Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh

Chương 5: Phong vân sơ khởi (Phong ba bắt đầu.)



Nghe nói, gần đây thành Dương Châu đã xảy ra một chuyện lớn, công tử của Phùng gia, cũng chính là Phùng Lão Đại - Phùng Thanh bỗng nhiên mang theo giấy tự thú đến quan phủ tự động nhận tội, cũng đã bị phán lưu đày biên cương.Khi dân chúng trong thành biết, không một ai không vỗ tay khen hay.

Còn nghe nói, đám côn đồ bị Phùng lão đại nuôi kia, bỗng nhiên triệt để thay đổi, không hề lăn lộn ở phố phường nữa, mà đứng đắn làm những nghề nghiệp khác, có người nuôi ong, có người làm ruộng, có người làm người đánh xe, có người làm thợ mộc...... Tóm lại ba mươi sáu loại ngành nghề, mỗi người một sở thích, đều quảng cáo rùm beng khẩu hiệu "Tôi lao động, tôi tự hào", rời bỏ con đường trước đây mà phấn đấu đi lên.

Trong một biệt viện ở Dương Châu, Lâm Triều Anh đang đánh đàn ở trong đình, bỗng nhiên, một người ngồi xuống phía đối diện nàng, cái tay kia còn không an phận định ấn lên dây đàn.

Lâm Triều Anh không nâng mắt lên, chỉ nghe vang lên một tiếng "Tưng", một tia nội lực bắn về phía đối phương, cái tay kia vốn đang ở trên dây đàn, sau đó lại thay đổi chỗ, nhưng đều bị bị Lâm Triều Anh đánh trở về.

Hồng Thất Công nhìn Lâm Triều Anh ngồi thẳng đánh đàn, sau đó lấy ra Đả Cẩu Bổng của hắn, cứ thi thoảng lại gõ xuống lan can ở phía sau hắn, mỗi lần gõ xuống đều khiến tiếng đàn của Lâm Triều Anh tạm dừng lại một lúc, rõ ràng là có ý quấy rối.

Lâm Triều Anh rốt cục ngước mắt, nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn lộ ra hai hàng răng trắng, cười đến bộ dạng muốn bị đánh đòn. Nàng cười, hừ một tiếng, Kim Linh Tác từ trong ống tay áo màu đỏ bay ra, trực tiếp đánh lên Đả Cẩu Bổng của Hồng Thất Công, "Cư nhiên dám đến phá rối hứng thú của ta, ngươi có tin ta đánh gãy Đả Cẩu Bổng của ngươi thành hai đoạn không?"

(*Kim Linh Tác: Dải lụa có buộc chuông vàng, đây là tên vũ khí của LTA).

Hồng Thất Công thấy Kim Linh Tác của nàng chế trụ Đả Cẩu Bổng, cũng không buông tay, ngược lại âm thầm vận lực, khiến Kim Linh Tác vốn hơi nới lỏng bị xé rách, "Cũng chưa chắc là Đả Cẩu Bổng của ta bị gãy thành hai đoạn, nói không chừng là Kim Linh Tác của nàng bị đứt đấy?"

Lâm Triều Anh thấy thế, cũng không nói lời vô nghĩa với hắn, hai người ở trong đình đùa đùa giỡn giỡn mấy lần.

Lâm Triều Anh vẫn cảm thấy những người tập võ thật sự có những lễ nghi không thể lý giải được đối với võ học, ví dụ như nói Hồng Thất Công. Từ lúc nàng cố ý cùng hắn kết giao bằng hữu, hắn thường xuyên quấn quít, muốn đánh nhau với nàng. Hắn nói Hồng Thất hắn thích nhất chính là đồ ăn ngon, tiếp theo là đánh nhau, và cuối cùng là rượu ngon.

Hồng Thất Công thập phần hứng thú đối với võ công của Lâm Triều Anh, khinh công của nàng vô cùng tốt, nhẹ nhàng phiêu du, võ công cũng mềm mại uyển chuyển, chiêu thức tao nhã, am hiểu phòng thủ. Cho dù hắn có dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng không chắc chắn có thể đánh bại được nàng.

