Trúc Thanh, thực yên tâm, nàng cảm thấy người nam nhân kia, trừ bỏ cùng với Lâm Linh giúp nàng
quản sự, tất cả những thứ khác cũng không để ý như thế nào cả. Mà ngay
cả trẻ nhỏ, bộ dáng hắn tựa hồ cũng không có biểu hiện đặc biệt yêu
thích.
Lâm Linh "Vâng" một tiếng, sau đó hỏi: "Tiểu thư, vậy người có muốn đi đảo Đào Hoa hay không? Em thấy người dạo này
đều ở Dương Châu đến mức có vẻ có chút phiền muộn, không bằng đi tìm
Hoàng phu nhân thư giãn một chút?" Trong ấn tượng của nàng, người duy nhất có thể nói chuyện với tiểu thư, chính là Phùng Hành. Hơn nữa, nghe nói mấy ngày trước đây, Hồng Thất Công còn lại đây hỏi tiểu thư
nhà nàng có muốn đi đảo Đào Hoa hay không, nói như vậy, khẳng đinh là
Hồng Thất Công có đi. Dọc theo đường đi, có Hồng Thất Công hỗ trợ chăm
sóc tiểu thư, Lâm Linh cảm thấy cho dù nàng phải ở lại Dương Châu xử lý
một gia đình nhiều người như vậy, cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Lâm Triều Anh nghĩ nghĩ, cười nói: "Ta đây tất nhiên phải đi rồi." Nàng cũng chưa gặp qua Phùng Hành đến vài năm rồi, thân thể Phùng Hành luôn
luôn không tốt lắm, hiện giờ sinh ra Hoàng Dung, không biết Hoàng Dược
Sư đem thân thể của nàng ấy điều dưỡng như thế nào?