Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 22: Vào núi hái hoa tiêu



Buổi tối trước khi đi ngủ Vương Lâm thương lượng với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, giờ lương thực đã thu thập xong rồi, ruộng cũng đã mua, ngày mai chúng ta lên núi đi, chàng dẫn ta đi xem loại cây mà chàng nói, ta xem có phải hoa tiêu không. Nếu đúng thì chúng ta đều hái tất cả về, hoa tiêu chỉ cần phơi nắng khô là có thể cất kỹ mấy năm, không sợ hỏng.”

Lý Đại Thạch nghĩ giờ cũng không có việc, chính mình cảm thấy nơi mọc cái cây đó cũng không xa, có thể dẫn nàng dâu đi xem: “Có thể, nhưng cả hai chúng ta đều lên núi thì heo làm sao bây giờ?”

“À, Đại Thạch chàng yên tâm, ngày mai trước khi ra ngoài chúng ta cho heo ăn trước, buổi trưa thì nhờ tẩu tử cho ăn hộ. Hôm nay ta đã đánh tiếng với tẩu tử rồi, cám heo cho cả ngày mai đã cũng đã nấu xong.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Đại Thạch, vậy đêm nay chúng ta chỉ ngủ thôi, chàng đừng ầm ĩ ta, tối mai ta lại cho chàng, được không?”

Lý Đại Thạch gật đầu, ngày mai nàng dâu muốn cùng mình lên núi, hôm nay là không thể ầm ĩ nàng dâu, bằng không ngày mai không thể lên núi, nàng dâu nhất định sẽ rất tức giận.

...

Ngày hôm sau, Vương Lâm và Lý Đại Thạch rời giường từ sớm, Vương Lâm xuống bếp chuẩn bị điểm tâm và lương khô, Lý Đại Thạch thì đi nhà kho chuẩn bị đồ dùng lên núi dùng lưng cõng, liềm và bao bố đựng hoa tiêu, sau đó lại đổ cám heo vào máng cho heo ăn.

Vương Lâm dùng bột mì ủ từ hôm qua làm một xửng bánh bao trắng, nấu một bát tô cháo choãng.

Ăn xong điểm tâm Vương Lâm liền dùng giấy bọc 6, 7 cái bánh bao làm lương khô, rót một siêu nước đầy bỏ vào cái gùi trên lưng Lý Đại Thạch, khóa cửa liền cùng Lý Đại Thạch xuất phát đi về phía trên núi.

Bây giờ mới Thần sơ, trên núi sương mù mênh mông, sương sớm cũng rất nặng, cho nên trừ bọn họ ra căn bản không còn người khác lên núi. Lý Đại Thạch đi đằng trước Vương Lâm, như vậy trên người Vương Lâm không bị dính bao nhiêu sương sớm, mà ống quần Lý Đại Thạch đã bị ẩm hết.

Vương Lâm đau lòng hỏi: “Đại Thạch, chàng lạnh không?”

“Không lạnh, nàng dâu, nàng mau đi phía sau ta, đừng đi trước mặt ta, bằng không ống quần của nàng cũng sẽ bị ướt.” Vừa nói vừa kéo Vương Lâm về phía sau.

Vương Lâm thấy hắn như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, cười nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chàng thật tốt.”

Lý Đại Thạch gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Ha ha, nàng dâu, chúng ta đã đi nửa canh giờ, nàng có mệt không, nếu mệt chúng ta ngồi nghỉ một lát rồi lại đi tiếp.”

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã từ bên kia chân trời nhô lên, hỏi Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chúng ta còn bao lâu mới đến?”

Lý Đại Thạch dừng lại đáp: “Không xa, chúng ta sắp đến đỉnh núi rồi, đi qua đỉnh núi này, lại đi nửa canh giờ nữa là đến.”

Ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, Vương Lâm trong lòng tính toán, bọn họ đại khái còn nửa canh giờ nữa là lên đỉnh núi, nói cách khác bọn họ chỉ còn một canh giờ nữa là đến nơi.

