Trên xe bò, Lý Trương thị thấy bọn Vương Lâm mua hơn nửa xe đồ vật, giật mình nói: “Đệ muội, sao hai người các ngươi mua nhiều đồ vậy, tiền sống qua ngày là phải dùng tiết kiệm.”
Vương Lâm biết Lý Trương thị là suy nghĩ cho mình, cũng không tức giận, cười nói: “Tẩu tử, ngươi cũng biết Đại Thạch không có mấy bộ quần áo tắm rửa, áo bông cũng chỉ có một cái, mấy cuộn vải và bông vải này là dùng để may quần áo cho Đại Thạch; thịt đều là chuẩn bị cho ngày mùa, ngày mai sẽ gieo mạch, sau đó chính là thu lương thực, không có thời gian đi chợ, cho nên liền mua nhiều chút thịt, bảo quản cẩn thận là có thể để được 10 ngày; muối, nước tương, dấm đều cần thiết. Những cái khác không tiêu hết bao nhiêu tiền.”
Lý Trương thị cũng biết tình huống của Lý Đại Thạch, cho dù mình muốn làm cho hắn bộ quần áo nhưng cũng không phải tẩu tử ruột, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài không biết chừng sẽ bị người trong thôn nói ra lời gì khó nghe.
Ba người Vương Lâm về đến nhà đã là giờ mùi, bởi vì bọn họ mua nhiều đồ, Lý Đại Thạch liền đánh xe về sân nhà mình, lấy hết tất cả xuống mới mang xe bò trả cho nhà Lý Hà.
Hôm nay mua quá nhiều đồ nên phải nhanh chóng sắp xếp lại, cho nên buổi trưa Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền ăn bánh màn thầu hôm nay mua ở trên trấn, dự định buổi tối làm chút thức ăn ngon.
“Đại Thạch, chàng mang ớt và gừng mua được ở chỗ tiểu thương ra phơi nắng trước đi, sau đó cầm vải và bông vào trong phòng cất kỹ, chờ ta xử lý xong thịt rồi sẽ vào sắp xếp lại.” Vương Lâm vừa cầm muối, nước tương, dấm chua vào bếp vừa nói.
Lý Đại Thạch chỉ vào ớt và gừng, ngốc nghếch nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, hóa ra cái này gọi là ớt và gừng à, trước nay ta chưa nhìn thấy bao giờ.”
Thế này Vương Lâm mới nhớ tới mọi người ở nơi này chưa thấy qua ớt và gừng, “Ừ, cũng là trước đây khi ta còn ở nhà mẹ đẻ, nghe một tiểu thư muội nói qua ớt và gừng, nói là có thể nấu cơm. Hôm nay ở chợ thấy giống liền mua, tiểu thư muội đó cha là một tú tài, trong nhà nàng rất nhiều sách, chắc là nàng cũng nghe cha nàng nói qua.”
“À, như vậy à! Trên sách viết vậy khẳng định là thật.” Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch tin lý do thoái thác của mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra sau này mình muốn nói hoặc làm gì mà bọn họ không biết là có thể dùng lý do này.
Sau khi cất muối, nước tương, dấm theo thứ tự, Vương Lâm lấy hương liệu hôm nay mua được ở tiệm thuốc ra, dạng bột phấn mỗi thứ để lại một chút ở phòng bếp, không mài thành phấn cũng cùng đặt trong một cái rổ ở nhà kho, như vậy vừa râm mát lại thông gió, có thể bảo tồn mấy năm.
Vương Lâm lấy bát giác, quế, thì là, đinh hương ra dựa theo tỉ lệ nhất định làm thành ngũ vị hương (tuy rằng thiếu hoa tiêu, tạm thời vẫn gọi là ngũ vị hương đi), đổ vào trong lọ nhỏ chuyên để đựng gia vị, định sau này nấu cơm sẽ dùng. Lại lấy ra một chút bột ngũ vị hương, dùng số lượng nước ấm vừa phải hòa tan, để nghỉ đợi khi nấu thịt sẽ bôi lên thịt dẫn ra vị.
