Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 24: Chọn mua



Ra khỏi tửu lâu Duyệt Lai, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chúng ta đi chợ Tây mua mấy thứ rồi hãy trở về.”

Lý Đại Thạch vốn cảm thấy trên người có nhiều bạc như vậy phải mau chóng trở về cất mới an toàn, nhưng thấy Vương Lâm vẻ mặt vui vẻ cũng không lỡ cự tuyệt, đành phải đáp ứng: “Nàng dâu, đi thôi, mau mua chút đồ rồi về sớm.”

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch vẻ mặt khẩn trương, tay thường sờ sờ ngực liền biết hắn lo lắng trên người để nhiều bạc như vậy không an toàn, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Đại Thạch, chàng mà cứ luôn sờ ngực như vậy, ai không biết trên người chàng có bạc cũng sẽ biết, chàng phải tự nhiên chút, bọn họ liền sẽ không biết trên người chàng có nhiều bạc.”

Lý Đại Thạch cảm thấy Vương Lâm nói có lý, nhưng trên người mình đột nhiên để 100 lượng bạc muốn chính mình làm sao có thể không khẩn trương đây, vì che giấu bản thân khẩn trương chỉ có thể căng mặt ra.

Lý Đại Thạch bộ dáng vốn khôi ngô, biểu cảm lại nghiêm túc, bây giờ lại còn căng mặt ra liền càng thêm dọa người, lần này thì người chung quanh đã bắt đầu đi vòng qua bọn họ rồi. Trong lòng Vương Lâm cảm thấy buồn cười, như vậy cũng không sai, ít nhất sẽ không có người va chạm chính mình. >

“Đại Thạch, chúng ta đến tiệm vải mua cho cha mẹ, Tiểu Sơn, Tiểu Bình mỗi người một thước vải đi. Ta không làm kịp, cầm đến giao cho nương tự làm.”

Lý Đại Thạch không chút do dự gật đầu: “Mua xong rồi đi.”

Vương Lâm cười gật đầu.

...

Hai người đi vào tiệm vải lần trước, chưởng quầy thấy là bọn Vương Lâm cười tiếp đón: “Khách quan lại đây mua vải à, lần này muốn mua chút vải gì?”

Vương Lâm thấy chưởng quầy còn nhớ rõ bản thân, liền cười cười nói với chưởng quầy: “Cho ta một thất vải bông dày màu xanh thẫm, nửa thất vải bông dày in hoa màu phấn lục, nửa xanh vải bông dày in hoa màu xanh nhạt.” Vải bông dày mùa xanh thẫm cho Vương Đại Sơn và Vương Tiểu Sơn may quần áo, vải bông dày in hoa màu phấn lục cho Vương Tiểu Bình, vải bông dày in hoa màu xanh nhạt là cho Vương Lưu thị.

Chưởng quầy thấy Vương Lâm lại mua nhiều vải bông dày, cao hứng nói: “Được, vải bông dày màu xanh thẫm vẫn lấy giá lần trước khách quan mua, vải bông dày in hòa thì đắt hơn chút, muốn 2500 văn một thất.”

“Được, gói lại cho ta đi. Chưởng quầy, lại cho ta một giường lăm cân bông vải và một giường mười cân bông vải thượng đẳng, đều phải là kích cỡ lớn nhất.”

Chưởng quầy cao hứng hỏng rồi, cười đến không nhìn thấy mắt: “Tốt quá, bông vải thượng đẳng lăm cân muốn 300 văn, mười cân muốn 550 văn, hai giường chính là 850 văn, vải là 3600 văn, tổng cộng chính là 4 lượng lẻ 450 văn.”

Vương Lâm tính lại thấy không sai, lấy 4 lượng lẻ 450 văn đưa cho chưởng quầy, “Đây là 4 lượng lẻ 450 văn, chưởng quầy ngài đếm lại xem.”

Chưởng quầy đếm thấy không sai liền giao vải cho Vương Lâm, “Khách quan vải của ngài, lấy tốt.”