Vương Lâm tràn ngập trong lòng là chờ mong đối khả năng sắp hái được hoa tiêu, cho nên cũng không cảm thấy mệt, ngược lại ý chí chiến đấu mười phần, đại khí nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chúng ta đi nhanh đi, còn có một canh giờ nữa là đến, đến nơi rồi nghỉ ngơi.”

...

Lý Đại Thạch gật đầu tiếp tục đi về phía trước, chờ bọn họ đến nơi Lý Đại Thạch nói mặt trời đã chiếu rọi khắp núi. Vương Lâm nhìn khắp nơi không thấy bóng cây hoa tiêu, vội hỏi Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, sao không thấy vậy?”

Thấy Vương Lâm sốt ruột, Lý Đại Thạch vội chỉ về phía trước nói: “Ở đằng sau rừng cây kia.”

Xuyên qua rừng cây Vương Lâm thật sự nhìn thấy một mảng cây hoa tiêu, đại khái có hơn hai mươi cây, cao hứng hướng về phía Lý Đại Thạch đang ở đằng sau gọi: “Đại Thạch, mau tới đây, ở đây có rất nhiều cây hoa tiêu này.”

Lý Đại Thạch bước nhanh đến bên người Vương Lâm hỏi: “Nàng dâu, đây thật sự là cây hoa tiêu mà nàng nói?”

Vương Lâm liên tục gật đầu: “Ừ ừ, Đại Thạch chàng thật sự là quá tuyệt vời!” Nói xong còn ôm lấy Lý Đại Thạch hôn chụt cái lên má hắn, cao hứng đặt gùi xuống lấy bao bố ra liền đi hái hoa tiêu, còn không quên thúc giục Lý Đại Thạch đang đứng ngốc ở bên cạnh: “Đại Thạch, mau đến hái nào.”

Cây hoa tiêu thấp nên Vương Lâm đứng hái cũng không thấy vất vẻ, hiện giờ đúng là mùa hoa tiêu chín, trên thân hai mươi mấy cây hoa tiêu đều kết rất nhiều quả, nếu hái hết toàn bộ thì bao bố bọn họ mang đến khẳng định chứa không nổi, Vương Lâm liền nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chúng ta chọn quả tốt mà hái.”

“Ừ.”

Đến buổi trưa bọn Vương Lâm đã hái được một bao hoa tiêu to, “Đại Thạch, nghỉ một lát thôi, ăn lương khô xong mình tiếp tục hái.”

Vương Lâm và Lý Đại Thạch đi đến bờ suối nhỏ bên cạnh rừng hoa tiêu rửa tay, tìm một chỗ râm mát liền ngồi xuống, bắt đầu ăn bánh bao.

Lý Đại Thạch nhìn rừng hoa tiêu, vừa ăn vừa nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, nếu chúng ta hái hết từng này hoa tiêu, đại khái có tầm năm sáu trăm cân, hôm nay khẳng định là hái không hết, ngày mai chúng ta lại đến.”

Vương Lâm uống một ngụm nước, “Ừ, Đại Thạch, ta tính sợ qua năm sáu trăm cân hoa tiêu phơi khô ra được khoảng 100 cân. Nếu bán hoa tiêu khô cho tửu lâu khẳng định không có lãi, cho nên chúng ta trực tiếp bán hoa tiêu tươi. Lúc chúng ta bán phối phương ngũ vị hương cho tửu lâu liền kêu bọn họ mua luôn hoa tiêu tươi, dù sao hiện giờ chỉ có chúng ta có hoa tiêu, chúng ta liền thừa dịp mọi người còn chưa biết bán lấy giá tốt, chàng cảm thấy thế nào?”

Lý Đại Thạch lắc đầu nói: “Nàng dâu, ta không có ý kiến, vậy nàng tính bán giá thế nào?”

“Hiện giờ thứ này thiếu, không phải bọn họ hay nói vật hiếm mới quý à, chúng ta liền bán 35 văn một cân.”

Vương Lâm ở trong lòng đại khái 35 văn một cân, 500 cân thì chính là 17 lượng 500 văn, hía hoa tiêu hai ngày có thể bán được nhiều tiền như vậy, Vương Lâm khó tránh khỏi tâm tình kích động, cao hứng nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, nói như vậy 500 cân hoa tiêu chúng ta có thể bán được 17 lượng lẻ 500 văn, ha ha.”

