Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh

Chương 7: Đảo chủ đảo Đào Hoa



Lâm Linh đỡ Lâm Triều Anh vào nhà, rót một chén nước ấm cho nàng.

"Tiểu thư, súc miệng một chút đi." Lâm Linh có chút lo lắng nhìn Lâm Triều Anh, trong lòng lại suy nghĩ lý do đám rắn này tự dưng xuất hiện.

Lâm Triều Anh nhận chén nước ấm, súc miệng một chút, sau đó đưa cái chén cho Lâm Linh.

Lâm Linh nhìn sắc mặt của nàng tốt hơn chút, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Lâm Triều Anh, muốn nói lại thôi.

Lâm Triều Anh thấy vẻ mặt này của nàng, cười nói:

"Có phải em muốn hỏi đám rắn này là có chuyện gì?"

Lâm Linh gật đầu."Vâng."

Lâm Triều Anh nhớ tới đàn rắn kia, có chút nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải là Ngọc Phong Châm rất nhỏ, hơn nữa độc tính trên châm không đủ mạnh, thì nàng thật sự, thật sự nghĩ muốn một châm giết chết một con rắn. Nhưng khổ nỗi lại không như mong muốn, Ngọc Phong Châm nhỏ như vậy, chẳng may không giết được rắn, còn chọc giận chúng thì lợi bất hơn. Hơn nữa, không lý do gì mà lại xuất hiện nhiều rắn như vậy, nhất định là cái tên Âu Dương Phong kia đang làm trò quỷ, hắn am hiểu nhất chính là điều khiển rắn, nói không chừng lũ rắn này đều là do hắn tìm ở những vùng lân cận cho đủ số lượng......

"Có thể là như Thất Công nói, Âu Dương Phong đang dừng chân ở gần đó?" Lâm Triều Anh nghĩ nghĩ, chỉ có thể đưa ra kết luận này.

"Âu Dương Phong?" Lâm Linh có chút kinh ngạc, nhưng lập tức lại rất bất mãn, "Hắn dừng chân ở đâu mà chẳng được, vì cái gì lại dừng chân gần chỗ chúng ta? Hơn nữa vô duyên vô cớ xuất hiện nhiều rắn như vậy, là muốn dọa chết người sao?" Nàng giậm chân, cả người lao ra ngoài, "Em đi tìm Vân quản sự."

Lâm Triều Anh bật cười, "Em tìm Vân quản sự làm cái gì?"

"Kêu Vân quản sự thương lượng cùng cái tên Âu Dương kia một chút, bảo hắn đừng có dừng chân ở chỗ của chúng ta nữa."

Đối với vấn đề này, thật đúng là khó mà nói. Mặc dù Vân Trúc Thanh am hiểu giao tiếp, nhưng nếu đối phương là Âu Dương Phong, cũng chưa chắc thương lượng được với hắn. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy có chút may mắn Ngọc Phong Châm của mình rất nhỏ, không thể một châm giải quyết một con rắn, bằng không nàng sẽ lo lắng lỡ tay giết mất sủng vật làm việc cho Âu Dương Phong, Âu Dương Phong sẽ ghi hận nàng. Nếu thật sự là như vậy, vậy đúng là thảm rồi.

Lâm Triều Anh có chút đau đầu nâng trán, nói: "Để cho Vân quản sự nói với đối phương một chút, đừng để rắn của hắn chạy loạn làm những người chung quanh đây sợ hãi là tốt rồi." Âu Dương Phong đặt chân ở ngoại thành này, nhất định là đã dẫn theo không ít độc vật, nên mới không tiện đi vào thành tìm nơi ngủ trọ, vì thế mới trú ngụ ở rừng hoa hòe của nàng. Hắn không ở trong rừng hoa hòe, cũng sẽ đi dừng chân ở những địa phương khác. Nếu là những gia đình bình thường, không biết rõ lai lịch của đám rắn, sẽ tùy tiện bắt chúng nấu canh, chẳng phải là lại càng không tốt sao? Âu Dương Phong cũng không phải là người lương thiện gì, có cái gọi là chính mình không muốn cũng đừng gây họa cho người khác, trước khi Âu Dương Phong rời đi nàng không đi rừng hoa hòe là được.

Lâm Linh nhìn Lâm Triều Anh, hỏi: "Tiểu thư, làm sao em lại không biết người sợ rắn vậy?"

Lâm Triều Anh trả lời: "Ta không sợ rắn, ta chỉ là lập tức nhìn đến nhiều rắn như vậy, bỗng nhiên cảm giác thật buồn nôn thôi."

Nói xong, lại là một trận buồn nôn, nhịn không được nôn khan. Thật sự là rất ghê tởm!