Làm xong mấy việc này, Vương Lâm liền lấy thịt nạc và thịt ba chỉ ra, lấy bột ngũ vị hương đã hòa tan trong nước bôi lên mặt thịt, sau đó lại lấy số lượng muối vừa phải bôi lên mặt trên rồi dùng sức nhào nặn, như vậy thịt có thể ngấm gia vị nhanh hơn. Sau khi nhào nặn xong liền kêu Lý Đại Thạch cầm 3 khối thịt vào nhà kho treo, thông gió, tại nơi râm mát khô ráo như vậy, lại thông qua xử lý, thịt có thể bảo tồn nửa tháng.
Xử lý tốt thịt, Vương Lâm liền thái mỡ phi lấy dầu ăn, khi phi mỡ không cần cho nước, như vậy chỉ cần đặt dầu ở nơi râm mát là có thể bảo tồn rất lâu. 5 cân thịt mỡ phi được khoảng 4 cân dầu, Vương Lâm đổ mỡ đã phi được vào bình sứ, chờ nguội rồi mang vào nhà kho để, khi nào muốn ăn lấy ra một chút là được. Thừa lại tóp mỡ thì để trong bát, có thể dùng để xào rau.
Xử lý mỡ xong liền bắt đầu xử lý lòng heo, Vương Lâm không dám lộn lòng heo, nhiệm vụ này tự nhiên là dừng lên trên người Lý Đại Thạch. Lý Đại Thạch dùng cái gùi đựng hai bộ lòng heo, trong tay cầm chậu gỗ, Vương Lâm cầm muối ăn, dấm và bột mì, hai người cùng đi ra bờ suối rửa lòng heo.
Đến bờ sông, Lý Đại Thạch lộn ruột già và dạ dày heo trong ngoài mấy lần, bỏ đi vật bẩn và mỡ trong ruột heo, sau đó rửa sạch, còn lột bỏ lớp màng bên ngoài.
Sau khi làm tốt tất cả những cái này, cho bọn nó vào trong chậu gỗ dùng bột mì nhào nặn trong ngoài mấy lần, rửa sạch rồi lại bỏ vào trong chậu cho muối và dấm chua nhào lặn trong ngoài mấy lần nữa, rửa sạch, như vậy là có thể khử được mùi hôi thối bên trong.
Sau khi về nhà, Vương Lâm lại ngựa không dừng vó phối chế nguyên liệu, dự định hôm nay hầm hết hai bộ lòng heo, đưa đến cho nhà Lý Hà một ít cho bọn họ nếm thử, ngày mai khi về nhà mẹ giúp gieo mạch cũng mang theo một ít cho Vương Đại Sơn và bọn Vương Lưu thị nếm thử.
Vương Lâm theo tỉ lệ nhất định lấy chút hương liệu chưa mài thành phấn, chia bọn nó ra bỏ vào trong chậu rửa sạch sau đó vớt ra rổ, dự phòng.
“Đại Thạch tới nhóm lửa, nhớ lỹ lửa không cần quá lớn.”
“Ừ, đến đây.”
Vương Lâm lại cầm bát đi nhà kho lấy nửa già bát mỡ heo vừa phi xong, chuẩn bị chút nữa cho hương liệu và dầu vào phi dẫn mùi ra.
Chờ nước trong nồi cạn hết, Vương Lâm cho mỡ heo vào nồi, mỡ nóng lại cho hương liệu vào phi, chú ý thứ tự cho hương liệu cũng sẽ ảnh hưởng đến mùi thơm món ăn, chia ra thứ tự trước sau cho vào nồi.
“Đại Thạch, lửa nhỏ hơn chút nữa.”
“Tốt, nàng dâu.” Lý Đại Thạch vừa nói vừa rút một cành củi ra.
Vương Lâm cho bát giác, quế vào nồi trước, đảo từ 1-2 phút mới cho đinh hương, thì là vào nồi, chờ có mùi thơm thì ngừng đảo, sau đó cho nước và muối vào, “Đại Thạch, lửa to hơn chút, ta bắt đầu nấu lòng heo đây.”