Vương Lâm nhớ tới lần trước mình mua vải lẻ, nhận lấy vải nói: “Chưởng quầy, chỗ này của ngài còn vải lẻ không? Bán tất cho ta đi.”

“Có có, cùng vải lẻ lần trước giống nhau, ở hậu viện kia, tổng cộng có 9 túi, khách quan muốn tất sao?”

“Ừ, muốn tất, vẫn là 2 văn tiền một túi đúng không, đây là 18 văn.”

Chưởng quầy nhận tiền, trong lòng âm thầm may mắn, may mắn vải lẻ này còn chưa kịp vứt bỏ, bằng không lại muốn kiếm thiếu 18 văn tiền.

“Chưởng quầy, chúng ta có thể gửi vải và vải lẻ ở đây hay không? Chờ chúng ta mua chút đồ rồi sẽ quay lại lấy.”

Chưởng quầy nghĩ đại cố chủ như vậy, bản thân nhất định phải hầu hạ tốt, nói không chừng qua mấy ngày lại quay lại đây mua mấy lượng bạc nữa, liền ân cần nói: “Không thành vấn đề, vẫn là để đồ ở hậu viện đi, chỉ cần các ngươi đến lấy trước khi ta đóng cửa tiệm là được.”

...

Vương Lam và Lý Đại Thạch cất kỹ vải xong thì đi cửa hàng thịt, bọn họ đến trước quầy, người bán thịt heo ân cần tiếp đón, “Khách quan, mua thịt à, thịt heo của Vinh thịt heo ta đảm bảo tươi ngon, đúng cân.”

Vương Lâm nghĩ trong nhà mỡ heo đã ăn gần hết rồi, liền chỉ vào thịt béo hỏi: “Ông chủ, thịt béo này bán thế nào?”

“Thịt béo này nhiều mỡ, mới 25 văn một cân.”

Vương Lâm lại chỉ vào thịt khác hỏi: “Vậy cái này thì sao, nếu chúng ta mua nhiều có thể bán rẻ hơn chút không?”

“Thịt ba chỉ 20 văn một cân, thịt nạc 15 văn một cân, sườn heo, đầu heo và chân giò đều là 10 văn một cân. Nếu mỗi loại đều mua ba cân, mỗi cái sẽ bớt hai văn, 5 cân sẽ bớt 4 văn tiền.” Vinh thịt heo sảng khoái nói.

“Ông chủ cho tôi 5 cân thịt béo, 15 cân thịt ca chỉ, 10 cân thịt nạc, một phiến sườn heo. Thịt ba chỉ và thịt nạc đều giúp tôi cắt thành miếng to bằng bàn tay, sườn cũng giúp tôi tách từ giữa ra.” Vương Lâm nghĩ mua nhiều chút về có thể làm thành thịt khô, như vậy có thể bảo quản được rất lâu.

Vinh thịt heo gặp bọn Vương Lâm mua nhiều, cao hứng nói: “Được, sườn heo một phiến là 10 cân, tổng cộng chính lad 515 văn.”

“Ông chủ, có lòng heo không?”

Vinh thịt heo vừa cắt thịt vừa nói: “Có 3 bộ, nếu ngươi muốn ta sẽ cho, thứ này không có người cần.”

Vương Lâm cao hứng nói: “Vậy thì cám ơn ông chủ nha.”

Vương Lâm đột nhiên nhớ tới nàng và Lý Đại Thạch đều không mang cái gì đi đựng, một đống thịt này biết để vào đâu đây, “Ông chủ, ông xem nhiều thịt như vậy, tôi và tướng công tôi không có cách nào cầm đi, ông có thể cho chúng tôi cái gì đó để đựng thịt không?”

Vinh thịt heo thấy Vương Lâm và Lý Đại Thạch quả thật không có cái gì đựng, rổ trên tay Vương Lâm khẳng định không chứa nổi nhiều thịt như vậy, vì thế sảng khoái nói: “Được, các ngươi dùng cái sọt này của ta đựng đi, không cần trả lại cho ta nữa.”