Lý Đại Thạch nghe xong liền phát hoảng, chính mình dành dụm hơn mười năm mới được hơn 20 lượng, nàng dâu thoáng cái liền kiếm được nhiều tiền như vậy, liền cười nói: “Ha ha, nàng dâu, nàng thật sự là quá lợi hại.”

“Đây cũng không phải công lao của một mình ta, nếu chàng không dẫn ta đi tìm một mảng lớn hoa tiêu như này thì chúng ta làm sao có thể kiếm được từng đó tiền, muốn nói lợi hại thì phải là chàng mới đúng.”

Nghe Vương Lâm khích lệ mình, Lý Đại Thạch bắt đầu cười ngây ngô: “ha ha...”

“Được rồi, Đại Thạch chúng ta tiếp tục hái đi, hái đầy bao bố trên tay rồi chúng ta trở về, ngày mai lại đến.”

Lý Đại Thạch đứng lên, nói: “Đi thôi, nàng dâu.”

...

Buổi tối lúc bọn Vương Lâm về đến nhà đã là chính Dậu, Vương Lâm đem hoa tiêu hái hôm nay đổ ra sàn nhà chính hong, sợ cứ để trong bao hoa tiêu sẽ bị hỏng, sau đó vội vàng cho heo ăn, ăn cơm xong liền đi ngủ.

Nằm ở trên giường Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Ngày mai không cần phiền toái tẩu tử cho heo ăn giúp chúng ta nữa. Buổi sáng ngày mai ta đổ nhiều thêm chút cám heo vào trong máng, sau đó lại quăng ít rau lợn vào trong chuồng, heo đói sẽ ăn.”

Lý Đại Thạch ôm Vương Lâm, “Ừ, nàng dâu, mau ngủ đi, ngày mai còn muốn lên núi hái hoa tiêu.”

Vương Lâm theo lời tựa vào trong ngực Lý Đại Thạch ngủ.

...

Bọn Vương Lâm mất hai ngày mới hái được hết toàn bộ hoa tiêu mang về nhà, tổng cộng hái được hơn 600 cân. Lý Đại Thạch còn đào hai cây hoa tiêu nhỏ về trồng bên cạnh đất trồng rau, cây hoa tiêu đó chắc là sang năm sẽ kết quả.

“Đại Thạch, hoa tiêu này chúng ta trước giữ lại hai ba mươi cân cho chính mình dùng, ta định lấy trước một hai cân làm thành bột hoa tiêu, để phối bột ngũ vị hương. Vốn là bột hoa tiêu phải dùng hoa tiêu khô, nhưng lúc này chúng ta không có thời gian chờ hoa tiêu khô, hoa tiêu chúng ta hái về đã khô tám phần, ta lại bỏ vào nồi sao, chắc là có thể nghiền thành bột hoa tiêu.

“Nàng dâu, tự nàng xem rồi làm là được, đến lúc đó ta đi nghiền.”

“Được, Đại Thạch, không bằng thừa dịp bây giờ còn sớm, chúng ta lấy hoa tiêu làm luôn đi, như vậy chút nữa là ta có thể phối được bột ngũ vị hương, ngày mai chúng ta cũng có thể đến tửu lâu Duyệt Lai xem bọn họ có mua phối phương ngũ vị hương này không.”

“Cũng được, nàng dâu.”

“Vậy chàng xuống bếp nhóm lửa đi, ta đi chọn lấy một hai cân hoa tiêu.”

Bọn Vương Lâm dùng hai cân hoa tiêu, cuối cùng nghiền được ba bốn lạng bột hoa tiêu. Bột hoa tiêu này không tốt như hoa tiêu khô, nhưng cũng đã rất không tệ.

Sau kh làm xong bột hoa tiêu, Vương Lâm liền đi nhà kho lấy các hương liệu dùng để chế bột ngũ vị hương ra. Bột ngũ vị hương đã phối chế có khoảng 2 lạng, lần này bỏ thêm bột hoa tiêu vào bột ngũ vị hương...