Khi Lâm Linh chạy đến trong viện để hỏi xem Lâm Triều Anh đã muốn dùng bữa tối hay chưa, chính là lúc trời đã mờ mờ tối. Hai bóng dáng đỏ - xám lúc cao lúc thấp so chiêu ở trong viện, nàng nhịn không được mà nâng trán. Mỗi lần xảy ra chuyện này đều khiến Lâm Linh rất đau đầu, bởi vì khi Hồng Thất Công đến, đồng nghĩa với việc nàng phải đi phòng bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, còn phải chuẩn bị rượu ngon, mấu chốt nhất là, tìm vài người tới thu dọn lại đám lá xanh bị chưởng phong của hai người làm rơi đầy trên đất. Lâm Linh cảm thấy từ khi tiểu thư nhà mình quen với Hồng Thất Công, tính tình đã thiếu đi một chút trầm ổn của ngày trước, chỉ cần Hồng Thất Công hơi khiêu khích thêm một chút, hai người sẽ đánh nhau.

Nàng có chút đau đầu, xoay người đi, chợt thấy Vân quản sự không một tiếng động xuất hiện ở phía sau lưng nàng, Lâm Linh giật mình."Vân quản sự, sao ngươi không lên tiếng?"

Vân quản sự yên lặng nhìn nàng một cái, sau đó dùng âm thanh cứng nhắc nói: "Thật xin lỗi."

Lâm Linh thở dài nói: "Không có việc gì, Vân quản sự, ngươi tìm người đến chuẩn bị thu dọn vườn đi." Vân quản sự vẫn là một bí ẩn, Lâm Linh cũng không hiểu được vì sao lúc trước tiểu thư nhà nàng lại chọn trúng một nam nhân luôn mặc y phục màu xanh lam làm quản sự nữa. Nghe nói lý do lúc trước tiểu thư nhà nàng lựa chọn Vân quản sự là, Vân quản sự không nói nhiều, hơn nữa cho tới bây giờ chỉ nói chữ “vâng” đối với mệnh lệnh của chủ tử.

Vân quản sự nghe vậy, hơi hơi gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Linh nhìn hai người còn đang đánh nhau khó phân thắng bại trong viện, lắc lắc đầu, sau đó đi về phía phòng bếp. Cao thủ so chiêu, người bên ngoài cũng không thể tùy tiện tới gần, nếu không sẽ bị chưởng phong kiếm khí làm thương tổn. May mắn là, mỗi lần Hồng Thất Công so chiêu với tiểu thư nhà nàng nhìn như chiến đấu kịch liệt, nhưng cho tới bây giờ đều biết dừng đúng lúc, sẽ không làm tổn thương đối phương.

Lại nói về Lâm Triều Anh so chiêu cùng Hồng Thất Công, thấy hắn mỗi lần đến cuối cũng không chịu sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng, cũng không bức bách hắn xuất ra. Chiêu thức Đả Cẩu Bổng Pháp của hắn cũng đã rất tinh diệu, vậy nên, khi so chiêu với hắn nàng không dám khinh thường, nếu còn ra Hàng Long Thập Bát Chưởng nàng cảm thấy sẽ phải cố hết sức, hơn nữa Hàng Long Thập Bát Chưởng quá mức bá đạo. Thấy Hồng Thất Công xuất ra tất cả chiêu thức của Đả Cẩu Bổng Pháp, bóng dáng màu đỏ của nàng trông như quỷ mỵ, Kim Linh Tác đột nhiên bay ra.

"Đi!" Chỉ nghe nàng quát nhẹ một tiếng, một đầu của Kim Linh Tác bắn thẳng về trước mặt Hồng Thất Công, mà một đầu kia lại bay về phía cái tay đang cầm Đả Cẩu Bổng của Hồng Thất Công.

Hồng Thất Công thấy thế, cả người thẳng tắp lui về phía sau, sau đó bay lên không trung, tránh được cái chuông bay tới mặt hắn, mà Đả Cẩu Bổng đang đánh nhau với đầu kia của Kim Linh Tác, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

"A Anh, một tháng không gặp, võ công của nàng lại tiến bộ không ít!"