Nghe vậy, Lý Đại Thạch cho thêm mấy cái củi vào bếp, chờ nước sôi Vương Lâm cho toàn bộ hai bộ lòng heo vào nồi.
Úp vung, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chờ sôi rồi rút hai cái củi ra, lửa không cần quá lớn, bằng không sẽ làm nước bên trong nhanh cạn. Lòng heo này hầm càng lâu càng thơm.”
Lý Đại Thạch gật đầu, “Nàng dâu, ta biết.”
“Đại Thạch, chàng không cần phải luôn canh giữ trong bếp đâu, chỉ cần khi củi sắp cháy hết thì cho thêm hai cái vào là được.”
Có Lý Đại Thạch trông lửa, Vương Lâm liền đến phòng ngủ sắp xếp lại vải, bông và vải lẻ. Cầm vải và bông đặt ở trên giường bỏ vào ngăn tủ phía trên của tủ quần áo, sau đó khóa lại, định xong mùa có thời gian sẽ làm quần áo mùa thu cho Lý Đại Thạch.
Sau đó đổ hết cả 6 túi vải lẻ lên giường, nhặt vải lẻ lớn bằng bàn tay đặt sang một bên, định dùng những vải lẻ này dính lại cao 1 phân, cho Lý Đại Thạch và mình mỗi người 2, 3 đôi lót giày. Lại dính một cái 3 phân, ấn theo chiều dài bàn chân của mình và Lý Đại Thạch làm mấy đôi đế giày, chờ sau này khi làm giày sẽ lấy ra trực tiếp dùng, như vậy thật phương tiện, đế giày dày một chút khi đi sẽ không dễ dàng bị đau chân.
Sau khi sửa soạn xong cũng có 4 túi to, 1 túi nhỏ, Vương Lâm thế nhưng ở bên trong tìm ra 6, 7 khối vải lẻ to dài 1, 2 thước, đều là màu xanh đậm và màu tím, chắc là không cẩn thận để lẫn vào trong đống vải vụn, bị Vương Lâm nhặt một cái tiện nghi lớn. 6, 7 miếng vải lẻ to này làm 3, 4 đôi giày cũng không thành vấn đề. Vương Lâm cất 4 túi vải to và 1 túi vải nhỏ vào trong tủ quần áo, thừa lại vải quá nhỏ sẽ không cần, nhưng sau đó nghĩ lại vẫn nên bỏ vải quá nhỏ vào trong ngăn tủ đất ở phòng ngủ, đề phòng ngày nào đó cần dùng đến.
Sửa sang lại xong vải lẻ, Vương Lâm thấy sắp đến giờ Dậu, nghĩ nồi lòng heo cũng đã hầm hơn một canh giờ rồi, chắc đã ngấm gia vị. Quả nhiên, vừa đi ra nhà chính đã ngửi thấy mùi thịt.
Vừa đi vào nhà bếp, Lý Đại Thạch liền nói: “Vợ, nàng tới, lòng heo nấu như vậy thật thơm.”
Vương Lâm mở vung nồi, mùi càng thêm thơm ngào ngạt, thấy bên trong còn rất nhiều nước, lấy đũa chọc lòng heo, vừa chọc liền đâm thẳng vào, hẳn là đã chín. Vì thế xắt một miếng gan heo đưa đến bên miệng Lý Đại Thạch, “Đại Thạch, chàng nếm thử xem ăn được không?”
Lý Đại Thạch liền nhận lấy đôi đũa Vương Lâm đang cầm thổi thổi miếng gan heo, vừa ăn vừa nói: “Nàng dâu, thật thơm, ăn rất ngon, cho tới bây giờ ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy, đây thật sự là lòng heo sao? Vì sao người khác nấu lòng heo sẽ có mùi hôi, mà nàng làm lại ngon như vậy.”
Vương Lâm nghe vậy kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, cũng không xem là ai làm. Đại Thạch, có thể dập lửa rồi.” Vương Lâm cũng gắp một miếng gan heo bỏ vào miệng, không khác với món hầm ở hiện đại lắm, nhưng là không thơm như ở hiện đại, chắc là do không thêm hương thảo. Nhưng đối với nơi này mà nói đã là mỹ vị nhân gian, làm ra hương vị này, Vương Lâm vẫn rất vừa lòng.