Lâm Linh gật gật đầu, nói: "Em đi dặn Vân quản sự mua một ít thuốc tránh rắn rải xung quanh tòa nhà chúng ta, miễn cho đến lúc đó tên Âu Dương Phong kia không trông nom tốt đám rắn này, để chúng chạy tán loạn."

Đối với việc này, Lâm Triều Anh không có ý kiến, "Tốt, vậy em đi đi, nhớ rõ, bảo Vân quản sự mua nhiều một chút."

Lúc chạng vạng, Hồng Thất Công lại tới sân của Lâm Triều Anh. Tuy nhiên lúc này tới không chỉ có một mình hắn, hắn còn mang theo một vị khách mặc áo xanh đến.

Lâm Triều Anh nhìn nam tử tay cầm tiêu ngọc bích kia, ngũ quan tuấn tú nhã nhặn trong đó lại lộ ra vài phần khí chất xuất trần, sau đó nhìn về phía Hồng Thất Công.

Hồng Thất Công cười ha hả, nói: "A Anh, đây là Hoàng Dược Sư Đảo chủ Đảo Đào Hoa. Hoàng Đảo chủ, đây là Lâm Triều Anh, Lâm cô nương."

"Hoàng Đảo chủ." Lâm Triều Anh hướng hắn mỉm cười.

Tròng mắt đen của Hoàng Dược Sư có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Triều Anh, sau đó hai tay ôm quyền, "Tại hạ Hoàng Dược Sư, đã quấy rầy rồi."

Giọng nói dễ nghe, nhưng mang theo lạnh lùng, xa cách.

Lâm Triều Anh mỉm cười, đôi mắt lại mang theo vài phần nghi vấn nhìn về phía Hồng Thất Công. Hoàng Dược Sư trừ bỏ sinh đứa nhỏ ra thì không có gì là không làm được, Hoàng Dược Sư bộ dạng tuấn tú lại si tình, lại là một nhân vật vừa chính vừa tà trong Xạ Điêu, tính tình cao ngạo khó ở chung...... Nàng không tin một Hoàng Dược Sư như vậy lại sẽ không có chuyện gì mà mò tới cửa, lại còn chạy tới cái chỗ này của nàng.

Quả nhiên, Hồng Thất Công sờ sờ cái mũi, cười gượng nói: "Cái kia...... A Anh, Hoàng Đảo chủ từ Đào Hoa Đảo ở Đông Hải đến, ta nói với hắn về sự thần kỳ trong trận pháp bằng ong của người, hắn muốn...... Nhìn một chút xem ngươi làm sao sắp xếp trận pháp ong."

Lâm Triều Anh nghe vậy, nâng mắt nhìn về phía Hoàng Dược Sư, chỉ thấy hắn đang đánh giá nàng, mặt không biểu cảm. Nàng chậm rãi, nói: " Hôm nay ta không được thoải mái, không có tâm tình điều khiển ong." Nàng cũng chăng phải kẻ làm xiếc, chẳng lẽ tùy tiện một người đến nói hắn muốn nhìn Thuật Ngự Phong của nàng, thì nàng sẽ làm cho hắn xem chắc?

Hồng Thất Công thấy nàng uyển chuyển từ chối, cũng không để ý, cười ha ha nói: "Hoàng Dược Sư, ta nói không chắc chắn nàng nhất định sẽ nguyện ý, ngươi không thể mở rộng tầm mắt, cũng không thể trách ta." Trong giọng nói, mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa, có thể thấy được là hắn cũng đã đoán được kết quả này.

Hoàng Dược Sư hơi nghiêng đầu, mắt lạnh nhìn hắn.

Hồng Thất Công cũng không nghĩ đến ý, hắn tối hôm qua hắn mới cùng Hoàng Dược Sư đánh nhau một hồi, không phân cao thấp, cho nên trong ánh mắt của Hoàng Dược Sư có lãnh ý như thế nào, hắn chẳng biết sợ.

Hoàng Dược Sư nhìn về phía Lâm Triều Anh, nói: "Ta nghe Thất huynh nói võ công của cô nương không tầm thường, lại hiểu được Thuật Ngự Phong, nhất thời tò mò, lại nghe nghe thấy Thất huynh nói hắn cũng có chuyện tìm cô nương, cho nên mạo muội đi theo đến, hi vọng cô nương chớ trách." Trong lời nói giống như là nhận nỗi, nhưng mang theo vài phần cao ngạo, chính là nửa điểm ý tứ xin lỗi thật sự đều không có.

Lâm Triều Anh khách sáo cười nói: "Không dám nhận. Bằng hữu của Thất huynh, đó cũng là bằng hữu của ta. Lẽ ra Hoàng Đảo chủ đường xa mà đến, ta cũng không nên làm mất hứng, chính là hôm nay thân thể ta không khoẻ, nỗi lòng cũng có chút lo lắng, đành phải thất lễ rồi." Lời nói khách sáo ai mà không nói được chứ, nàng còn không tin đường đường một Đảo chủ đảo Đào Hoa còn muốn so đo làm nàng khó xử.

