Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 9



Editor: Ngọc Anh

Sau khi trưởng thành Tô La rất ít khi nhìn thấy người khác khóc, nhìn thấy người khác khóc thì cũng chỉ có mấy em nhỏ. Bản thân Tô La rất ít khi khóc, trừ khi trong lòng nàng quá cay đắng vì cuộc sống khắc nghiệt.

Lúc này nhìn thấy Tô Văn yên lặng cúi đầu khóc nức nở, thấy có chút đau lòng. Một hài tử chín tuổi, bởi vì có được quyển sách mình rất mơ ước mà khóc. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng sẽ không cảm thụ được tâm tình khó nói này.

Dựa theo ký ức trong đầu, Tô Văn bình thường có chút sợ Tô La, nhưng hắn cũng rất ít khi khóc, bị hài tử trong thôn bắt nạt, hắn cũng đem nước mắt nuốt trở về. Tô La nhìn thấy màn này, nhưng từ trước tới giờ lại chưa từng an ủi ai.

Có những chuyện kỳ thật hết sức khó nói cho tới cùng là đúng hay là sai, theo tình huống như thế này, trong đầu Tô La nghĩ không biết nên an ủi Tô Văn như thế nào cho tốt, nghĩ thấy vẫn là để hắn phát tiết hết nước mắt ra ngoài cho dễ chịu.

Nghĩ đi nghĩ lại sau đó cảm thấy vẫn để cho hắn khóc, khóc cho hết buồn phiền, ngược lại trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Tô La rất hiểu đạo lý này, cho nên nàng để cho hắn khóc thoải mái.

Trong nhà thừa lại ít bột mì, đại khái chỉ có thể làm mấy cái bánh bao, Tô La liền đi cửa tiệm mua ba cân bột mì, giờ chỉ còn có tám văn tiền.

Tô La sờ sờ cái hà bao cũ, quả nhiên là kiếm tiền khó tiêu thì dễ. Vô luận là kiếp trước giá hàng cao, hay là hiện tại ở triều đại này, có chút việc quả nhiên là tùy thời đại mà phát triển.

Tô Văn lúc này đắm chìm trong niềm vui sướng có sách mới, chẳng hề biết Tô La trong lòng một phen cảm khái. Tô La cũng không hối hận khi mua sách cho Tô Văn, không chỉ là vì nàng đã hứa với hắn, mà cũng là nguyện vọng trong lòng nàng.

Kiếp trước nàng chỉ học đến trung học, nàng muốn tiếp tục đọc , nhưng hiện thực rất

tàn khốc, vẫn là không thể tiếp tục học lên. Nếu như Tô Văn không thích học bài, nàng tất nhiên sẽ không miễn cưỡng hắn, nhưng hắn thích, nàng là chị cả, liền hy vọng có thể cho hắn đi học ở học đường.

Người muốn phấn đấu chủ yếu phải có mục tiêu, có mục tiêu thì lại càng quyết tâm to lớn phấn đấu, trước kia nàng có xác định mục tiêu, cho nên nàng học được rất nhiều. Hiện tại nàng cũng đã xác định được mục tiêu, cho nên nàng sẽ vì thực hiện mục tiêu mà sẽ nhìn lên phía trước.

Như vậy, còn thừa lại tám văn tiền,vì là mua nhu yếu phẩm nên sau đó chỉ còn có tám văn tiền, hôm nay xem như có thu hoạch lớn rồi. Cùng trước so sánh, hôm nay một ngày kiếm được từng này tiền là số tiền trước kia ba bốn ngày mới kiếm được, đây chính là một tiến bộ cực lớn.

Thứ nên mua đều đã mua tốt, trở về thôn trước, Tô La vẫn dùng một đồng tiền mua một

chuỗi kẹo hồ lô(*). Lúc đưa mứt quả tới trước mặt Tô Văn, hắn ngây ra hồi lâu mới duỗi tay nhận mứt quả, ngẩng đầu nhìn Tô La, trong mắt có một tầng sương mù mông lung.

Tô La cười mà không nói, nhìn trong mắt Tô Văn tràn ngập ôn nhu, phảng phất như có một trận gió thổi qua mát rượi.

Tô Văn nhìn mứt quả trên tay, sau đó đem mứt quả nâng cao đưa tới trước mặt Tô La, nhỏ giọng nói: "Đại tỷ ăn một quả trước."

Tô La cười lắc đầu: "Tỷ không thích ăn, đệ ăn đi."

Nàng thật sự không thích ăn mứt quả, hồi bé không mua để ăn, hiện tại càng sẽ không mua để ăn. Tuy rằng cổ đại nổi tiếng nhất là mứt quả, nhưng không thích vẫn là không thích.