Một bóng đỏ, một bóng màu tro xám chậm rãi từ trên không hạ xuống, Lâm Triều Anh cất Kim Linh Tác đi, xoay người đi vào trong đình, lười trả lời hắn. Từ sau khi quen biết với Hồng Thất Công, Lâm Triều Anh đã cảm thấy là ngày trước chính mình bị lừa rồi, Hồng Thất Công từ trước đến nay là một kẻ rất tùy tiện, đêm hôm đó uống hết hai bầu rượu nàng mang lên, còn trực tiếp gọi tên của nàng. Sau đó cứ hễ khi nào hắn rảnh rỗi, sẽ đến biệt viện của nàng ăn cơm chực, lấy lý do là tay nghề của Lâm Linh quá tốt, hắn không quản được chân của mình.

Hồng Thất Công giống như đã quen với thái độ lạnh nhạt của nàng như vậy, vui cười hớn hở theo kịp, hỏi: "A Anh, vừa nãy nàng đàn khúc gì làm cho ta nghe thấy mà ngủ gà ngủ gật vậy?"

Lâm Triều Anh trầm mặc, vẫn không có ý định nói chuyện với hắn.

"A Anh."

"Nói về đàn với ngươi, có gì khác với đàn gảy tai trâu?"

Còn không biết xấu hổ hỏi nàng đó là khúc gì, đừng để nàng có cơ hội điểm huyệt đạo của hắn, bằng không nàng sẽ đàn khúc nhạc mà hắn bảo nghe là muốn ngủ gà ngủ gật này vài canh giờ. Nhưng đáng tiếc, với những người luyện võ như hắn, cảnh giác đều là số một, đối bọn họ mà nói, giống như là không có lúc nào là không bị vây bởi trạng thái cảnh giác, giống như đây là một loại bản năng sinh tồn vậy.

Hồng Thất Công sờ sờ cái mũi, cũng không tức giận, cười hắc hắc nói:

"Mấy tên côn đồ nàng thu vài ngày trước đó đâu rồi?”

Lâm Triều Anh đang định ôm lấy đàn cổ đặt ở trên bàn đá trong đình, Hồng Thất Công lại giành trước một bước, ôm giúp nàng lấy.

Lâm Triều Anh thấy thế, dẫn hắn về phía phòng khách, nói:

"Những người đó ta chỉ để lại vài người đưa cho Vân quản sự, những người khác đều thả đi rồi."

Hồng Thất Công sửng sốt, "Thả đi?"

"Ừ, ta rất nghèo, không nuôi nổi nhiều người như vậy, đương nhiên phải để bọn hắn đi." Lâm Triều Anh nói như đó là chuyện đương nhiên.

Hồng Thất Công nhìn bóng dáng màu đỏ kia, không nói gì. Gần đây, phố phường Dương Châu ồn ào bàn tán nhiều nhất chính là vị cô nương trước mắt này, có người nói nàng xuất thân là tiểu thư nhà quan, cũng có người nói nàng xuất thân trong gia đình có truyền thống học võ, nhưng nói đi nói lại, cũng không thể tránh được đề tài là vị cô nương này rất có tiền!

Lâm Triều Anh không quay đầu lại, ống tay áo màu đỏ bị gió thổi bay lên, lướt qua cây đàn cổ mà Hồng Thất Công đang ôm trên tay. Chỉ nghe thấy tiếng của nàng từ trong gió truyền đến: "Tuy nhiên, mỗi tháng bọn hắn đều đến đây, báo lại cho Vân quản sự những chuyện mà bọn hắn đã làm. Sao thế? Đệ tử Cái Bang của ngươi không đủ, muốn bọn họ gia nhập Cái Bang?"

"Đệ tử Cái Bang của ta rải khắp thiên hạ, như thế nào lại thấy hiếm lạ mấy tên côn đồ kia?" Hồng Thất Công phản bác lại.

Lâm Triều Anh quay đầu lại, giọng nói có chút tức giận, "Vậy ngươi lại hỏi để làm gì?”

"Mọi người đều là bạn bè, ta quan tâm nên hỏi một chút." Hồng Thất Công nói. Dừng lại một chút, Hồng Thất Công còn nói tiếp: " Cái người Vân quản sự kia, ta không tra được lai lịch của hắn, làm sao nàng tìm được hắn vậy?"