Hoàng Dược Sư nghe vậy, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên. Hắn vốn là người có tính tình cổ quái, nếu Lâm Triều Anh trong lòng nghĩ một đằng, ở ngoài mặt lại nói một nẻo, giả tạo đối với hắn, hắn ngược lại sẽ khinh thường nàng ta. Hiện giờ, nghe thấy mỗi câu của Lâm Triều Anh đều mang theo ngọn thương, lại thấy giao tình của nàng và Hồng Thất Công cũng không phải là ít, nên hắn không tức giận.

"Tại hạ bất tài, có chút nghiên cứu đối với y thuật, nếu Lâm cô nương không chê, không bằng để cho tại hạ bắt mạch cho ngươi nhìn xem thân thể có gì không ổn." Hoàng Dược Sư nói.

Lâm Triều Anh gặp chiêu thì phá chiêu: "Đa tạ ý tốt của Hoàng đảo chủ, cũng chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, sao dám làm phiền Hoàng đảo chủ ra tay?" Đã lâu rồi Lâm Triều Anh chưa thử qua vẻ nói chuyện nho nhã như vậy, bây giờ phải dùng đến, cảm giác mệt muốn chết.

Vẻ mặt Hoàng Dược Sư cười như không cười nhìn nàng.

Lâm Triều Anh đón nhận tầm mắt của hắn, không chút tránh né, nàng chính là không vui đấy, làm sao nào?

Lúc này, Lâm Linh bưng khay đồ ăn trên tay đi vào sân, nhìn thấy Hồng Thất Công, nhướng mày, "Ngươi lại trèo tường đi vào?"

Hồng Thất Công cười hắc hắc đi qua, ngửi mùi thức ăn tỏa mùi thơm trên khay, giọng điệu mười phần nịnh nọt, "A Linh, hôm nay lại làm cái gì ngon vậy?"

"Đây là cháo ta làm cho tiểu thư, ban đầu ta muốn làm cơm hoa hòe, tiểu thư theo giúp ta đi rừng hoa hòe, lại thấy một đống rắn không biết ở đâu ra phơi nắng, tiểu thư cảm thấy thật ghê tởm, trở về không ăn được cơm." Lâm Linh vừa nói vừa bưng khay đi vào trong phòng.

Hồng Thất Công nghe vậy, sửng sốt, "Một đống rắn?" Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Lâm Triều Anh, "Không phải nàng bắt đống rắn này nấu canh đó chứ?"

Nếu không phải Hoàng Dược Sư đang ở đây, Lâm Triều Anh sẽ không để ý mà đánh hắn một trận. Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Không có, nhiều lắm, bắt không hết."

Lâm Linh nghe vậy, hé miệng cười cười, nhưng là nàng chưa bao giờ phản bác lại tiểu thư nhà mình. Để khay cháo ở trong phòng, sau đó đi ra, lại phát hiện trong viện còn một mỹ nam áo xanh đang đứng, toàn thân toát ra cảm giác lạnh lẽo.

Nàng tò mò hai mắt nhìn Hoàng Dược Sư, hỏi Hồng Thất Công, "Đó là người do ngươi mang đến sao?"

Hồng Thất Công nói: "Đúng, hắn là Hoàng đảo chủ đảo Đào Hoa Đảo ở Đông Hải."

Lâm Linh nghe vậy, "Ừhm" một tiếng, hướng Hoàng Dược Sư lộ ra một cái tươi cười, "Gặp qua Hoàng Đảo chủ." Sau đó nói với Lâm Triều Anh: "Tiểu thư, ta đi phòng bếp chuẩn bị vài món ăn sáng nhẹ, đi một chút sẽ trở lại." Nói xong, bóng dáng màu lam nhạt đã nhanh nhẹn đi xa.

Vẻ mặt Hoàng Dược Sư không chút thay đổi, cũng không thèm để ý, nhưng thật ra Hồng Thất Công liếc mắt trêu tức nhìn Hoàng Dược Sư một cái. Ngày trước, chỉ cần Hoàng Dược Sư vừa xuất hiện, ở các nữ hiệp giang hồ đều si tình mà ngã ào ào như đậu rơi trên đất, tình hình giống hôm nay hắn lần đầu nhìn thấy. Tuy nhiên, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói, Hồng Thất Công khoanh hai tay trước ngực, hỏi: "A Anh, nàng và A Linh gặp rất nhiều rắn ở trong rừng hoa hòe sao?"

Lâm Triều Anh gật đầu."Ừ."

