Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 17: Nông gia việc vặt (1)



Bởi vì ngày đầu tiên quá mệt, hơn nữa ngô đã lột xong, đậu tương cũng thu thập xong, chuyện còn lại có thể chậm rãi làm. Cho nên buổi sáng hôm nay Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền không có gánh nặng tâm lý ngủ nướng một giấc, hai người thần sơ mới rời giường.

Ăn sáng, Lý Đại Thạch và Vương Lâm từng chút đem ngô đã buộc thành một túm một túm ra sân phơi, còn ngô để ở dưới đất thì bọn họ trải ra nền nhà chính phơi, nhà chính chỉ để lại đủ chỗ cho bọn họ ăn cơm.

Phơi ngô xong hai người lại mở túi vải đựng lạc và khoai lang ra, để chúng nó cũng tắm nắng mặt trời, sau đó Lý Đại Thạch khiêng ngô đã được phơi khô vào trong chuồng trâu cất kỹ.

Làm xong những việc này, Vương Lâm liền nghĩ chọn ngô non ra, tách hạt, có thể làm bánh bột ngô, cũng có thể làm cháo ngô ăn.

Nghĩ đến bánh ngô ở kiếp trước đã chảy nước miếng, Vương Lâm cố ra vẻ thần bí nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, đêm nay ta làm cho chàng món ngon nhất trên đời.”

Lý Đại Thạch tò mò hỏi: “Nàng dâu, món gì thế?”

“Dùng ngô non làm, đến lúc đó chàng sẽ biết, đảm bảo ăn ngon. Bây giờ mau tới giúp ta chọn ngô non, sau đó hai chúng ta cùng nhau tách hạt, rồi đến nhà Vương tẩu dùng cối đá xay nhỏ.” Vương Lâm vừa chọn ngô non vừa phân phó Lý Đại Thạch.

“Được.” Nói xong liền ngồi xổm xuống bên người Vương Lâm bắt đầu chọn ngô.

Vương Lâm tách đến hơn 10 cân ngô non, đặt vào trong chậu. Lý Đại Thạch bưng chậu, Vương Lâm khóa chặt cửa, hai người liền cùng nhau đi đến nhà Vương tẩu tử.

Khi đi qua cửa nhà Lý Hà thấy Lý Hà và Lý Trương thị đang ở trong sân thu thập lạc và khai lang, Vương Lâm lên tiếng chào hỏi: “Tẩu tử, cùng Lý Đại ca còn đang bận à.”

Đôi Lý Hà nghe vậy ngẩng đầu lên, Lý Hà hướng Vương Lâm cười cười, gật gật đầu, rồi nói với Đại Thạch ở đằng sau Vương Lâm: “Thạch đầu, đây là cùng đệ muội đi đâu vậy? Còn bưng cái chậu.”

Lý Trương thị cũng hỏi: “Đệ muội, cùng đệ muội đến nhà Vương tẩu tử xay này nọ à?”

Vương Lâm cười gật đầu: “Đúng vậy, mới tách được ít hạt ngô non, nghĩ đến nhà Vương tẩu tử xay nhỏ, cho Đại Thạch làm món bánh bột ngô.”

Lý Trương thị tò mò hỏi lại: “Cái gì bánh bột ngô?”

Vương Lâm cũng không giải thích thêm, chính là giữ lại nói: “Đợi ta làm xong đưa cho các ngươi ăn là tẩu tử sẽ biết cái gì là bánh bột ngô rồi.”

Thấy Vương Lâm không nguyện ý nhiều lời, Lý Trương thị liền không lại hỏi, chỉ cao hứng hồi đáp: “Tốt, đệ muội làm khẳng định ăn ngon.”

Vương Lâm cười cười, nói: “Tẩu tử, vậy ngươi và Lý Đại ca làm việc đi, ta và Đại Thạch đến nhà Vương tẩu tử, đêm nay làm bánh bột ngô, ta bảo Đại Thạch đưa đến cho các ngươi nếm một chút.”