...

Sau khi làm được bột ngũ vị hương rồi, Vương Lâm đi vào nhà chính, ngồi xuống ghế đối diện Lý Đại Thạch nói: “Đại Thạch, giờ hai ta cùng nhau đến nhà Lý đại ca mượn xe bò về buộc trong sân nhà chúng ta đi, sáng mai hai ta chắc chắn phải đi sớm, nếu ngày mai mới đến mượn sẽ quấy rầy giấc của của Lý đại ca và tẩu tử.”

Lý Đại Thạch nghe Vương Lâm nói có đạo lý, gật đầu nói: “Ừ, nàng dâu chúng ta đi thôi.”

Đóng cửa kỹ rồi liền cùng Vương Lâm đến nhà Lý Hà.

Lý Trương thị thấy hai người Vương Lâm và Lý Đại Thạch đến, vội bảo bọn họ vào nhà chính ngồi, sau khi ngồi xuống Vương Lâm nói với Lý Trương thị: “Tẩu tử, ngày mai ta và Đại Thạch tính lên trấn trên mua chút đồ, muốn mượn xe bò nhà tẩu dùng.”

Lý Trương thị sảng khoái nói: “Các ngươi muốn dùng thì dắt về di, dù sao ngày mùa đã qua, hiện giờ chúng ta cũng không cần dùng đến bò.”

Vương Lâm cười nói: “Vậy ta bảo Đại Thạch dắt xe bò về, sáng mai chúng ta sẽ dậy từ rất sớm, ta sợ đến lúc đó lại đến lấy xe bò sẽ làm phiền đến giấc ngủ của mọi người.”

Lý Trương thị gật đầu, nói với Lý Đại Thạch: “Được, Đại Thạch dắt xe bò về đi, xe ở trong nhà kho, ta đi lấy cho ngươi.”

Lý Đại Thạch đứng lên, nói với Lý Trương thị: “Vậy thì làm phiền tẩu tử rồi.”

Sau khi buộc chặt xe bò, Lý Đại Thạch liền nhanh chóng dắt xe về nhà, Vương Lâm ở lại nói chuyện với Lý Trương thị: “Tẩu tử, Tiểu Hà và Tiểu Hoa đâu, sao không thấy hai đứa nó?”

“Tiểu Hà đến nhà Vương tẩu tử chơi, Tiểu Hoa cũng đi, Lý Đại ca ngươi nhất định là cũng qua sông chơi rồi.”

“À, tẩu tử, tẩu còn hạt giống củ cải không, cho ta chút.”

Lý Trương thị tò mò hỏi: “Đệ muội, lúc này muội muốn hạt giống củ cải làm gì vậy?”

Vương Lâm cười giải thích: “Tẩu tử, tẩu cũng biết củ cải không sợ lạnh, ta nghĩ muốn trồng chút trên ruộng khoai lang, chờ nó lớn rồi có thể cắt cho heo ăn. Mùa đông rau lợn không dễ kiếm, dùng củ cải cho heo ăn vừa vặn, tẩu tử cũng có thể thử xem.”

“Vậy ta cũng thử xem, nếu mà thành thì đệ muội giúp ta một ơn lớn rồi, mùa đông hàng năm ta đều phát sầu vì rau lợn. Nếu không được cũng không sao, dù sao hạt giống củ cải nhà ta vẫn còn nhiều, cái đó cũng không đáng mấy đồng tiền.”

Lúc Vương Lâm muốn đứng dậy về nhà Lý Trương thị cho Vương Lâm một túi hạt giống củ cải, cũng đủ trồng mười mẫu đất.

Đợi ngày mai bọn họ đi trấn trên về rồi sẽ cùng Lý Đại Thạch cuốc đất trồng khoai và lạc lên để gieo hạt giống củ cải. Củ cải không chỉ có lá có thể cho heo ăn, củ cải cũng có thể, củ cải mùa đông của thể dự trữ, mùa đông dùng củ cải cho heo ăn thì không gì có thể tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.