Hơi hơi quay đầu nhìn Tô Văn

cẩn thận dè dặt cắn một miếng mứt quả, khóe miệng Tô La cười yếu ớt. Có nương, có đệ đệ, thật là tốt.

Tô Văn là một bé trai an tĩnh hướng nội, Tô La là một người thành niên hai mươi lăm tuổi,

cùng đứa bé nói chuyện cùng nhau, đề tài quả thật có chút ít ỏi, thế là trên đường về nhà giống như buổi sáng lúc bắt đầu đi, rất an tĩnh.

(Editor: Ngọc Anh - Truyện được post ở diễn đàn LQĐ)

Bất quá trong đầu hai người lúc này đang suy nghĩ, nên an

tĩnh cũng rất bình thường, Tô

La là cân nhắc trở về nên

bện một vài vật phẩm trang sức. Vòng tay đều là bện rất đơn giản, chỉ sợ tiểu cô nương có tâm linh thủ xảo mua về không bao lâu liền có thể học được cách bện.

Có lẽ là nàng đa tâm, nhưng nàng tin tưởng cách bện vòng tay một ngày nào đó sẽ có người làm được, nếu như còn nghĩ dùng vòng tay đơn giản như vậy kiếm tiền, căn bản kiếm không được mấy đồng tiền, hơn

nữa nàng cũng không có tính

toán vẫn mãi bện vòng tay

hiện tại chỉ là dùng phí tổn nho nhỏ bắt đầu làm một việc làm ăn nhỏ mà thôi.

Hai người rất nhanh đã đi đến

đầu thôn, trên đường gặp được

không ít người trong thôn, bọn

họ nhìn thấy Tô La tay cầm bột mì, lại nhìn thấy Tô Văn tay cầm quyển sách và xiên mứt quả, trên mặt hơi lộ ra kinh ngạc.

Tô La chỉ là bình thản gật đầu chào hỏi mấy người, sau đó mắt không nhìn nơi khác tiếp tục đi tiếp. Nhiều ký ức lúc trước hiện ra, nàng cũng biết nên làm sao đối đãi với người trong thôn cho tốt.

Xa xa liền gặp một hộ nông

gia trước cửa hai người đứng,

một nam một nữ, nữ từ xa nhìn lại có hơi giống người hôm qua cùng nàng nói chuyện mấy câu Tô Tiểu Yến, đi thêm hai bước, đúng là Tô Tiểu Yến. Đứng ở đối diện nàng chính là người ngày hôm qua nhắc tới Tô Đại Điền, nhìn thân hình, là một thiếu niên tuổi trẻ cường tráng.

Tô Đại Điền kia dường như cũng nhìn thấy Tô La, hai mắt sửng sốt nhìn Tô La một hồi lâu.

Tô La chú ý đến ánh mắt hắn, trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng cũng yên lặng

lắc đầu, không phải Tô Đại

Điền này, chỉ là bọn họ vẫn còn quá trẻ.

Đối với Tô La mà nói, Tô Đại

Điền chỉ là một tiểu tử mười

bảy mười tám tuổi, Tô Tiểu Yến chính là nha đầu bướng bỉnh, muốn nàng cùng một nha đầu

thảo luận về một tiểu tử, trong lòng thật sự nói không ra

là cái cảm giác gì.

Tô Tiểu Yến cùng Tô Đại Điền xoay người nhìn về phía sau, lại trong nháy mắt nhìn thấy Tô La, hai người trợn to mắt trừng, phảng phất như Tô La tới thật không đúng lúc như thế.

Tô La nghĩ, nàng trở về thời gian quả thật có chút không đúng, chỉ cần sớm một chút hoặc là muộn một chút, nàng không cần gặp phải chuyện này. Nàng căn bản vô ý, nhưng hình như có người cảm thấy nàng cố ý làm như vậy.

"Ngươi không phải đi trấn trên bắt đầu làm việc làm sao? Thế

nào về sớm như vậy?" Tô

Tiểu Yến gắt gao trừng Tô La,

phảng phất như muốn trừng đến có lỗ thủng trên người nàng mới thôi.

"Làm việc xong, liền trở về. Trong nhà còn có việc, các ngươi chậm rãi nói chuyện." Tô

La sắc mặt vừa bình tĩnh, vừa đạm đạm trả lời một câu, sau đó mắt không nhìn nơi khác đi về phía trước.

Tô Tiểu Yến vẫn trừng Tô La, trừng bóng lưng nàng, sau đó quay đầu nhìn Tô Đại

Điền, đề cao giọng nói:

"Đại Điền ca, muội không có nói

sai đâu, Tô La thật sự không

thích huynh."

Nghe đến lời nói này Tô La

như có như không nhếch môi, mắt hiện nét thanh lãnh giây lát biến mất.