Vương Lâm thấy cái sọt cũng sắp không thể dùng, nhưng cũng may là vẫn có thể đựng thịt, chờ bọn họ về nhà khẳng định là muốn đáp cái sọt này đi, liền cũng cười nói: “Vậy thì cám ơn ông chủ nhiều.”

Dùng lá sen Vinh thịt heo đưa lót bốn xung quanh sọt, Lý Đại Thạch mới bỏ thịt vào, vác lên lưng rồi nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, đi thôi.”

...

Khi đi ngang qua quán bán điểm tâm, Vương Lâm nhớ tới trước đây mình nói sẽ làm món ăn ngon cho Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà nhưng chưa làm, liền định mua về cho tụi nó chút điểm tâm, cũng mua chút cho Vương Tiểu Sơn.

“Đại Thạch, chúng ta mua chút điểm tâm cho Tiểu Hà và Tiểu Hoa đi, tiện mua luôn cho Tiểu Sơn nữa.”

“Được, nàng dâu.”

Hai người liền nhấc chân vào quán bán điểm tâm, thời điểm này điểm tâm không có nhiều chủng loại như ở hiện đại, hương vị cũng không phải rất ngon, Vương Lâm cũng không định mua nhiều, mua một hai cân cho bọn nó nếm thử là được rồi, “Chưởng quầy, quế hoa cao bán thế nào vậy?”

Một nam nhân trung niên cao cao gầy gầy đáp: “20 văn một cân, xin hỏi khách quan muốn mấy cân?”

“Chưởng quầy cho tôi 4 cân đi, đóng gói thành 2 phần nhé.”

“Được, mời khách quan chờ.... Tổng cộng là 80 văn.”

Vương Lâm đếm ra 80 văn đưa cho chưởng quầy, nhận lấy Quế Hoa cao chưởng quầy đưa bỏ vào trong rổ liền cùng Lý Đại Thạch đi ra khỏi quán bán điểm tâm.

Sau khi ra khỏi quán bán điểm tâm, Vương Lâm hỏi: “Đại Thạch, chàng còn có cái gì muốn mua không?”

Lý Đại Thạch nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Nàng dâu, không có.”

“Vậy chúng ta về đi.”

Lý Đại Thạch và Vương Lâm liền đi về chỗ để xe bò ở cửa Trấn, đến chỗ để xe bò Lý Đại Thạch cất kỹ tất cả mọi thứ xong, đối Vương Lâm nói: “Nàng dâu, nàng ngồi đây chờ, ta đi lấy vải và vải lẻ về.”

“Ừ, chàng đi đi.”

...

Đợi về đến nhà mang tất cả đồ vào nhà chính cất kỹ xong, Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền vào phòng ngủ. Đóng chặt cửa phòng ngủ liền móc bạc và ngân phiếu ra đặt lên trên bàn, Lý Đại Thạch nhìn bạc và ngân phiếu trên bàn, vẫn còn có chút không thể tin được nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, bạc này thật sự là của chúng ta à?”

Vương Lâm nhìn hắn cười nói: “Không sai, đều là của chúng ta.”

Được nàng dâu khẳng định trả lời Lý Đại Thạch liền bắt đầu cười ngây ngô, vừa cười vừa nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, nàng thật lợi hại, một ngày liền kiếm được nhiều bạc như vậy.”

“Đây cũng không phải một mình ta kiếm, cũng có phần của chàng. Nếu không phải chàng nhận thức Kim chưởng quầy thì chúng ta sao có thể thuận lợi bán được bột ngũ vị hương, còn bán được 300 lượng bạc, hoa tiêu cũng là chàng tìm được, chàng nói có phải công lao của chàng là lớn nhất không.”

Lý Đại Thạch nghe Vương Lâm nói như vậy, có chút ngượng ngùng, gãi đầu thẹn thùng cười ngây ngô: “ha ha...”