Lâm Triều Anh nghe vậy, bước chân dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Hồng Thất Công, "Ta đi đến Dương Châu, mua nhà, mua đất..v..v.. đều phải đến quan phủ lập hồ sơ, muốn tìm một người tới giúp ta, vừa vặn hắn tới cửa tự tiến cử, nên ta mời hắn. Tại sao ngươi lại đi điều tra lai lịch của hắn?" Lâm Triều Anh cau mày, nhìn về phía Hồng Thất Công.

"Ta thấy võ công của hắn không tồi, lại nhiều thủ đoạn, cũng không phải là hạng người tầm thường, nhất thời tò mò."

Nhưng thật sự rất kỳ quái, vì cái gì lại không tra được? Hồng Thất Công nhíu mày, hắn cùng Lâm Triều Anh là bằng hữu, đã là bằng hữu, đương nhiên có nghĩa vụ phải giúp bằng hữu diệt trừ tất cả những mối nguy hiểm có khả năng xảy ra, có như vậy, hắn đến ăn chực cũng tương đối yên tâm, thoải mái hơn một chút. Vị Vân quản sự này giống như là tự dưng xuất hiện vậy, không biết hắn đến từ phương nào, cũng không biết bản lãnh của hắn học từ đâu, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Nhất thời tò mò? Lâm Triều Anh khẽ nhếch hai hàng mi thanh tú, nhìn về phía Hồng Thất Công, vẻ mặt cuời như không cười: "Cái Bang là Bang phái lớn nhất thiên hạ, đệ tử có mặt ở khắp nơi, vậy mà cũng có chuyện không thể điều tra được?"

"Dưới gầm trời này án oan cũng vô số, ngươi có thể phá hết những vụ mà nàng gặp sao?" Hồng Thất Công hỏi lại, sánh vai với Lâm Triều Anh vào phòng, thật cẩn thận đem đàn cổ đặt lên bàn: "Nàng thật sự cảm thấy người này có thể tín nhiệm sao?"

Lâm Triều Anh liếc mắt nhìn, về vấn đề tín nhiệm này, nàng thật không muốn nghĩ nhiều lắm, nhưng nàng cảm thấy được nàng cùng Vân quản sự, chí ít cũng là đôi bên cùng có lợi ( Đoạn này là chí ít vì nhu cầu, nhưng nhu cầu thì hơi hơi giống quan hệ nam nữ nên ta chuyển thành một câu có nghĩa tương tự) Vị Vân quản sự này, tên là Trúc Thanh, ngày đó khi hắn tự tiến cử với nàng, hắn chỉ nói hắn tránh né kẻ thù, đại ẩn vu thị (Trốn vào trong đám người để không bị phát hiện.), hắn nhìn trúng Dương Châu phồn vinh, đồng thời cũng nhìn trúng võ nghệ của Lâm Triều Anh. Hắn có thể giúp nàng xử lý công việc, nhưng mà khi hắn gặp nguy hiểm, Lâm Triều Anh phải cho hắn một nơi có thể ẩn nấp. Đối với yêu cầu này, Lâm Triều Anh cảm thấy có lời, trong Cổ Mộ có rất nhiều cơ quan, nếu kẻ thù của hắn thật sự tìm tới cửa, Ngọc Phong trận của nàng tuyệt đối có thể ngăn cản được một chút, sau đó nàng để cho A Linh trực tiếp mang Vân Trúc Thanh đến thẳng Cổ Mộ, không phải là xong rồi sao?

"Ít nhất hắn sẽ không hại ta." Lâm Triều Anh cười nói.

Hồng Thất Công thở dài, hắn cũng không trông cậy vào việc Lâm Triều Anh sẽ nói nàng thực xác định Vân Trúc Thanh là người đáng giá tín nhiệm. Hắn nói:

"Lần này ta đây đến, là muốn nói cho nàng biết, gần đây Dương Châu có thể sẽ có vài người từ bên ngoài đến, nàng đừng trêu chọc người lung tung."

Lâm Triều Anh lườm hắn,

"Khi nào thì ta đi trêu chọc người lung tung chứ?"

Nàng luôn luôn rất an phận thủ thường. Nàng chỉ là tương đối tin rằng, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất trả lại đủ mới thôi.

Hồng Thất Công cũng thay đổi bộ dạng cười hì hì của ngày thường, biểu tình thực nghiêm túc, nói: "Ta đang nói thật, hẳn nàng biết Âu Dương Phong chứ? Hắn đã đến Trung Nguyên rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.