Lý Hà và Lý Trương thị đều cười nói được.

“À, đúng rồi đệ muội, lúc các ngươi trở về thuận tiện mang Tiểu Hà nhà chúng ta về cùng nhé, hôm nay nó ở nhà Vương tẩu tử chơi cả ngày rồi.” Lý Trương thị đột nhiên nhớ tới liền nói với Vương Lâm.

“Được, tẩu tử.”

Qua cầu, Vương Lâm và Lý Đại Thạch lập tức đến nhà Vương tẩu tử, tường viện nhà Vương tẩu tử rất cao, Vương Lâm đứng ở ngoài tường hoàn toàn không nhìn thấy tình huống trong sâ, liền gõ cửa nói: “Vương tẩu tử ở nhà không?”

Trong sân rất nhanh có tiếng người vọng ra: “Ai đấy?”

“Ta là Lý Đại Thạch gia, muốn đến xay chút ngô.”

Một lát sau cửa sân được mở ra, mở cửa chính là một nữ nhân tầm ba mươi tuổi, có chút béo, người nhìn qua rất hòa khí. Vương Lâm nghĩ đây nhất định là Vương tẩu tử rồi.

Vương tẩu tử đánh giá Vương Lâm, lại nhìn thấy Lý Đại Thạch đứng sau lưng Vương Lâm, trong lòng đoán được thân phận của Vương Lâm, liền nói: “Là Đại Thạch nàng dâu và Đại Thạch hả, mau vào đi.”

Nói xong liền tránh sang bên để Vương Lâm và Lý Đại Thạch đi vào sân, chỉ vào cối đá ở góc sân nói: “Cối đá ở chỗ đó, Đại Thạch nàng dâu dùng tự nhiên, dùng xong rửa sạch là được.”

“Vâng.” Vương lâm nói xong liền đưa cho Vương tẩu tử một đồng tiền, Vương tẩu tử nhận lấy bỏ vào trong túi áo liền đi vào nhà chính.

Thấy Vương tẩu tử không tránh Lý Đại Thạch như rắn rết như những người khác, nhìn Lý Đại Thạch từ đầu tới cuối đều không lộ ra vẻ mặt sợ hãi hoặc chán ghét, Vương Lâm liền cảm thấy Vương tẩu tử là một người có thể lui tới.

Đánh giá cối đá một lát, Vương Lâm liền chỉ vào thùng nước bên cạnh cối đá đối Lý Đại Thạch nói: “Đại Thạch, chàng mang thùng gỗ ra bờ sông rửa sạch, sau đó lại xách một thùng nước trở về để ta rửa cối đá.

“Ừ, nàng dâu.” Nhấc thùng nước lên liền đi về phía bờ sông múc nước.

Một lát Lý Đại Thạch liền xách một thùng nước đầy trở về, Vương Lâm dùng nước rửa cối đá, đặt thùng gỗ ở bên cạnh, chờ xay ngô xong còn có thể dùng nước thừa trong thùng rửa cối xay.

Cối đá nhà Vương tẩu tử có thể lấy tay đẩy cũng có thể dùng trâu hoặc lừa kéo, Vương Lâm phụ trách cho ngô vào cối, Lý Đại Thạch phụ trách đẩy cối, hai người phân công rõ ràng. Khi cho ngô vào trong cối đá không thể cho quá nhiều, bằng không ngô xay ra sẽ rất thô, tốt nhất chính là cho vào bảy bát một lần, như vậy ngô xay ra sẽ rất mịn, ăn mới ngon.

Hai khắc chung sau bọn Vương Lâm đã xay xong tất cả ngô, ngô xay ra được liền đựng trong cái chậu bọn Vương Lâm mang đến, tràn đầy một chậu. Vương Lâm rửa xong cối đá, kêu Lý Đại Thạch bưng chậu, nàng đi gọi Tiểu Hà để cùng nhau về nhà.