Vương Lâm thấy hắn thẹn thùng, nói sang chuyện khác: “Đại Thạch, hôm nay chúng ta tổng cộng bán lời 326 lượng lẻ 400 văn, mua mất 5 lượng lẻ 63 văn, vẫn còn lại 321 lượng lẻ 337 văn. Hơn nữa trong nhà ta còn 11 lượng (vốn là 11 lượng lẻ 10 văn tiền, nhưng hôm nay vào Trấn Vương Lâm cho lão Hán trông xe bò 10 văn), tổng cộng chính là 332 lượng lẻ 337 văn.”

“Nhiều bạc như vậy, nàng dâu nàng nhất định phải cất kỹ.” Lý Đại Thạch dặn dò.

“Ừ.” Vương Lâm đem 200 lượng ngân phiếu và một trăm lượng bạc mặt bỏ vào lọ nhỏ dưới chân bàn trang điểm rồi lại chôn lại về chỗ cũ; bỏ 32 lượng bạc vào hộp gỗ khóa trong tủ quần áo; lại đem 337 văn còn thừa trực tiếp bỏ vào trong tủ quần áo, tiện cho lấy dùng.

Lý Đại Thạch nhìn Vương Lâm cất kỹ tiền xong, đối Vương Lâm nói: “Nàng dâu, nàng ở nhà nghỉ ngơi đi, ta đi đem xa bò trả lại cho Lý đại ca.”

“Ừ, chàng đi đi.”

Lý Đại Thạch đi rồi, Vương Lâm liền cầm vải, vải lẻ, bông vải và điểm tâm vào phòng trong cất kỹ, định ngày mai mang điểm tâm cho Lý Trương thị xong sẽ mang vải và điểm tâm đến cho nhà mẹ đẻ; thịt thì lấy hết ra để lên bàn cán mì, đợi ngày mai từ nhà mẹ đẻ về sẽ làm sau.

...

Làm xong mấy việc đó thấy sắc trời không còn sớm liền đi cho heo ăn, sau đó vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiều. Bởi vì hôm nay mua thịt, cơm chiều Vương Lâm làm cực kỳ phong phú, một bát thịt kho, một đĩa gừng xào thịt, một đĩa đậu đũa xào, một nồi cơm khô khoai lang.

Vừa bưng đồ ăn lên nhà chính, Lý Đại Thạch liền trở lại, “Đại Thạch, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm.”

Vừa ăn cơm Vương Lâm vừa nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, ngày mai ta mang điểm tâm cho tẩu tử, sau đó chúng ta liền mượn xe bò nhà tẩu tử về nhà mẹ đẻ ta, đưa vải và điểm tâm đến cho bọn họ; lại mang cho bọn họ mấy cân hoa tiêu, kêu cha mẹ có rảnh thì lên núi hái hoa tiêu, ta đoán Kim chưởng quầy rất nhanh sẽ bắt đầu thu mua hoa tiêu, thừa dịp hiện tại chưa ai biết hái nhiều chút, bán giá tốt.”

“Ừ, được, có nên nói luôn cho nhà bọn Lý đại ca biết không?”

Vương Lâm nghĩ hẳn là nên nói cho bọn Lý Hà, liền trả lời: “Ngày mai ta nói với tẩu tử.”

...

Buổi tối, Vương Lâm rửa mặt xong đi vào nhà ngủ liền thấy Lý Đại Thạch cởi sạch chỉ còn mỗi cái quần ngồi trên giường, nói với bản thân: “Nàng dâu, mau đi ngủ đi, bận một ngày rồi.”

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch một bộ dáng vội vội vàng vàng, liếc trắng mắt, thổi tắt đền, chậm rãi đi đến giường, khi cách giường còn một bước dài Lý Đại Thạch liền cấp tốc ôm Vương Lâm lên giường, áp dưới thân.

Vương Lâm kinh hô một tiếng: “A, chàng cẩn thận chút, hôm nay chỉ có thể một lần, ngày mai còn muốn đi nhà mẹ đấy.”

Lý Đại Thạch vừa cởi quần áo Vương Lâm vừa gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền truyền ra từng đợt tiếng thở dốc ái muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.