"Lần này ta tới là muốn nói cho ngươi biết con Độc Vật - Âu Dương Phong kia đang ở gần tòa nhà của nàng, aiz, đã tới chậm." Hồng Thất Công đưa tay vỗ cái trán, mang theo vài phần ảo não. Đều do tối hôm qua gặp được Hoàng Dược Sư, nhất thời hưng phấn, đã quên mất chuyện này mà. Nhưng hắn nghĩ cô nương như Lâm Triều Anh này, hẳn là sẽ không sợ rắn mới đúng. Dù sao vẫn là một cô nương, có chút yếu ớt cũng là bình thường, nhìn thấy nhiều rắn như vậy cảm thấy ghê tởm, ăn không ngon cũng là chuyện có thể xảy ra. Nghĩ như vậy, Hồng Thất Công nhìn về phía Lâm Triều Anh, chỉ thấy cặp mắt đẹp kia của Lâm Triều Anh mang theo vài phần tức giận nhìn về phía hắn, hắn trầm mặc, bỏ cái tay đang vỗ trán xuống, xem ra là hắn đã nhìn lầm rồi, nàng đâu có yếu ớt, nếu không phải Hoàng Dược Sư ở chỗ này, thì e là vũ khí trong tay nàng đã bay về phía hắn mất rồi.

Hồng Thất Công lại liếc mắt nhìn Lâm Triều Anh một cái, chỉ thấy cơn tức trong mắt nàng đã biến mất. Trong lòng hắn nhịn không được mà thở dài, cái công phu biến sắc mặt trong nháy mắt của nàng đúng là mạnh mẽ, sức mạnh vũ lực lại quá cường hãn. Hắn vuốt cằm, nói chậm rì rì: "Ban đầu ta đã nghĩ đến việc nàng sẽ bắt đám rắn này đi nấu canh, vậy mà không có, nàng cũng biết là Âu Dương Phong đến đây?"

Lâm Triều Anh không quan tâm đến lời nói của Hồng Thất Công, bảo người nấu trà đưa vào trong đình, mời Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công đi vào. Để khách nhân cứ đứng như vậy, cũng không phải là đạo đãi khách của nàng. Đại khái là Hoàng Dược Sư không đạt được mục đích, cho nên hắn cũng không ở lâu, chỉ nói là có việc nên rời đi trước, sau đó để Hồng Thất Công ở lại rồi đi.

Hồng Thất Công nhìn bóng dáng màu xanh của hắn nhoáng lên một cái, rồi biến mất không thấy bóng dáng, nhịn không được nói: "Này! Hoàng Dược Sư, ngươi muốn đi đâu vậy?" Âm lượng không lớn, nhưng là ẩn chứa nội lực, truyền đi thật xa.

"Ta đi gặp cố nhân." Thanh âm lạnh lùng của Hoàng Dược Sư ở gió đêm truyền đến.

Hồng Thất Công tự thấy mất mặt quay đầu lại, đã thấy đôi mắt đẹp của Lâm Triều Anh đang theo dõi hắn. Hắn không khỏi ngẩn ra, làm sao vậy?

Lâm Triều Anh đánh giá hắn từ trên xuống dưới, mày dài mắt sáng, mũi thẳng, cao, tuy rằng tóc hơi lộn xộn, nhưng như vậy cũng không gây trở ngại đến sự thật là hắn có bộ dạng rất đẹp, hơn nữa dáng người to lớn, cao ngất, đáng tiếc trên người lại mặc y phục của một tên khất cái, bằng không hắn đứng ở bên cạnh Hoàng Dược Sư, cũng là một loại mỹ nam rồi. Lâm Triều Anh giơ tay sờ cằm, có chút không chút để ý nói: "Ta đang suy nghĩ nếu ngươi không mặc bộ quần áo khất cái này thì sẽ có bộ dạng như thế nào?"

Hồng Thất Công nghe vậy, hai mắt mang theo một chút cảnh giác nhìn về phía Lâm Triều Anh, "Vì cái gì bỗng nhiên nàng lại nghĩ đến chuyện này vậy?"

Lâm Triều Anh nói: "Ta phát hiện vì sao ngươi không được các hiệp nữ trên giang hồ yêu thích, thì ra là có nguyên nhân. Y phục khất cái của ngươi thật sự là rất khó coi, không bằng ngươi đổi bộ y phục khác đi?"

"Không được!" Hồng Thất Công quả quyết cự tuyệt.

Lâm Triều Anh nhíu mày, nhìn về phía hắn, làm cái gì mà phản ứng ghê gớm như vậy?

Hồng Thất Công cười nói: "Y phục khất cái là không thể đổi được, từ lúc ta lên làm Bang chủ đều mặc như thế, ta sợ nếu thay đổi thì các anh em trong bang sẽ không nhận ra ta."

Lâm Triều Anh thấy hắn nói như vậy, cũng chẳng nói thêm vấn đề này nữa, kỳ thật nàng cũng chỉ là đột đột nhiên nghĩ đến mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.