Đứng ở trước cửa nhà chính nhà Vương tẩu tử gọi: “Tiểu Hà, ta là Lâm thẩm, nương ngươi bảo ngươi cùng chúng ta về nhà.”

Từ sau viện truyền ra giọng của Tiểu Hà: “Thẩm, ta đến đây.”

Một lát sau Lý Tiểu Hà liền từ sau viện chạy đến, chạy đến bên người Vương Lâm cười nói: “Thẩm, đi thôi.” Thấy Lý Đại Thạch đi đằng sau Vương Lâm ngọt ngào gọi câu: “Đại Thạch thúc thúc.”

Lý Đại Thạch cười cười với Tiểu Hà, sau đó nới với Vương Lâm: “Nàng dâu, đi thôi, trở về.”

Vương Lâm dắt tay Tiểu Hà đi đằng trước, dọc theo đường đi Tiểu Hà không ngừng ríu rít nói chuyện với Vương Lâm, Vương Lâm mặt mỉm cười nghe, thường thường cũng nói lên hai câu, nói đến chỗ buồn cười hai người còn hi hi ha ha cười ra tiếng.

Lý Đại Thạch ở đằng sau xem, trong lòng không khỏi nghĩ nếu chính mình và nàng dâu có đứa nhỏ, có phải cũng giống vậy hay không? Nàng dâu nắm tay đứa nhỏ đi đằng trước nói cười vui vẻ, bản thân đi theo phía sau, đứa nhỏ thỉnh thoảng sẽ quay đầu giục cha đi nhanh chút, lúc đó nàng dâu cũng sẽ quay đầu cười với bản thân, ý bảo bản thân đi nhanh chút. Chờ mình đến gần hai người lại quay đầu tiếp tục nói cười, đứa nhỏ còn ở một bên ồn ào, khắp cánh đồng đều là tiếng cười của thê nhi hắn. Lý Đại Thạch nghĩ đến màn hạnh phúc này không khỏi mặt mày hớn hở, trong lòng nghĩ trở về nhất định phải nỗ lực nhiều hơn, sớm chút để nàng dâu sinh cho mình một đứa nhỏ.

Đến nhà Lý Hà, Vương Lâm và Lý Đại Thạch nhìn Lý Tiểu Hà đi vào nhà chính mới tiếp tục đi về.

Về đến nhà Vương Lâm kêu Lý Đại Thạch nhóm lửa, bản thân lấy bát ra múc đầy một bát bột ngô cất vào trong tủ bát, chờ làm xong bánh bột ngô sẽ dùng chén bột ngô này làm món cháo ngô. Sau đó chia bột ngô trong chậu thành hai phần, tách ra bỏ vào số lượng đường trắng vừa phải chậu bột, làm như vậy bánh bột ngô làm xong sẽ càng ngọt hơn.

Chờ Lý Đại Thạch nhóm tốt lửa, làm nóng nồi rồi, Vương Lâm cho vào trong nồi chút mỡ heo, mỡ nóng liền dùng lá rau bôi đều mỡ heo lên bốn vách nồi, sau đó lấy một nhúm bột ngô, lấy tay vo tròn sau đó đặt xuống nồi lấy muôi xào thoáng ép cho bằng, không thể ép quá bẹt, chiều dài khoảng một đốt ngón tay là có thể. Sau đó cứ như vậy làm thêm mấy cái, chốc lát sau liền lật sang mặt khác, để ngừa bị cháy, lửa cũng không thể quá lớn, chờ bánh bột ngô đã đổi màu, đại khái có khoảng 5-6 phần chín liền lấy ra khỏi nồi, đặt sang một bên. Khi bánh bột ngô bắt đầu dính nồi, liền cho thêm chút mỡ heo vào rồi lại tiếp tục làm bánh bột ngô.

Chờ tất cả bột ngô đều đã làm thành bánh bột ngô có 5-6 phần chín Vương Lâm liền cho một bát nước vào nồi, đặt lồng hấp lên, bắt đầu hấp bánh bột ngô. Hấp tròn một khắc chung là bánh chín.