Trở về vừa vặn có thể ăn cơm

trưa, giống như là buổi sáng làm bánh bao. Tô La cầm một cái bánh bao ở trong sân gặm, Tô Văn vừa gặm bánh bao vừa xem cuốn Tam Tự Kinh vừa mới mua về.

Vừa rồi xem qua quyển sách, trên đều là dùng chữ phồn thể, Tô La tuy là biết không ít chữ,

nhưng nàng lại không tính

toán muốn dạy Tô Văn, dù

sao ban đầu Tô La là người nửa chữ cũng không biết.

Tuy là người thân một nhà, nhưng có vài chuyện Tô La vẫn có cố kị, nàng không muốn

mạo hiểm, nàng cũng chỉ có thể ra vẻ không biết.

Ăn xong bánh bao, Tô La bắt đầu bện vòng tay kiểu mới, hơn năm mươi sợi dây đỏ, hôm nay bện không được nhiều, nàng quyết định ngày mai không đi trấn trên nữa, trước ở trong nhà đem dây đỏ này bện xong thì đi trấn trên.

Vi sợ bị người quấy rầy, Tô La cố ý đem cửa viện đóng lại,

như thế không người nào có thể

nhìn thấy bọn họ ở trong sân

làm gì.

Cả một buổi chiều, trong viện truyền tới tiếng đọc sách rầm rì của Tô Văn, tuy rằng đọc

tới đọc đi đều là mấy câu trong Tam Tự kinh, nhưng hắn lại không chán, phảng phất muốn đem mấy câu này đọc làu làu.

Tô La tai không để ý tiếng đọc sách rầm rì, ngón tay nhỏ trắng nõn hết sức nhanh chóng bện, trong hộp đựng vòng tay, chậm rãi đầy vòng tay, dây chuyền, trang sức...

Giống như là tối hôm qua đến

canh giờ chuẩn bị cơm chiều, Tô mẫu ra ngoài một ngày vác cuốc trở về.

Tô Văn vừa thấy bà, vội vàng đi vào viện bưng ly trà ra, đem nước trà đưa cho Tô mẫu, khuôn mặt cao hứng phiếm hồng nói: "Nương, đại tỷ hôm

qua bện vòng tay bán xong rồi, đại tỷ nói tổng cộng bán được gần sáu mươi văn."

"Sáu mươi văn?" Tô mẫu ngạc

nhiên, sáu mươi văn chính là số bạc bà phải xới đất bốn ngày mới có thể kiếm được, nữ nhi nhà mình chỉ bán hơn hai

mươi vòng tay đã kiếm được sáu mươi văn, như thế này có bao nhiêu không thể tưởng tượng nổi.

"Dạ, đại tỷ mua dây đỏ và hạt châu, ba cân bột mì, còn mua sách cho con." Tô Văn nói đến đây lén lút nhìn thoáng qua Tô mẫu, giọng càng lúc càng nhỏ:

"Đại tỷ còn mua cho con một chuỗi đường hồ lô."

Nghe đến đây, Tô mẫu trong lòng rung động không thôi,

bà không nghĩ đến nữ nhi một ngày kiếm được nhiều bạc như vậy, còn mua nhiều thứ trong nhà cần như vậy, thế nhưng còn mua cho nhi tử sách vở và mứt quả nữa.

Tô La từ phòng bếp đi ra viện liền nhìn thấy khóe mắt Tô mẫu rưng rưng, không biết chuyện gì xảy ra Tô La hoảng hốt, nôn nóng bước đến trước mặt Tô Mẫu.

"Nương, người như thế nào vừa về đã khóc?" Tô La không có thói quen mang khăn, nghĩ tìm thứ gì đưa Tô mẫu lau nước mắt đều không tìm được, đành phải

lo lắng nhìn Tô mẫu.

Tô mẫu tự nhiên nâng tay, liền lấy ống tay áo thô ráp lau nước mắt trên khóe mắt, trên mặt đều là vui mừng:

"Không có chuyện gì, nương cảm thấy có một nữ nhi hiểu

chuyện như vậy, quả nhiên là nhà chúng ta có phúc."

Tô La nghe vậy khóe mắt

bỗng nhiên có chút chua xót, người ta đều nói trên thế gian này mẫu thân là vĩ đại nhất, trước kia có lẽ chưa được cảm

thụ, nhưng lúc này cũng được chân chính cảm thụ được ý nghĩa câu nói này.

Tô mẫu là một mẫu thân rất bình thường, trong lòng có lẽ là

tương đối coi trọng nhi tử,

nhưng đều là hoàn cảnh cho phép, bà đối với Tô La rất tốt cũng là sự thật. Vô luận là trong ký ức, vẫn dùng đôi mắt này nhìn thấy, nàng đều xem ở trong mắt, nhớ ở trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.