Cảm thấy chín không sai biệt lắm, Vương Lâm vớt tất cả lòng heo ra một cái rổ cho nguội. Sau khi nguội, Vương Lâm cắt nửa cái dạ dày, một đoạn ruột heo bỏ vào trong rổ nhỏ kêu Lý Đại Thạch cầm cho nhà Lý Hà nếm thử.
Chờ Lý Đại Thạch cầm rổ ra khỏi nhà, Vương Lâm tìm một cái bình sứ sạch đổ nước hầm lòng vào, đặt bình sứ trên bàn cán mì, chờ nguội rồi đóng nắp, bỏ vào nhà kho bảo quản, sau này muốn nấu món gì lấy ra nấu là được.
Vương Lâm lấy nước rửa nồi xong bắt đầu nấu cơm, hôm nay cơm chiều rất phong phú, một bát cơm to, một bàn món kho to (có gan heo, dạ dày và lòng), một đĩa đậu đũa xào, bởi vì có dầu, ớt và bột ngũ vị hương nên hôm nay mùi đậu đũa xào không giống ngày thường, một bát canh cải trắng.
Lý Đại Thạch từ nhà Lý Hà trở về liền bắt đầu ăn cơm chiều, Lý Đại Thạch không ngừng gắp lòng heo, vừa ăn vừa cảm thán: “Nàng dâu, lòng heo này ăn ngon thật, khi ta đi đưa cho nhà Lý đại ca nói với bọn họ nàng làm món lòng heo ngon lắm, mới bắt đầu bọn họ còn không tin, nhưng sau khi ăn một miếng đều nói ăn ngon. Tiểu Hoa và Tiểu Hà càng không ngừng được miệng.” Vẫn còn không quên gắp lòng heo cho Vương Lâm, “Nàng dâu, mau ăn.”
Đến khi ăn đậu đũa xào, vừa sợ hãi vừa nói: “nàng dâu, đậu đũa này cũng ngon hơn trước đây, nàng dâu, nàng làm cơm ngon thật.”
Vương Lâm gắp một gắp đậu đũa, “Đương nhiên, bỏ thêm hương liệu vào làm gia vị, hương vị tất nhiên không giống nhau.”
“Nàng dâu, hôm nay nàng ở tiệm thuốc mua chính là hương liệu à? Nhất định là hương liệu có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy!”
“Đúng vậy, mau ăn cơm, ăn xong nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn muốn đi giúp cha nương gieo mạch đấy.”
“Nàng dâu, ngày mai mang cho cha nương, Tiểu Bình và Tiểu Sơn chút lòng heo này đi, để bọn họ cũng nếm một chút.”
Vương Lâm thấy hắn một bộ dáng nóng lòng muốn chia sẻ đồ tốt cho người khác, liếc trắng mắt: “Biết, chờ thu hoạch xong, có thời gian lại đi mua lòng heo về nấu, đến lúc đó cũng mang cho nương chút nước dùng, dạy nương hầm thế nào.”
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm liếc mình cũng không tức giận, ngược lại còn cười ngây ngô: “Hắc hắc…”
Buổi tối nằm ở trên giường, thừa dịp Lý Đại Thạch vẫn đang cởi quần áo nàng, Vương Lâm vội vàng kéo quần áo nói: “Chờ chút, ta nói cho chàng biết hôm nay chúng ta đi chợ tiêu tổng cộng hết gần 3 lượng bạc…. Đêm nay chỉ có thể muốn một lần, ngày mai còn muốn giúp cha nương làm việc đấy.”
Lý Đại Thạch vừa hôn cổ Vương Lâm vừa qua loa nói: “Đã biết.” Thấy Vương Lâm buông lỏng tay túm vạt áo, vội vàng cởi quần áo Vương Lâm sạch bách. Thấy da thịt bóng loáng của Vương Lâm, ánh mắt đều tỏa sáng, lửa nóng dưới thân càng thêm lớn…