“Đại Thạch, có thể tắt lửa rồi.”

Lửa tắt được một lát Vương Lâm mới mở lồng hấp ra, một mùi ngô thơm ngát liền xông vào mũi, Lý Đại Thạch cao hứng nói: “Nàng dâu, thật thơm, nhất định rất ngon.”

Lần này tổng cộng làm 40 cái bánh bột ngô, Vương Lâm thừa dịp còn nóng nhặt ra mười cái bỏ vào trong rổ, nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, thừa dịp bánh vẫn còn nóng thì mang đến cho Lý đại ca đi, lạnh rồi ăn sẽ không ngon.”

“Ừ, nàng dâu.” Lỹ Đại Thạch bê rổ lên đi đến nhà Lý Hà.

Vương Lâm thừa dịp Lý Đại Thạch đi tặng đồ liền bắt đầu làm cháo bột ngô, chờ Lý Đại Thạch về là có thể ăn. Nhóm lửa, rửa sạch nồi sau đó cho nước vào đầy non nửa nồi, chờ nước sôi Vương Lâm liền lấy ra một nửa bát bột từ trong chén bột ngô vừa rồi bỏ vào nước, dùng đũa quấy đều, sau đó cho một ít bột mì vào, vừa cho vừa quấy, đến khi thấy độ loãng của cháo thích hợp rồi liền không lại cho bột mì vào nữa.

Vừa mới nấu xong cháo bột ngô, tắt lửa, Lý Đại Thạch liền cầm theo rổ trở về, “Nàng dâu, Lý đại ca bọn họ đều nói ăn ngon, ăn lên đặc biệt thơm.

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng cao hứng, bản thân cũng nhịn không được cười rộ lên: “Đại Thạch, mau rửa tay, rửa tay xng rồi thì bưng cháo lên, ta bưng bánh bột ngô lên nhà trước.”

Chờ Lý Đại Thạch bê cháo lên bàn, bọn Vương Lâm liền bắt đầu ăn cơm, “Nàng dâu, cháo loãng này thật thơm.” Sau khi ăn một ngụm Lý Đại Thạch nói tiếp: “Ăn ngon thật, có mùi thơm của ngô.” Sau khi nói xong lại cầm bánh bột ngô lên cắn một tiếng, “Cái này cũng ngon, cũng có mùi thơm của ngô.”

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ta làm rất nhiều, ngày mai chúng ta cũng mang đến cho cha nương chút đi, cũng để bọn họ nếm thử.”

“Ừ, mang cho cha nương nhiều chút, bánh này ngon, cha, nương, Tiểu Bình và Tiểu Sơn nhất định thích ăn.” Lý Đại Thạch vừa ăn vừa không quên dặn dò Vương Lâm.

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch đối tốt với nhà mẹ đẻ mình, cao hứng gật đầu: “Ừ.”

Sau khi ăn xong, Vương Lâm thu dọn xong bát đũa đi vào nhà chính, Lý Đại Thạch liền ân cần nói: “Nàng dâu, mau rửa chân tay mặt mũi đi, ta đã chuẩn bị tốt nước ấm rồi.”

Vương Lâm vừa rửa mặt vừa hỏi Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chàng rửa chưa?”

“Ha ha, vừa rồi ta rửa qua rồi.”

Chờ Vương Lâm rửa chân xong, Lý Đại Thạch tự giác bê nước đi đổ, cất kỹ chậu liền vào phòng. Thấy Vương Lâm đã nằm ở trên giường liền thổi tắt đèn, cởi quần áo, lên giường ôm Vương Lâm, ở bên tai nàng chờ mong nói: “Nàng dâu, chúng ta sinh đứa nhỏ đi, ta muốn một đứa nhỏ đáng yêu như Tiểu Hà.”

Vương Lâm nghe xong vươn tay ôm eo Lý Đại Thạch, nhìn ánh mắt hắn nói: “Được.”

Một đêm này trôi qua trong quá trình hai người nỗ lực tạo đứa nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.